Edit: Cám
Nhìn thấy đông đảo đệ tử Công Nghi gia trên mặt đều là lo lắng cùng khiếp sợ, Công Nghi Thiên Hành cười cười, trấn an nói: “Chớ lo lắng, nếu là kêu ta một mình giết từng người một, đúng là rất khó khăn, nhưng nếu chỉ là đem chúng tiêu diệt, chưa chắc đã là phiền toái. Chỉ là đem trùm thổ phỉ từng người diệt trừ, còn lại những đạo đặc đó, có Quỷ Đan của A Tá trong tay, tất nhiên là có thể nhổ cỏ tận gốc.”
Công Nghi Thiên Dương nhăn mày lại: “Đan dược A Tá ca đương nhiên là tốt nhất, nhưng mà đại ca, thực lực những tên trùm thổ phỉ đó.....”
Công Nghi Thiên Hành nhìn hắn, biểu tình tự nhiên: “Đến lúc đó, ta đều có tính toán.”
Thấy Công Nghi Thiên Hành tự tin như vậy, mọi người cũng không nói mấy lời ủ rũ gì. Bọn họ ngẫm lại đúng là huynh trưởng nhà mình đúng là chưa từng làm chuyện gì không nắm chắc, trong lòng cũng an ổn xuống.
Mà mấy Thiên Long Vệ tùy hầu bên cạnh lại liếc mắt một cái.
Chỉ có bọn họ luôn đi theo bảo hộ công tử lớn lên mới biết, công tử vẫn luôn chiến thắng bất bại cũng không phải mỗi lần y đều có mười phần nắm chắc, mà là nếu chỉ ba phần thành công, công tử đều sẽ đánh cuộc một phen, vừa lúc mỗi lần đều là đánh đâu thắng đó mà thôi.... Cái loại nhảy múa trên trên đao thương này, đem chuyện không thể biến thành có thể, đây chính là loại công tử yêu thích nhất.
Long Nhất đã theo Cố Tá rời đi, Long Nhị ở lại tạm thời làm thống lĩnh Thiên Long Vệ. Hắn tiến lên một bước, cung kính hỏi: “Công tử, có cần Thiên Long Vệ đi theo không?”
Công Nghi Thiên Hành trầm ngâm, nói: “Sinh ý ở đây, cũng cần có người trông nom. Long Nhị, các ngươi ở lại đây trấn áp, không cần đi cùng ta.”
Long Nhị cùng chúng Thiên Long Vệ tất nhiên đáp lời: “ Thiên Long Vệ lĩnh mệnh.”
Đám người Công Nghi Thiên Dương một bên nhìn thấy, không khỏi có chút hâm mộ.
Ở Công Nghi gia, tất cả con cháu xuất sắc dòng chính đều có thân vệ giống như Thiên Long Vệ, so với chính mình lớn hơn tầm mười tuổi, chính mình vừa mới sinh ra đã định ra người được chọn, đi theo từ nhỏ, cùng nhau trưởng thành. Thân vệ vô cùng trung tâm, nhưng về sau vẫn luôn bảo trì được trung tâm được hay, sẽ lớn mạnh thành tình trạng gì, liền phải xem thủ đoạn của các công tử.
Công Nghi Thiên Hành sinh ra ngộ tính đáng sợ, được ký thác kỳ vọng rất cao, lại là trưởng tử gia chủ, thân phận phá lệ bất đồng, bởi vậy ngay từ đầu đã có hai trăm thân vệ, được mệnh danh là Thiên Long Vệ. Về sau Công Nghi Thiên Hành được tra ra là kinh mạch tắc nghẽn, sống không quá hai mươi, thân vệ vốn hẳn là bị phế đi, dù không đến mức bị thu hồi, nhưng cũng không có khả năng điều động, nhưng Công Nghi Thiên Hành ngoại trừ không có giá trị vũ lực, những mặc khác đều làm thế nhân khiếp sợ, kết quả hai trăm Thiên Long Vệ được huấn luyện thành nhất đẳng thân vệ, còn lại lá chắn trung thành nhất, nguyện sống chết vì tổ chức.
Mà Công Nghi Thiên Dương là con thứ, tư chất biểu hiện ra cũng không quá vượt trội, cho nên thân vệ chỉ có một trăm mà thôi. Công Nghi Thiên Hà cùng Công Nghi Thiên Ấn tư chất so với Công Nghi Thiên Dương còn kém hơn một chút, lại không phải một mạch gia chủ, nhưng bởi vì cũng là nhân tài xuất sắc, mỗi người đều có hơn năm mươi thân vệ.
Chỉ là, bất luận Công Nghi Thiên Dương hay là Công Nghi Thiên Ấn cùng Công Nghi Thiên Hà, thân vệ bọn hắn cho dù trung thành, nhưng cũng không biểu hiện vui vẻ phục tùng như Thiên Long Vệ, thân vệ của bọn họ tuy rằng cũng cường đại, nhưng so với Thiên Long Vệ toàn năng mọi mặt mà nói, hoàn toàn chênh lệch không nhỏ a.
––– bọn họ làm sao lại không hâm mộ được chứ?
Bất quá bọn họ cũng biết, đây là do bọn họ thực lực không đủ, năng lực cũng kém huynh trưởng, hiện giờ nếu muốn hộ vệ của mình cũng trở nên lớn mạnh, thì phải không ngừng học tập tiếp thu kinh nghiệm từ cách huynh trưởng dạy dỗ Thiên Long Vệ, chờ sau này chính thức gia nhập Kình Vân Tông, liền cũng đem hộ vệ của mình đưa đến đây, giúp đỡ chính mình.
Công Nghi Thiên Hành nhìn qua biểu tình của những đệ tử Công Nghi gia liền đoán được suy nghĩ bọn họ, vì thế cười nói: “Hiện giờ Công Nghi gia đã không phải Công Nghi gia ngày xưa, các ngươi theo ta đến Kình Vân Tông, hộ vệ thuộc về các ngươi tất nhiên ở tại gia tộc cũng được dốc lòng bồi dưỡng.”
Mấy người Công Nghi Thiên Dương cũng biết chuyện này, sôi nổi gật đầu: “Vâng, chúng ta hiểu rõ.”
Đúng vậy, sau bọn họ đến Kình Vân Tông, khởi bước đã hoàn toàn bất đồng với con cháu khác, tài nguyên gia tộc hướng về bọn họ, cũng sẽ tăng lên.
Gia tộc càng tốt, bọn họ cũng có thể càng tốt, mọi mặt, đều là nước lên thì thuyền lên.
Sau khi phân phó qua nhóm con cháu, Công Nghi Thiên Hành cũng không mang theo người khác, chỉ cùng Công Nghi Thiên Dương cưỡi phi hành hoang thú, rời đi Kình Vân Tông.
Đích đến trước mắt là Hậu Hà Quận, đó cũng là nơi An Sơn phỉ bang tàn sát bừa bãi.
Hậu Hà Quận, trên sơn đạo.
Một thiếu niên tướng mạo anh tuấn nắm đang điều khiển phi hành hoang thú, hướng phía dưới bay đi. Cùng hắn đồng hành còn có một thanh niên xuyên áo gấm, dung nhan cực kì tuần mỹ, cơ hồ còn có thể cùng nhật nguyệt tranh huy.
Tướng mạo hai người có ba phần tương tự, có thể nhìn ra, đây là một đôi huynh đệ.
––– không thể nghi ngờ, bọn họ đúng là Công Nghi Thiên Hành cùng Công Nghi Thiên Dương đi diệt thổ phỉ.
Phía trước chính là Hậu Hà Quận rộng lớn, trước khi vào thành tất cả phi hành hoang thú đều phải đáp xuống, không thể ở trên trời cao qua sông, vì thế bọn họ trước tiên đáp xuống, cũng tận lực điệu thấp, cố gắng không dẫn người chú ý.
Đi lên phía trước một đoạn, rất nhanh đã đi đến đại đạo phía dưới.
Đột nhiên có trận âm thanh lớn truyền đến, sau đó chính là tiếng bước chân vội vàng cùng tiếng thở dốc dồn dập. Phía sau, còn có một ít khí kình, khí bạo đanh không ngừng phát ra.
Công Nghi Thiên Dương nhìn phía sau, bước chân hơi dừng: “Đại ca, có người bị đuổi giết! Chúng ta có cần nhanh chân tránh đi không?”
Công Nghi Thiên Hành liền nói: “Trước không cần tránh đi, quan sát tình huống một chút lại nói.”
Công Nghi Thiên Dương đáp ứng một tiếng, nắm lấy hoang thú lui lại mấy bước, giấu phía sau một khối cự nham. Nếu nói che giấu cũng không che giấu quá tốt, nhưng chỉ cần không phát ra tiếng động, cũng sẽ không quá dẫn người chú ý.
Quả nhiên hai bên truy đuổi rất nhanh liền xuất hiện trước mắt hai người.
Phía trước chính là một nam một nữ, thoạt nhìn là một đôi huynh muội, thực lực bất quá chỉ là Ngưng Mạch cảnh. Nếu không phải bọn họ sử dụng bộ pháp có chút thần diệu, đại khái cũng không thoát được người đuổi theo phía sau –– người đuổi theo bọn họ đều là Võ giả Tiên Thiên nhất trọng, hơn nữa còn là ba người.
Công Nghi Thiên Dương vừa thấy thực lực hai bên, lòng căng thẳng cũng tùng xuống.
Đoàn người này vô luận bên nào cũng không thể tạo thành uy hiếp đối với bọn họ, nếu như vậy, cũng không có gì quan trọng. Nhưng khi Công Nghi Thiên Dương nghe được loạt lời nói của bên đuổi theo, mày liền nhăn lại.
“Tiểu nương tử, còn dám chạy?”
“Cả nhà ngươi đều vì ngươi mà chết, ngoan ngoãn hiến thân không tốt sao? Được đương gia chúng ta coi trọng là phúc khí của ngươi, cứ trốn tránh vạ lây đến người khác, tất cả đều là tội nghiệt của ngươi!”
“Ả đàn bà này lại không thể đụng tới, vậy chúng ta liền làm thịt huynh đệ ả!”
Công Nghi Thiên Dương nghe được rõ ràng, những tên Tiên Thiên đó rõ ràng chính là mèo bắt chuột muốn đùa bỡn đôi huynh muội kia, nào có chuyện đuổi không kịp hả? Căn bản chính là muốn đem bọn họ ngươi chạy ta đuổi! Nếu là đường núi, khả năng còn có chỗ trốn, nhưng một khi trên đại đạo nào, muốn bắt người đúng là quá đơn giản.
Hơn nữa, hắn nghe đám người kia miệng đầy từ ngữ ô uế, cũng đoán được nhóm gia hỏa đó có ý niệm tà ác, trong lúc nhất thời có cổ tức giận từ đáy lòng dâng lên.
Bất quá, Công Nghi Thiên Dương cũng không tùy tiện hành động, mà đem ánh mắt nhìn qua Công Nghi Thiên Hành.
Công Nghi Thiên Hành hơi hơi mỉm cười nhìn hắn: “Đúng là có được một ít manh mối.”
Công Nghi Thiên Hành thần sắc thả lỏng.
Công Nghi Thiên Hành lại nói: “Thiên Dương, vi huynh đi bắt ác nhân, đệ phải nhìn kỹ a.”
Công Nghi Thiên Dương chợt hiểu, nghiêm túc gật đầu: “Ta sẽ cố gắng nhìn kỹ!”
Ngay sau đó Công Nghi Thiên Hành thả người bay lên, thân hình chợt nhoáng, đã xuất hiện bên người đôi huynh muội kia. Sau đó y đối với ba tên Tiên Thiên đuổi theo kia cười: “Ba vị, không bằng cho tại hạ chút mặt mũi, dừng lại ở đây có được không?”
Ba tên Tiên Thiên kia thấy Công Nghi Thiên Hành bỗng nhiên xuất hiện, vốn có chút kiêng kị, nhưng bọn họ phát hiện Công Nghi Thiên Hành thoạt nhìn cũng không quá “có khí thế” như vậy, trong lòng cả đời đều là ác niệm, liền tức giận nói: “An Sơn phỉ bang ta làm việc, cần phải cho người khác mặt mũi sao? Tiểu tử, thức thời liền nhanh chóng cút đi, ngươi chỉ một mình chúng ta có tới ba người, cẩn thận lo chuyện bao đồng mất luôn mạng nhỏ! Đến lúc đó muốn hối hận cũng không kịp đâu!”
Đôi huynh muội kia nhìn người đến tương trợ bọn họ, nhưng trong mắt vẫn không thiếu cảnh giác, chỉ hơi lui về phía sau, cũng không lên tiếng.
Sau khi nghe ba tên Tiên Thiên kia nói, hy vọng trong mắt hai người liền tối xuống, nhưng như cũ vẫn không nói gì, chỉ trộm liếc nhìn bốn phía, ý đồ muốn tìm đường chạy trốn.
Công Nghi Thiên Hành sau khi nghe ba người kia nói, mày lại giật giật: “Hả? Cái ngươi là người của An Sơn phỉ bang?”
Một tên Tiên Thiên tươi cười dữ tợn: “Thế nào? Sợ rồi sao!”
Công Nghi Thiên Hành môi mỏng hơi cong, thân hình lại nhoáng lên, biến mất tại chỗ.
Ba cái Tiên Thiên bỗng nhiên đồng tử co rút lại!
Quá nhanh! Cư nhiên không phát hiện ra đối phương tột cùng làm sao hành động!
Ngay sau đó, cả ba đồng thời cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng nổ vang, sau đó toàn thân chấn động, cái gì cũng không biết. Âm thanh cuối cùng bên tai, cũng chính là tiếng trầm đục chính mình ngã xuống phát ra....
Gần như chỉ trong nháy mắt, cả ba người đều bị khí kình nổ nát đầu mà chết.
Đôi huynh muội kia vốn là muốn chạy trốn, lại nhìn thấy ba tên ác nhân đuổi theo mình bấy lâu cứ như vậy dễ dàng chết dưới tay thanh niên thoạt nhìn thập phần trẻ tuổi. Tim bọn họ đập cực nhanh, không nhất thời không biết là vui sướng, hay là vì lo lắng sự tình phía sau.
Hai huynh muội do dự giây lát, vẫn là đi tới, bái tạ ân nhân: “Đa tạ tiền bối cứu giúp....”
Công Nghi Thiên Hành cười: “Nhị vị xin đứng lên.”
Lúc này, Công Nghi Thiên Dương cũng nắm tọa kỵ đi ra, đứng bên người Công Nghi Thiên Hành.
Hai huynh muội kia sau khi đứng lên, tướng mạo cũng bại lộ ra.
Hẳn đúng là một đôi huynh muội ruột, ngũ quan bọn họ rất tương tự nhau, nhưng không biết thế nào, vị huynh trưởng kia chỉ có thể nói là anh đĩnh, nếu nói đến một chữ “tuấn”, so với Công Nghi Thiên Dương còn kém hơn ba phần, mà vị muội muội kia dung mạo lại rất kinh người, cơ hồ có thể nói là thiên tư quốc sắc, kiều diễm vô cùng.... Cho dù Kình Vân Tông có vài vị “Tiên tử” xuất sắc, nàng cũng không hề thua kém.
Thực lực không đủ lớn lên lại có dung mạo này, trên thế giới này xác thực chính là mối họa.
Nhưng hai người bọn họ bị đuổi giết, có phải chỉ là vì dung mạo của muội muội này?
________________
Cám: A Hành, huynh ra vẻ bắt nạt con nít, có vui hong?