Ta Có Kỹ Xảo Trị Thiên Hạ Đặc Biệt

Chương 1: Chương 1: Tức phồng má x 1




Trans: Toffee

Tiêu Sùng Trinh gần đây rất đau đầu, trên lý thuyết, hắn là người đứng đầu Đại Ngu quốc, dù xét về mặt nào.

Hắn, Hoàng đế Đại Ngu quốc, tuy rằng trước đây từng là con rối Hoàng đế ba năm, nhưng nhờ cao nhân tương trợ, hắn hôm nay đã không còn là tiểu hoàng đế mười ba tuổi mặc người làm thịt kia rồi.

Mười tám tuổi hắn đã nắm chặt mạch máu triều đình Đại Ngu. Dũng tướng đứng đầu đại quân là người của hắn, quan văn trên triều đình cũng là người của hắn.

Hậu cung cũng bị hắn dọn một lần, Thái Hậu chưởng quản hậu cung bị ban rượu độc, mấy vị Thái phi không vừa mắt hắn cũng bị chặt đứt thế lực nhà mẹ đẻ, đưa đi trông Hoàng lăng rồi.

Không ngoại địch xâm lấn, cũng không loạn gian thần, thi thoảng có mấy quan viên mò cá rẽ nước cũng không phạm sai quá lớn, Tiêu Sùng Trinh cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Tận tâm tận lực mấy năm, Tiêu Sùng Trinh tự nhận là đã gọn gàng hậu viện lẫn tiền triều, có thể vui vẻ hưởng thụ nhân sinh rồi.

Nhưng không ngờ tới, lại gặp được một vấn đề khó giải quyết.

Mà mức độ khó khăn của vấn đề này, giống như chặt đứt cánh tay đắc lực của hắn vậy.

Tiêu Sùng Trinh nặng nề thở dài.

“Hoàng thượng, ngài có chuyện gì phiền lòng? Đừng ngại nói ra, để nô tài vì ngài chia sẻ chút sầu lo.” Thái giám tổng quan Ngụy An lập tức bước lên một bước, cúi đầu cúp mi chờ hắn căn dặn.

“Ngụy An là người tốt, đáng tiếc…”

“Thái giám tâm trung với chủ vốn không nhiều, nhưng nghe nói người như thế thường không sống tới cuối cùng.”

“Đúng vậy...... Tiểu hoàng đế còn là một tên xấu tính, ôi chao”

......

(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)

Lại tới nữa rồi, Tiêu Sùng Trinh đau đầu phất tay.

“Các ngươi đi xuống, trẫm muốn yên tĩnh.”

Người trong ngự thư phòng lặng lẽ lùi ra, để lại Tiêu Sùng Trinh một mình ngồi trên ghế, không người nói chuyện, âm thanh trong đầu Tiêu Sùng Trinh vẫn vang lên không dứt.

Chuyện thần quái kỳ lạ này nếu xảy ra ở bất kỳ ai đều không thể không kinh hoàng, nhưng với Tiêu Sùng Trinh, hắn còn có thể vừa phê tấu chương, vừa thầm phản bác lại lời bọn họ.

Những âm thanh này xuất hiện năm Tiêu Sùng Trinh mười sáu tuổi, lúc chúng bắt đầu vang lên, Tiêu Sùng Trinh đang ngổi trên long ỷ nghe đại thần cãi nhau bên dưới, bên tay hắn không xa là Thái hậu đang buông rèm chấp chính, phía dưới là Nhiếp Chính vương đang khống chế triều đình.

Nói tóm lại, hắn chỉ là một con rối, chỉ cần ngồi, chờ người bên dưới ồn ào xong, Nhiếp Chính vương kết luận, lại khéo léo một chút xin Thái hậu ra chỉ thị, một buổi lâm triều cứ thế mà qua.

Tiêu Sùng Trinh đang nghe bọn họ cãi nhau nồng nồng nhiệt nhiệt, những âm thanh to nhỏ kia vang lên.

Bọn họ cũng không phải người triều đại này, đây là tin tức Tiêu Sùng Trinh lấy được từ trong những âm thanh đó, bọn họ dường như cũng không biết mình có thể nghe thấy, say sưa thảo luận với nhau.

Nói triều đình Đại Ngu lạc hậu, rồi sai trái, lại đến bát quái sau lưng mỗi người.

Tiêu Sùng Trinh dù có ngốc bạch ngọt, cũng là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế ba năm, hắn đàng hoàng sắm vai Hoàng đế nhu nhược vô năng, dưới mắt Thái hậu và Nhiếp chính vương có vài hành động nho nhỏ.

Chuyện duy nhất khiến hắn vui mừng, chính là Thái hậu và Nhiếp chính vương không cùng một phe, không thì con rối Hoàng đế như hắn làm gì có cơ hội xen vào.

Hai phe kiềm chế lẫn nhau, hơn nữa trong đầu có thêm những thanh âm kỳ kỳ quái quái, Tiêu Sùng Trinh không khỏi thêm suy nghĩ.

Hắn cũng không hành động tùy tiện, mà lặng lẽ ghi nhớ lời những người này, sau đó bắt đầu nghiệm chứng từ những sự kiện bên cạnh mình, thí dụ như cung nữ thừa cơ hãm hại hắn, cắt áo ngoài của hắn thành mấy lỗ.

Tiêu Sùng Trinh làm như không biết, mặc áo rách một lỗ lớn lên triều, kết quả bị đủ loại quan lại trên triều nhìn rõ rõ ràng ràng, lần đó trở về, Thái hậu đích thân tới cung của hắn, đánh chết một nhóm cung nhân.

Sau đó, cuộc sống Tiêu Sùng Trinh tốt lên không ít.

Chỉ những điều này, Tiêu Sùng Trinh đương nhiên chưa hài lòng.

Cũng không phải do hắn lòng tham không đáy, mà do trên đỉnh đầu từng khắc đều lơ lửng hai thanh đao nhọn, nếu ván cờ của Thái hậu và Nhiếp chính vương có kết quả, mệnh hắn cũng giữ không nổi.

Tiêu Sùng Trinh chậm rãi tìm kiếm, thừa dịp Thái hậu và Nhiếp chính vương còn chưa liên thủ, lặng lẽ đào ra đám người nội gián bên cạnh mình, còn nhờ bát quái nghe được khống chế một nhóm người.

Mới năm ngoái, sau một năm chuẩn bị của hắn, thừa dịp hai phe Thái hậu cùng Nhiếp chính vương lưỡng bại câu thương, tiến hành một cuộc đại thanh tẩy, nắm triều đình vào trong tay.

Cũng lúc ấy, Tiêu Sùng Trinh mới ý thức được những chuyện nhảm nhí thi thoảng vang bên tai hắn hữu dụng cỡ nào, ví như dùng Sầm thái phó để khiến Thái hậu hoàn toàn từ bỏ phản kháng, và thuộc hạ Nhiếp chính vương che giấu cực kỹ lại lại cơ thiếp trong hậu viện gã.

Vì đám bát quái này, mấy năm nay trí nhớ Tiêu Sùng Trinh tiến bộ một bước dài, tất cả tin tức bị hắn phân loại ghi trong đầu, mỗi ngày đều phải hồi tưởng lại.

Nhưng đôi khi, trí nhớ tốt quá cũng không phải chuyện gì hay, ví dụ như hiện tại.

“Tiểu hoàng đế năm nay bao tuổi rồi?”

“18 rồi, vài ngày trước vừa qua sinh nhật.”

“Nhanh vậy à......”

Lông mày Tiêu Sùng Trinh giật một cái, nét mực trên tấu chương bị chệch đi.

Những người kia nói chuyện cũng chỉ là khi hắn thất thần nghĩ tới chuyện khác, ban đầu bọn họ nói còn kiêng dè, như đang đoán Tiêu Sùng Trinh rốt cuộc có nghe thấy không, sau mấy năm quan sát, dần dần thả ngựa, đủ loại từ ngữ tuôn ra như thủy triều.

“Nghe nói thời xưa mười mấy tuổi đã kết hôn sinh con nhỉ?”

“Đúng đó, lịch tinh tế của chúng ta sau 20 mới coi như thành niên, kết hôn lại phải chờ đến 25, lâu quá.”

“Vậy có là gì, chúng ta so với tiểu Hoàng đế là tốt lắm rồi, con trai Tả Tướng á, mười sáu đã có ba phòng tiểu thiếp, tiểu Hoàng đế đến một tú nữ còn chưa tuyển, nhất định là không được.”

“Tiểu Hoàng đế có Phong tướng quân mà, không được thì không được, Phong tướng quân anh dũng mãnh liệt uy vũ, vốn liếng đầy đủ......”

Tiêu Sùng Trinh đứng bật dậy, bút lông rơi xuống đất.

Ngụy An đứng canh ngoài cửa phòng lập tức đi vào quỳ xuống, chờ hắn dặn dò. Mà kẻ cầm đầu chọc Tiêu Sùng Trinh tức giận còn đang lải nhải.

“Cô sao thấy được chỗ kia của Phong tướng quân? Bên tôi lúc thấy Phong tướng quân hành quân tắm ngay ngoài trời, thật sự muốn bê ổng lên giường ngay lập tức.”

“Không thấy nha, quyền hạn không đủ, tôi nghĩ thôi, nhìn body Phong tướng quân thế kia, khí phách kia, đè tiểu Hoàng đế chẳng dễ dàng quá à....”

Tiểu Hoàng đế trong miệng bọn họ, trong lòng khua loạn xạ, lăn qua lộn lại mắng mỏ mấy câu, ngay cả Phong Trì cũng lôi vào mắng chung.

“Quên đi, ” Tiêu Sùng Trinh đáy lòng còn đang nổi bão, cụt hứng phất tay áo để Ngụy An lùi ra, hắn cũng chỉ có thể mắng một chút, vẫn không thể làm gì Phong Trì.

Dù sao bản thân Phong Trì không sai.

Nhưng vẫn tức giận nha.

Hết chương 1.

Tác giả có lời muốn nói:

Điềm văn giả tưởng, tất cả là tưởng tượng của tác giả, đơn thuần là cuộc sống bình thản, không có âm mưu gì, mục tiêu chỉ là yêu đương.

Ngày được hai, ba ngàn (chữ), mười giờ tối, nhưng mai phải đi có chuyện, 6. 30 phải dậy rồi ~

Là trung đoản văn, cũng có thể là đoản văn, số chữ không tính toán chính xác lắm, vui vẻ là được rồi.

Ngày hôm nay là vì tác giả mê tín, chọn ngày đẹp mở hố /w

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.