Trans: Toffee
Âm thanh trong đầu vừa yên tĩnh lại một lúc, Ngụy An lại cẩn thận đi vào.
“Hoàng thượng, Phong tướng quân cầu kiến.”
Ngụy An cũng chỉ thấy Tiêu Sùng Trinh phiền lòng mới nghĩ đến việc quay vào báo chuyện của Phong Trì. Lão vốn là người của tiên hoàng, bị Thái Hậu điều xuống làm thái giám thấp kém nhất, sau khi trên tay Tiêu Sùng Trinh có nhân mạch liền gọi lão trở về.
Tính ra, lão ở bên người Hoàng thượng cũng đến bốn năm năm, hơn nữa từng hầu hạ tiên hoàng, Ngụy An cảm thấy vẫn có thể đoán được mấy phần thánh ý.
Mà Phong tướng quân từ trước đến nay vẫn có quan hệ rất tốt với Hoàng Thượng, Hoàng Thượng cũng yên tâm giao binh quyền trên tay Phong tướng quân. Thời điểm hai năm trước, Hoàng Thượng còn thường xuyên cùng Phong tướng quân thắp nến tâm sự thâu đêm.
Gần đây Phong tướng quân trở về từ Tây Nam, Hoàng Thượng lại mở yến hội cũng âm thầm triệu kiến Phong tướng quân vài lần.
Giờ Ngụy An nghĩ Phong tướng quân tới vừa lúc giúp Hoàng thượng giải sầu.
“Không gặp!” thái dương Tiêu Sùng Trinh giật nảy, nói xong lại cảm thấy ngữ khí quá nặng, vội gọi Ngụy An lại.
“Từ từ, Phong tướng quân bôn ba mệt nhọc, bảo y tĩnh dưỡng thêm một thời gian, lâm triều mấy hôm nay có thể miễn.”
“Vâng.”
Ngụy An cung cung kính kính lui ra, đáy lòng suy đoán Hoàng Thượng có phải muốn loại binh quyền trên tay Phong Trì, nhưng Phong tướng quân lòng son dạ sắt, Hoàng Thượng lần này có vẻ rất tức giận, sợ là nói giúp Phong tướng quân câu nào cũng sai càng thêm sai.
Bóng dáng Phong Trì đang đứng thẳng tắp dưới bậc thềm, vì y mấy năm nay vẫn ngốc ở biên cảnh Tây Nam trấn thủ, ăn ở cùng quân, màu da biến ngăm, lúc đứng nghiêm như mang theo nét thô dã.
Thấy Ngụy An đi ra liền bước lên một bước nhỏ, “Hoàng Thượng nói thế nào?”
“Hoàng Thượng săn sóc Phong tướng quân ngài đó, bảo ngài trở về nghỉ tạm mấy ngày.”
Ngụy An nhỏ giọng nói, nếp nhăn trên mặt cũng tràn đầy ý cười, “Tướng quân không cần lo lắng, đa gia biết đúng mực.”
Đôi mày rậm của Phong Trì hơi nhíu, há miệng nhưng vẫn chán nản từ bỏ, “Phiền công công lo lắng.”
“Để đa gia tiễn tướng quân ra cung.” Ngụy An rũ rũ vạt áo, âm thanh hơi cao, chuyện này Hoàng Thượng từng phân phó qua vài lần, sau đều do lão tiễn Phong Trì, thêm một lần này cũng không sao.
(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Hai người một trước một sau đi ra ngoài, tới nơi thủ vệ thưa thớt Ngụy An liền bước nhanh thêm một bước, đến gần người Phong Trì.
“Phong tướng quân chớ trách đa gia lắm miệng, Hoàng Thượng vẫn còn nhỏ tuổi, nếu tướng quân có chuyện gì góp lời cứ bình tĩnh nói ra đừng ngại.”
Phong Trì lắc đầu, “Không có việc gì.”
Ngụy An hơi kinh ngạc, vội xoay đầu nhìn, “Là đa gia nghĩ sai, Hoàng thượng sao lại tức giận với Phong tướng quân? Hay do chiết tử những ngôn quan trong triều kia lại trình?”
(ngôn quan: quan can gián)
“Công công có thể chỉ điểm một chút?” Phong Trì vốn không đặt vào mắt những cong cong quẹo quẹo trên triều đình, y có 30 vạn đại quân Tây Nam, thủ hạ lại có nội ứng, cùng lắm về Tây Nam đợi còn thoải mái.
Hiện giờ trong kinh thành khiến y ngày nhớ đêm mong, cũng chỉ là vị trong cung này.
“Phong tướng quân năm nay hai mươi ba?”
Ngụy An nhỏ giọng nói. Phong Trì không hề xấu, dáng cao bảy thước, thân người cân đối, tướng mạo cũng rất xuất chúng, trán cao, mày rậm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, dù màu da hơi trầm cũng khó che đi nhiệt huyết dồi dào.
Nhưng ở Đại Ngu quốc nơi thiếu nam thiếu nữ mười bảy mười tám đã kết hôn, Phong Trì có thể xem như một trường hợp đặc biệt.
Bà mối đừng nói là đạp vỡ ngạch cửa, ngay cả cửa cũng không được đến gần, thậm chí Hữu Tướng tự mình tới cửa cũng bị Phong Trì không chút khách khí mời ra.
Người khác không thành thân cũng không có gì đáng chú ý. Nhưng Phong Trì không giống, ngôn quan lúc này cảm thấy y công cao át chủ, muốn diệt nhuệ khí Phong Trì, lúc kia lại nghĩ Phong Trì đang muốn tạo phản, không muốn đưa hậu vị cho người bất minh, cho nên còn chờ lấy được ngôi vị hoàng đế rồi mới tuyển phi.
Phong Trì nghe xong nhíu mày, ở cửa cung vái chào Ngụy An, “Tại hạ đã hiểu, đa tạ công công lo lắng.”
Chờ y bước ra cửa cung, nét mặt trầm hẳn đi, leo lên ngựa phi thẳng ra ngoại thành.
Chuyện như giao ra binh quyền, Phong Trì chắc chắn sẽ không làm, y nhìn đến không phải là ngôi vị hoàng đế, mà là người ngồi trên ngôi vị hoàng đế, có binh quyền trong tay tốt xấu gì cũng có thể thân cận với Tiêu Sùng Trinh thêm một chút.
Nếu giao ra, chỉ sợ không gặp nổi Tiêu Sùng Trinh.
Phong Trì lá gan không nhỏ, máu nóng bắn đầy mặt còn chưa từng biết sợ, nhưng dã tâm lại chẳng được bao lớn, y cũng không trông cậy thánh thượng rũ lòng thương được nhiêu, chỉ cố gắng bảo vệ tốt bí mật của mình, chờ qua vài năm Hoàng thượng tuyển phi sinh con thì dâng một phần hạ lễ, thu dọn đồ đạc về Tây Nam dưỡng lão.
Nhưng bây giờ y cực kỳ phiền lòng, không chỉ là do lời nói đám ngôn quan, nhiều hơn là Tiêu Sùng Trinh có thể đã phát hiện tâm ý của y.
Nếu thật vậy, Tiêu Sùng Trinh cho dù không tin lời ngôn quan, cũng sẽ nhân cơ hội ban cho y vài dòng mệnh lệnh, tựa như để y về nhà nghỉ ngơi cũng là tín hiệu báo động trước.
Suy đoán của Phong Trì không phải không có ngọn nguồn, thời điểm y cùng Tiêu Sùng Trinh thân mật nhất thiếu chút nữa đã cùng nằm trên giường mà ngủ, khi đó y cũng cực kỳ kiềm chế, giữ vững lễ tiết quân thần, y sẽ không để Tiêu Sùng Trinh nhận ra được tình yêu của mình.
Vấn đề là ở đêm qua.
Y cùng Tiêu Sùng Trinh ở thượng thư phòng tán gẫu xong, liền dời đến thư phòng trong cung điện tiếp tục. Mấy việc như nói chuyện thâu đêm hay ngủ lại, y cũng quen rồi.
Nửa đêm hôm qua trời đổ mưa nhỏ, Tiêu Sùng Trinh đột nhiên hứng khởi muốn ra ngoài ngắm mưa.
Người trong tẩm cung đều lui đi, Tiêu Sùng Trinh hiếm khi được vui vẻ liền khoác áo mỏng ra ngoài, lúc trời nổi gió, liền hắt xì một cái.
Y lo lắng Tiêu Sùng Trinh cảm lạnh, liền bảo người chuẩn bị nước ấm, lại mang tới trà gừng.
Tiêu Sùng Trinh hưng phấn chưa thôi, tắm rửa xong còn giữ y ở lại cung điện, bảo y tiếp tục kể chuyện ở Tây Nam.
Đất Tây Nam ít người, hai năm gần đây mới phát triển lên, Phong Trì cũng chỉ rảnh rỗi mới dạo chơi trong dân gian, nhưng thấy Tiêu Sùng Trinh hứng thú liền đào hết tâm tư kể cho hắn.
Nói được một nửa, Tiêu Sùng Trinh tựa trên nệm giường ngủ mất, Phong Trì gọi vài tiếng, lại đi ra cửa tìm cung nhân, rẽ một cái hành lang gấp khúc vẫn không thấy ai, mới trở về cung điện đánh bạo cầm khăn lau chân cho Tiêu Sùng Trinh.
Tiêu Sùng Trinh tuy có ăn không ít khổ, nhưng dù là thời điểm khó khăn nhất của hắn, cũng chỉ là áo quần bình thường, cơm canh đơn giản, về sau lại là nuôi đến mềm mềm mịn mịn.
Da trắng chạm tay, nửa người Phong Trì mềm nhũn, y cố dời mắt, qua loa lau cho Tiêu Sùng Trinh rồi định giúp hắn xỏ tất.
Ai ngờ Tiêu Sùng Trinh tỉnh đúng lúc, tất còn chưa kịp đi, một chân liền dẫm xuống sàn nhà, “Phong tướng quân, sao ngươi lại ngồi xổm ở đây?”
Phong Trì nghiêm túc giải thích một lần, liền nghe thấy Tiêu Sùng Trinh thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy ái khanh tiện rửa chân giúp trẫm đi.”
Phong Trì lần đầu bị Tiêu Sùng Trinh gọi như vậy, ngây ngây ngất ngất nâng chân Tiêu Sùng Trinh, nghiêm túc rửa.
Còn chưa rửa xong, Tiêu Sùng Trinh đã trở mặt rồi.
Khăn ném xuống đầu y, “Phong Trì to gan.”
Phong Trì cẩn thận nghĩ nghĩ, tuy rằng y cảm thấy chân Tiêu Sùng Trinh rất đáng yêu, lộ ra một đoạn cẳng chân cũng cực kỳ mê người, nhưng y thành thành thật thật rửa chân cho Tiêu Sùng Trinh mà, chẳng lẽ mình còn làm chuyện gì khác quá phận?
Nhưng y thật sự không có ấn tượng gì, cũng không có cảm giác gì mà?
Hết chương 2.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Sùng Trinh: Trẫm nghe bọn họ nói ngươi thích ta, tức một cái rồi nói.
Phong Trì: Ta thật sự thích ngươi mà QAQ