Trans: Toffee
Phong Trì ghìm cương ngựa trước cổng một điền trang ngoại ô kinh thành, y buộc ngựa, người bên trong nghe tiếng liền đi ra, vừa thấy là Phong Trì trên mặt lập tức lộ nét mừng.
“Tướng quân, Hoàng Thượng cuối cùng cũng thả ngài rồi!”
Lời này nghe sao cũng không đúng lắm, nhưng Phong Trì vốn đang phiền lòng vô cùng, gật đầu với người kia liền đi thẳng đến sân luyện võ.
Phong Trì bên này mồ hôi đổ như mưa, Tiêu Sùng Trinh hiếm có một buổi trưa thanh tịnh, hắn phê xong tấu chương, lại đi dạo hoa viên, lúc mặt trời lặn ngồi trong điện bày cờ mới cảm thấy hơi buồn.
Đại Ngu Quốc hiện tại được hắn thống trị gọn gọn gàng gàng, trên cơ bản cũng không có chuyện gì cần nhọc lòng.
Thần tử mới đề bạt lên vội vội vàng vàng đi kiến công lập nghiệp, người lớn tuổi tiến cung nói được vài câu liền kéo đến chuyện hậu phi, Tiêu Sùng Trinh lúc này mới cảm thấy Phong Trì là đồng bọn không thể xứng chức hơn.
Phong Trì tuy rằng tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, nhưng mỗi lần lại đây đều có thể nói chút chuyện giúp hắn giải sầu, cũng không động chút lại quỳ xuống cầu xin tha tội.
Tiêu Sùng Trinh tưởng tượng hơn mười ngày sau đều nhàm chán như thế này, nhịn không được hoài nghi, mình có nên tin tưởng những âm thanh trong đầu kia không. Hắn nhờ vài câu của những cao nhân này đi tới địa vị hiện tại, dường như chưa từng nghe qua tin nào nhầm lẫn.
Nhưng Phong Trì không giống mà, Tiêu Sùng Trinh yên lặng nghĩ, nhỡ đâu bọn họ nhìn lầm rồi thì làm sao giờ?
Chuyện tình cảm, sao có thể lồ lộ để người ta nhìn ra chứ!
Tiêu Sùng Trinh cân nhắc một chút, đầu óc thông suốt, cả người tinh thần hơn hẳn.
Trạng thát này vẫn duy trì đến ngày thứ hai vào triều sớm.
Tiêu Sùng Trinh vẫn nhớ mình cho Phong Trì nghỉ, lúc ngồi xuống nhìn sang bên phải thấy Phong Trì khí thế uy mãnh, còn hơi không kịp phản ứng.
Hắn day day thái dương, đêm qua nghĩ thông suốt nhưng lại quá mức hưng phấn, cứ thế ngủ không ngon, vội vàng dời ánh mắt qua.
Có Phong Trì ở đây, những ngôn quan kia đương nhiên sẽ không nói linh tinh, bọn họ ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta một lúc lâu mới cử ra một đại diện.
“Thần có việc khởi bẩm.”
Tiêu Sùng Trinh cho một chữ duẫn, hắn đặt tay trên tay vịn, khá là hào hùng nhìn lướt qua người đang nói nhìn về một bên.
Âm thanh trong đầu tự dưng nhảy ra, đầu tiên là ngạc nhiên a một tiếng, sau đó lại bắt đầu rầm rì thảo luận.
“Tưởng Phong tướng quân hôm nay nghỉ mà?”
“Vì muốn gặp tiểu hoàng đế mà vi phạm hoàng lệnh, cảm giác
“Vì thấy tiểu hoàng đế một mặt, thế nhưng vi phạm hoàng mệnh, muốn gặp ảnh quá trời ơi.”
“+1, Phong tướng quân sao lại không thích tui nhỉ?”
“Phong tướng quân cũng chẳng biết cô là ai, hihihi”
Tiêu Sùng Trinh gật đầu đồng ý, đáy lòng thầm nói với theo một câu, Phong Trì còn lâu mới không coi trọng bọn họ, những người này tuy rằng biết nhiều đấy, nhưng cũng quá không đàng hoàng đi.
Hắn không nhìn Phong Trì, chỉ tưởng tượng lại bộ dáng Phong Trì trong đầu, nam tử tốt như Phong Trì vậy, cần người cực kỳ tài giỏi đoan chính mới có thể xứng đôi.
Phong Trì thấy Tiêu Sùng Trinh gật đầu, buông mi, đáy lòng thì trầm xuống. Khóe miệng y hơi mím, không vui nổi.
Vừa nãy ngôn quan hỏi Tiêu Sùng Trinh chuyện tuyển tú năm nay, Hoàng Thượng từ chối ba lần vậy mà lại gật đầu, ý nghĩa gì không cần nói cũng biết.
Đại thần khác chỉ nghĩ Tiêu Sùng Trinh đang suy xét, Phong Trì lại biết hắn giờ đang này lại chìm vào suy nghĩ của mình, cũng không biết đang nhớ tới cô nương nhà ai, còn chưa thỏa mãn hay sao mà không nói ra.
Phong Trì đáy lòng hờn dỗi, tâm tình vừa chuyển quang lại mây mù che phủ, hôm qua y mới phát tiết một hồi thì được quân sư ra chủ ý.
Hoàng Thượng nói là thông cảm y bôn ba mệt nhọc, nhưng nếu Phong Trì tự giác không mệt, nguyện ý vì Hoàng Thượng phân ưu, cũng không thể bị giáng tội, nhiều nhất là Hoàng Thượng hơi chút nghi ngờ, tìm chút chuyện vặt vãnh cho y.
Đối với Phong Trì mà nói đều là chuyện tốt đưa tới cửa, chuyện gì cũng được, chỉ cần có thể gặp mặt Tiêu Sùng Trinh nói hai ba câu, y liền cảm thấy vui vẻ vô cùng.
Ngôn quan bị đẩy ra thấy Tiêu Sùng Trinh gật đầu, vui vẻ đầy mặt, “Hoàng Thượng ngài đồng ý?”
“Trẫm mở miệng bao giờ?” Tiêu Sùng Trinh nào có nghe được người dưới nói gì, lòng đang phát sầu vì Phong Trì, nghe nói Phong Trì mới cự tuyệt nữ nhi của Hữu Tướng, đấy là đệ nhất mỹ nhân kinh thành đấy.
“Vậy ý Hoàng Thượng là?” Ngôn quan đánh bạo mở miệng.
Tiêu Sùng Trinh phất phất tay, “Để đó sau lại nói, ngươi cứ nghĩ điều lệ trước.”
Chuyện gì cũng được, nói như vậy hẳn không có sai.
Hôm nay tiểu hoàng đế vẫn đang âm thầm tự hào.
Trừ việc này, như ngày thường vẫn là vài vị nguyên lão trong triều cãi nhau, môn hạ đệ tử nhà ngươi chạy đến phá quán nhà ta bên này đá, hoặc là môn sinh nhà ai viết lộn xộn rắm chó không kêu, còn ở ngoài diễu võ dương oai.
Tiêu Sùng Trinh say sưa nghe bát quái nửa canh giờ mới giơ tay ngăn đám người phía dưới lại, ngoài miệng thì giảng hòa, ban cho hai bên chút đồ, nhưng là không giống nhau.
Phong Trì trong lòng đầy tâm sự nhưng vẫn nhận ra mánh nho nhỏ của Tiêu Sùng Trinh, y bất đắc dĩ nhìn hai vị đang đầy mặt vui mừng cảm tạ, chỉ sợ không quá hai ngày sau lại ầm ĩ.
Lại thêm vài lần, của cải chắc cũng dốc ra không còn một mảnh.
Nhưng, nếu Hoàng Thượng vui vẻ, Phong Trì đương nhiên sẽ không nhiều chuyện này nọ, y chờ thần tử đi gần hết mới lắc lư đi về phía thư phòng.
Bóng dáng y biến mất ở đại điện, người túm tụm đi ra ngoài cửa cung cũng phát hiện chuyện Phong Trì chưa ra.
“Phong tướng quân lại đi gặp Hoàng Thượng?”
Ngôn quan bị lôi kéo hỏi chuyện căm giận, “Y không đi gặp Hoàng Thượng mới là lạ, là y yêu ngôn hoặc chúng, còn che mắt thánh thượng, Sầm mỗ ta chắc chắn sẽ không bao giờ từ bỏ vạch trần bộ mặt của y.”
“Sầm đại nhân cao tiết*, ta hổ thẹn không bằng.” Vài vị quan viên chắp tay, chào hỏi lẫn nhau.
*tiết trong tri tiết, khí tiết.
(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)
Phong Trì còn không biết mình lại bị điểm danh, hôm nay y vừa báo mình tới liền thuận thuận lợi lợi vào cửa.
Mà Tiêu Sùng Trinh buông tấu chương còn chưa xem được bao nhiêu trong tay, đi tới kéo tay Phong Trì, “Phong tướng quân chịu khổ, trẫm hôm ấy như gặp ma chướng vậy.”
Thái độ của hắn chuyển biến nhanh như vậy, khiến một Phong Trì vẫn luôn trầm ổn phải nghi ngờ Tiêu Sùng Trinh đang vướng vào nan đề gì hay không.
Phong Trì nắm bàn tay hơi gầy kia, tình chân ý hợp nói, “Hoàng Thượng có gì phân phó cứ nói đừng ngại, Trì nguyện vì Hoàng Thượng máu chảy đầu rơi.”
Tiêu Sùng Trinh cảm động muốn rơi lệ, Phong tướng quân quả là trung thần tốt nhất, chút nữa hắn đã vì một ý nghĩ sai lầm mà xa cách Phong Trì, thật sự là không nên không nên.
Hắn kéo Phong Trì ngồi xuống, cảm khái vạn phần, “Trẫm chỉ là nghĩ đến tuổi Phong tướng quân bây giờ, cũng nên thành gia.”
Sắc mặt Phong Trì bỗng chốc nghiêm túc, chuẩn bị tùy thời quỳ xuống thỉnh tội.
Lại nghe Tiêu Sùng Trinh tiếp tục, “Nói ra cũng thật xấu hổ, trẫm trái lo phải nghĩ cũng chưa tìm ra được người thích hợp trở thành phu nhân Phong tướng quân.”
“Trước Hoàng Thượng vẫn suy nghĩ việc này?” Nét mặt Phong Trì dần thả lỏng, đáy mắt nhiễm nét mừng.
Tiêu Sùng Trinh gật gật đầu, cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không ổn.
Phong Trì vui mừng quá đỗi, “Thần vốn không có ý đón dâu, đã phiền Hoàng Thượng hao tâm.”
Hết chương 3.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Sùng Trinh: Đột nhiên vui vẻ.
Người vây xem: Đạo lý thì tui hiểu, vì sao cậu cứ nhất định phải quan tâm phu nhân tướng quân là ai?