Ta Có Kỹ Xảo Trị Thiên Hạ Đặc Biệt

Chương 4: Chương 4: Tức phồng má x 4




Trans: Toffee

“Phải phải.” Tiêu Sùng Trinh gật đầu liên tục.

Phong Trì hai mắt sáng rực vội vàng rũ mi, đôi tay y đặt trên đùi nắm chặt, lại nhéo vài lần mới ngẩng đầu nhìn biểu tình Tiêu Sùng Trinh.

Hoàng Thượng ngồi ngay ngắn đối diện y, hai mắt cong cong, trong ánh mắt đong đầy ý cười, thấy y nhìn qua còn hơi lộ răng, “Tướng quân hợp ý ta nhất, ta đương nhiên không muốn tướng quân gia trạch không yên.”

“Vậy…… Hoàng Thượng nghĩ thế nào về việc tuyển tú?” Không biết có phải do hôm nay Tiêu Sùng Trinh ngoài ý muốn dịu dàng không, Phong Trì cả gan hỏi ra.

Tiêu Sùng Trinh buồn rầu nhíu mày, hai năm trước hắn còn có thể lấy cớ nước chưa an dân chưa giàu, nhưng mấy năm nay đại Ngu Quốc phát triển hắn đều nhìn trong mắt, biện pháp trộm học tới cực kỳ hữu dụng, trải cái gì mà đường xi măng, nối các thôn xóm.

Cho dù không có xe trâu, dùng tay đẩy xe cũng không quá tốn sức.

Hiện giờ biên vô ngoại xâm nội vô lo, Tiêu Sùng Trinh muốn cự tuyệt có hơi khó khăn.

Nhưng hắn cũng không nghĩ tới chuyện thả người vào trong hậu cung của mình, dù là mẫu phi năm đó ly thế không minh bạch, hay là Thái Hậu lén cấu kết với đại thần tiền triều, gặp nhiều chuyện dơ bẩn, nhắc tới chuyện nạp phi Tiêu Sùng Trinh tránh còn không kịp.

Hắn thở dài một hơi, đang cảm thấy trong lòng phiền muộn không chỗ kể lại chợt nghĩ tới người trước mắt.

“Trẫm vô tâm chuyện nam nữ, nhưng việc này rất nhiều đại thần luôn thích hỏi tới, tướng quân có biện pháp gì không?”

Tâm trí Phong Trì theo không kịp, y cầm lấy chén trà trên bàn uống một hơi cạn sạch, trên mặt đột nhiên đỏ lên.

Không hứng thú với chuyện nam nữ, nam phong lại không được nhắc tới, huống chi nghe ý Hoàng Thượng cũng không muốn có ý định lấy phi vì muốn có con nối dõi.

“Trì cả gan, Hoàng Thượng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chuyện con nối dõi vẫn nên nhanh chóng tính toán thỏa đáng.” Ngoài ý muốn Phong Trì đột nhiên thông suốt, vô sự tự thông lời Tiêu Sùng Trinh nói.

Tiêu Sùng Trinh nghe mà nhíu mày, sắc mặt cũng lạnh đi, “Thú thê há chỉ vì hai chữ có con nối dõi.”

Hắn nói lời thấm thía với Phong Trì, lại sợ đồng bọn này của mình lại quanh co không hiểu, “Trẫm vẫn đang suy tính chuyện một vợ một chồng này, nhưng không có cái lý do gì nên đành gác lại, nhưng tướng quân cùng trẫm quan hệ gần gũi, trẫm tạm thời nói nhiều vài câu.”

“Thê thiếp thành đàn tuy nghe rất hay, nhưng gia trạch khó an, phu nhân khó quản. Mà tướng quân làm gia chủ tất nhiên là sẽ có bất công, vậy sao không thú người mình ái mộ, nhất sinh nhất thế nhất song nhân không phải càng tuyệt vời?”

“Thần nguyện ý.” Phong Trì thốt ra một chữ, trong ngực đột nhiên sinh ra hăng hái vô hạn.

Là y hẹp hòi. Tiêu Sùng Trinh đã sớm đi trước y, tầm mắt thông suốt.

Tiêu Sùng Trinh mỹ mãn thu hoạch được ánh mắt sùng bái của Phong Trì, cùng với tiếng ngợi khen trong đầu của đám người kia.

“Tiểu hoàng đế lợi hại như vậy á!”

“Là chúng ta nhìn lầm, hắn cũng không đến nỗi quá xấu mà.”

“Tiểu hoàng đế cũng chỉ nói thôi, thể nào chẳng tiếp tục nạp phi.”

Tiêu Sùng Trinh giờ không phản bác bọn họ, mà là hạ quyết tâm, nhất định phải để đám người này nhìn xem mình rốt cuộc có phải bạo quân hay không, có phải nói là làm hay không.

(Truyện chỉ đăng trên wattpad Toffeeincoffee và trang hesmyjade.wordpress.com. Vui lòng truy cập trang chính chủ để xem truyện)

“Thần có một biện pháp, không biết Hoàng Thượng……” Phong Trì sau khi được Tiêu Sùng Trinh cổ vũ, hạt giống vốn bị chôn sâu dưới đáy lòng bắt đầu mọc rễ nảy mầm.

Tiêu Sùng Trinh vui vẻ, “Tướng quân cứ nói đừng ngại.”

Phong Trì tiếp tục nói, “Thần thiết nghĩ, Hoàng Thượng có thể bắt đầu từ chuyện chính mình thích nam phong.”

Y vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tiêu Sùng Trinh sắc mặt, đại Ngu Quốc dân phong khá thoáng, tuy không thịnh nam phong nhưng nhắc tới việc này, đại đa số người đều vẫn duy trì thái độ không tiếp thu cũng không phản đối.

“Biện pháp này thực ra không tồi.” Tiêu Sùng Trinh ánh mắt sáng lên, nam nhi giữa lúc kiến công lập nghiệp, nếu ngôn quan muốn tuyển nam phi cho hắn nhất định sẽ khó khăn tầng tầng, mà hắn chỉ cần thả vài câu không hài lòng là được.

Hết chương 4.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu hoàng đế siêu lợi hại ~ hắn còn biết tự đào hố rồi tự lấp luôn /w

Hôm nay hơi mệt, viết ngắn chút, nghĩ nghĩ, chỉ sợ là một đoản văn thôi, sẽ mau hoàn nè, moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.