Edit: Jung Ad
Chuyện xảy ra trên người Đại Hoàng tử phi, Phùng Niệm không hề biết. Sau khi vào tháng bảy, dưa lưới và nho tiến cống từ phía tây đã đến. Bởi vì dưa lưới da dày chịu đựng được, rất nhiều dưa còn nguyên vẹn, dĩ nhiên thưởng xuống cũng nhiều. Nho thì không được như vậy, cho dù rất cẩn thận, ở trên đường cũng bị đụng hỏng rất nhiều, chỉ có hai giỏ chất lượng tốt, phân xuống các cung đâu còn nhiều?
Mặc dù số lượng ít, cũng không được thiệt thòi Trường Hi cung.
Phùng Niệm được hai bàn rất lớn, có nho tím, cũng có trắng sữa, đám Thụy Châu cẩn thận lột vỏ, bỏ vào trong chén dùng muỗng nhỏ đập nát, nhặt hạt và đút cho Lục Công chúa ăn.
Chẳng sợ khẩu vị Công chúa không tệ, dù sao còn quá nhỏ, cho nàng ăn ba ngày cũng không hết một chuỗi. Nhìn trái cây chất đống trong cung mình, Phùng Niệm sai các nàng cầm đi ướp lạnh, nàng phái người đi tìm Bảo Âm và Phùng Nguyên tiến cung.
Tiểu thái giám lĩnh mệnh rời đi, mới quay người đi hai bước, đã bị gọi lại.
“Cũng mời Đại Hoàng tử phi đi.”
Người hầu trước mặt cũng hơi kinh ngạc, lại suy nghĩ một chút, chỉ có hai vị Hoàng tử đã đại hôn, bình thường một mình Công chúa đến thì thôi, nương nương làm chủ mời Công chúa mà không mời Đại Hoàng tử phi thì quả thật khó coi.
Lữ Trĩ: “Chắc chắn những người hầu này lại suy nghĩ nhiều.”
Trần Viên Viên: “Cũng đã hầu hạ ba năm, luôn không cảm thấy Niệm Niệm mời nàng ta là vì mặt mũi?”
Khách Ba Ba: “Chẳng lẽ không đúng sao?”
Đông Ca: “...”
Phan Ngọc Nhi: “Dĩ nhiên, ngay cả Đại Hoàng tử cũng là chó “Liếm” chủ group chúng ta, còn cần đặc biệt cho thê tử hắn ta mặt mũi?”Vạn Trinh Nhi: “Tại sao mời nàng ta chứ?”
Phùng Niệm: “Ăn không hết trái cây, mời nàng ta đến gặm một chút. Lại nói Đại Hoàng tử cha không thương nương không yêu chẳng có ở đây, ta làm tiểu mụ không thể quan tâm một chút tình hình gần đây của hắn ta? Xem hắn ta làm việc có tích cực hay không, người có bị Bùi Càn khiến cho biến thái hay không.”
Triệu Phi Yến: “Ta nhớ những người phái đi lao động cải tạo do Đại Hoàng tử quản nha?”
Triệu Hợp Đức: “Đã hiểu, ta hoàn toàn hiểu, chủ group muốn nghe Đại Hoàng tử phi nói những chuyện đó nha.”
Trong group thì nói như vậy, thật ra cũng phát hiện là lý do bịa đặt, Phùng Niệm nói không nên lời nguyên nhân cụ thể, chỉ là vừa rồi nàng bỗng nhiên nghĩ đến Đại Hoàng tử phi này, nghĩ đến nàng ta gả cho Bùi Hứa hơn một năm, mọi người không quen biết nhau, đúng đã gặp mặt vài lần, nhưng chưa từng trò chuyện, nàng lâm thời khởi ý muốn nhìn một chút rốt cuộc Đại Hoàng tử phi là người như thế nào.
Trước đó từng nghe Bảo Âm nhắc tới, nói nàng ta có hơi nhẫn nhục chịu đựng, không nói nhiều lắm.
Bảo Âm nhắc tới có một chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nàng ta vẫn muốn để Tần thị hiểu rõ Bùi Hứa người này không được, cần dạy dỗ, Tần thị nghe nàng ta nói những thứ đó cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, còn nói giống như Nhị Hoàng tử mới hiếm có, Đại Hoàng tử là bình thường.
Ý nghĩ hai người có hơi không đồng nhất, nhưng bởi vì tính tình Tần thị không tệ, Bảo Âm cố chịu đựng còn có thể ở chung với nàng ta.
Phùng Niệm suy nghĩ hai người đụng nhau chẳng phải Bảo Âm nói líu lo, Tần thị im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng tiếp đôi câu? Vậy đoán chừng không chỉ Bảo Âm có ý kiến, nàng cũng muốn phàn nàn nàng ta.
Trong lúc đợi người tới, Phùng Niệm đã suy nghĩ những chuyện linh tinh này.
Nghĩ đi nghĩ lại nữ nhi ngủ ở sát vách tỉnh dậy, sau khi đi vệ sinh lại nháo muốn nàng, Phùng Niệm ôm dụ dỗ trong chốc lát, lại cố gắng nói chuyện với nàng, còn đút nàng ăn gì đó. Mẫu nữ ảnh hưởng lẫn nhau, đang trong quá trình tiến hành tác động qua lại, người nàng mời đã vào cung.
Đây là buổi sáng, chẳng qua mặt trời đã sớm mọc lên rồi, Bảo Âm tới trước ra một tầng mồ hôi mỏng, Bảo Đại và Thụy Châu cùng quạt, Trần ma ma cho người bưng một bát canh ngân nhĩ ướp lạnh đến, nàng uống mấy ngụm ừng ực hết, cảm thấy khí lạnh từ bên miệng theo thực quản tiến vào trong bụng, mới lộ ra vẻ mặt sảng khoái. Nàng ta lau miệng, nhìn Tiểu Bùi B cười nói: “So với lần trước gặp mặt Lục Lục càng xinh đẹp rồi, thật không biết sau này lớn lên sẽ xinh đẹp bao nhiêu.”
“Nghĩ không ra cũng đừng nghĩ, từ từ xem nha.”
“Đúng vậy... Hôm nay nương nương tìm ta tiến cung làm gì vậy?”
“Trong cung nhàm chán, tìm các ngươi trò chuyện với ta.”
Bảo Âm nhìn về phía bên ngoài, hỏi: “Còn có ai sao?”
“Không phải hai người, chờ một chút ngươi sẽ biết.” Phùng Niệm bảo Thụy Châu đi xem một chút, có thể cắt một mâm trái cây lên, nàng còn sai tiểu thái giám đi mang đồ đựng đá lên, đặt ở bên phía Bảo Âm ngồi. Làm xong những thứ này, Tần thị và Phùng Nguyên cũng đã đến.
Đã lâu rồi Phùng Nguyên chưa gặp Phùng Niệm, lúc này nàng ta cực kỳ hưng phấn.
Vừa hỏi gần đây Phùng Niệm như thế nào, còn nhìn chằm chằm Lục Công chúa không chớp mắt, Công chúa Mary Sue coi nàng ta như a di quái dị trốn tránh trong ngực mẫu thân. Phùng Niệm cười không ngừng: “Đây là muội muội của ta, tiểu di của con nha, tránh cái gì chứ?”
Mặt mũi Lục Công chúa tràn đầy nghi ngờ.
Giống như đang hỏi tiểu di là thứ gì?
“Công chúa còn nhỏ như vậy tỷ tỷ nói những thứ này nàng làm sao hiểu chứ?”
“Đừng Công chúa Công chúa, nghe khó chịu, hoặc là ngươi theo ta gọi B Nhi, hoặc là cùng Bảo Âm bọn họ gọi nàng là Lục Lục.”
Phùng Nguyên còn cảm thấy ngượng ngùng, bởi vì tỷ tỷ nhìn mình, nàng ta thuận theo gọi B Nhi.
Lục Công chúa phồng miệng, có dáng vẻ hơi mất hứng.
Nàng mất hứng cũng không kỳ lạ.
Trong cung rất ít người có tư cách gọi nàng là B Nhi, cẩu Hoàng đế có thể, nhưng y thường thường không như vậy, y đều là “Tiểu tâm can của trẫm” “Nữ nhi ngoan” ... Bình thường hầu như chỉ có Phùng Niệm gọi như vậy, Lục Công chúa đã xem cái này giống như tên thân mật mẫu thân cho nàng, hiện tại Phùng Nguyên gọi, nàng không những không có phản ứng, còn quay đầu ra.
Phùng Niệm thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười, may mắn lúc này mâm đựng trái cây đưa lên rồi, Phùng Niệm bảo ba người các nàng ngồi xuống ăn, để các nàng vừa ăn vừa nói chuyện.
Nàng hỏi muội muội nhà mình trước, hỏi chuyện hôn sự của nàng ta đang chuẩn bị? Vẫn thuận lợi chứ?
Phùng Nguyên gật đầu.
Phùng Niệm lại hỏi: “Người Tưởng gia kia như thế nào?”
Nàng ta cũng nói rất tốt.
Phùng Niệm biết nàng ta, bởi vì trong nhà không được, cộng thêm những thứ mình đã trải qua, còn có thân tỷ tỷ vứt chết người kia, nhìn nàng ta giống như không thèm để ý thật ra có hơi tự ti trong lòng. Có lòng muốn nhắc nhở nàng ta, ngày hôm nay còn có Bảo Âm và Đại Hoàng tử phi Tần thị ở đây, cũng không phải là thời điểm tốt. Nàng không có tiếp tục hỏi, ngược lại nhìn về phía hai vị Hoàng tử phi, hỏi các nàng như thế nào?
Bảo Âm gặm dưa lưới nói: “Bùi Diễm nhà ta không thụt lùi cũng không tiến bộ, nhưng so với Đại Hoàng tử tốt hơn nhiều. Quý phi nương nương người khuyên nhủ nàng ta, không biết nàng ta trúng độc gì, vậy mà cảm thấy Bùi Hứa như vậy không tệ. Để cho ta nói, người nên bị chỉnh đốn nhất chính là Bùi Hứa, hắn ta đến phủ chúng ta mấy lần, lúc dùng trà với Bùi Diễm cũng chưa từng cười, hai huynh đệ nói chuyện vẫn như có thù oán sâu nặng lắm ấy, chắc hẳn lên giường cũng như vậy.”
Phùng Nguyên, người duy nhất chưa thành thân trong bốn người đỏ mặt.
Phùng Niệm tràn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Công chúa thảo nguyên ngay thẳng: “Ngươi đó, người quen biết ngươi đang quan tâm người ta, chưa quen thuộc nghe rất dễ hiểu lầm?”
Bảo Âm không có gọi là này kia, nếu như không quen nàng ta cũng sẽ không đi quan tâm, nghe thì nghe thôi.
Nếu là Đại Hoàng tử phi ban đầu, cũng đã quen, sẽ không đi so đo. Nhưng ngày hôm nay tiến cung không phải là người đó, đoạn thời gian trước náo loạn bị cảm nắng, người quen biết với Bảo Âm đã bị thay thế. Hiện tại rãnh rỗi cùng ăn mâm trái cây với các nàng chính là Tần thị, người đã trùng sinh trở về sau những khó khăn gian khổ.
Đời trước Tần thị đã biết Công chúa thảo nguyên này, nhưng hoàn toàn không quen.
Bây giờ nghe lời này, không cảm thấy được quan tâm, chỉ cảm thấy bị chế giễu.
Tần thị vốn đang đè nén cảm xúc thật sự trong lòng mình, hai kẻ thù lớn đang ở trước mặt, nàng ta không hận sao? Dĩ nhiên nàng ta hận. Nhưng bây giờ người ta là Quý phi và Công chúa được sủng ái, mình là Đại Hoàng tử phi không có cái gì, đụng vào không được còn đầu rơi máu chảy? Tần thị mang theo cái lỗ tai nghe các nàng nói, cũng không ngừng nhắc nhở mình chú ý biểu cảm.
Trước đó nàng ta làm được cũng không tệ, cho đến khi nghe thấy lời này.
Tần thị cảm thấy Công chúa thảo nguyên đang giẫm người nâng mình. Nàng ta nói Bùi Diễm tốt hơn nhiều so với Bùi Hứa, còn chê cười Bùi Hứa, đây chẳng phải là lời nói làm mất mặt mũi nàng ta sao?
Ở trước mặt bị người ta nói như vậy, biểu cảm của nàng ta nứt ra.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhìn thấy vẻ mặt thối của nàng ta, bao gồm Bảo Âm, nhưng mà Bảo Âm không có cảm thấy Tần thị vung mặt cho nàng ta nhìn, lời tương tự như vậy nàng ta đã từng nói trước đây, lúc ấy cũng không có sao.
Phùng Nguyên chỉ sợ hai nàng sẽ oán giận nhau, Bảo Âm mở to mắt nhìn Tần thị, hỏi nàng ta: “Bùi Hứa lại làm gì ngươi? Có phải hắn ta lại làm chuyện gì quá đáng hay không, ngươi nói đi, Quý phi nương nương ở chỗ này, sẽ thay ngươi làm chủ!”
...
Tần thị chưa từng thấy nữ nhân nào biết giả vờ như vậy.
Mới nói như vậy, còn giả mù sa mưa đến quan tâm người ta, giả bộ chân thật như vậy khiến Tần thị buồn nôn.
Nàng ta chỉ hận Công chúa thảo nguyên diễn quá tốt, không tiện phát tác.
Bảo Âm còn thúc giục nói: “Ngươi còn lừa gạt thay hắn ta làm gì? Ta cho ngươi biết mọi người đều như vậy, lúc hắn ta không tốt với ngươi ngươi nhịn hắn ta sẽ còn càng không tốt, tuyệt đối sẽ không thay đổi.”
Tần thị khô cằn kéo ra nụ cười: “Điện hạ không đối xử tệ với ta.”
“Nhưng ngươi không vui vẻ, không vui vẻ cũng bày trên mặt.”
Phùng Nguyên gật đầu, Phùng Niệm và Công chúa béo trong ngực cùng nhìn Đại Hoàng tử phi, Tần thị nghĩ đến biểu cảm sụp đổ vừa rồi của nàng ta, nếu không nói lời nào có lẽ sẽ không đối phó được. Lại không thể nói với Công chúa thảo nguyên “Ngươi như vậy tiện hay không tiện đây?” Chỉ có thể tùy tiện nói một cái.
“Chỉ là hắn ta quá bận rộn, trên triều đình có rất nhiều chuyện, mỗi ngày còn đến học đường gì đó, hàng ngày đi ra ngoài từ sớm đến khuya mới trở về, trở về cả người luôn mệt mỏi. Ta từng khuyên hắn ta, làm Hoàng tử phải yêu thương mình trước, nhiều chuyện không quan trọng thì giao cho người khác là được, ai cần hắn ta phải tự mình đi nhìn chằm chằm? Hắn ta rất coi trọng lời phụ hoàng phân phó, vốn không nghe ta nói.”
Bảo Âm vỗ một cái lên tay cầm chiếc ghế: “Mỗi ngày Bùi Diễm cũng bận rộn. Ta sẽ không dễ nói chuyện giống như ngươi, đến giờ người không hồi phủ thì không được, ban đêm còn muốn chong đèn học cũng không được, vào ban ngày nhiều thời gian như vậy còn bận rộn chưa đủ? Về đến nhà còn phải giày vò? Giày vò cái gì?”
Phùng Niệm cười nói: “Hoàng Thượng cũng rất chăm chỉ, có lẽ các Hoàng tử chịu ảnh hưởng của hắn.”
“Chẳng phải Hoàng Thượng còn có thể bớt thời gian làm bạn với nương nương và Lục Lục?”
Phùng Niệm trách mắng nàng ta: “Đã biết, bản cung sẽ nói với Hoàng Thượng, để hắn đừng ép các Hoàng tử quá chặt.”
Nhìn Quý phi lại trò chuyện với Công chúa thảo nguyên, Tần thị mới thở phào, nàng ta cảm thấy chắc hẳn mình đã lừa gạt được rồi. Sau đó mấy người ăn uống tâm sự một chút, nhìn giờ cũng không sai biệt lắm, Phùng Niệm lại sai người lấy một chút nước trái cây cho các nàng mang đi, trong phủ hai vị Hoàng tử phi đều có, lấy cũng ít, phía Phùng Nguyên nhiều một chút.D@đ/l~q+đ
Phùng Nguyên từ chối đủ kiểu, nói rằng ngày hôm nay nàng ta ăn nhiều lắm, không cần, để Quý phi tỷ tỷ và B Nhi từ từ ăn.D@đ/l~q+đ
“Loại nào đưa vào cung mà chẳng phải cho ta chọn trước? Đủ loại ta ăn chất đống ở đây rồi, muội coi như là giúp tỷ tỷ một tay, cầm lấy một chút đi.”
Lúc này Phùng Nguyên mới nhận.D@đ/l~q+đ
Phùng Niệm cầm tay nhỏ của nữ nhi vẫy vẫy về phía nàng ta, để nàng ta đừng trì hoãn xuất cung, đưa ba người các nàng trở về trong phòng mở ra group chat, gửi một tin: “Vừa rồi các tỷ nhìn thấy sao? Tại sao ta cảm thấy Tần thị và Bảo Âm nói không giống nhau?”
Trần Viên Viên: “Chúng ta vừa thảo luận rồi, hẳn là thảo nguyên ngu ngơ nhìn sai rồi.”
Đát Kỷ: “Ta vừa nhìn nữ nhân này cảm thấy không tốt.”
Vương Chính Quân: “Nàng ta không thật lòng.”
Khách Ba Ba: “Nói những thứ kia hẳn là tạm thời bịa đặt đấy, tại chỗ thay đổi sắc mặt tuyệt đối không phải bởi vì Đại Hoàng tử bận rộn.”
Lữ Trĩ: “Nếu lý do thật sự nói không nên lời, dĩ nhiên là có liên quan tới ba người các ngươi ở đây, loại trừ Phùng Nguyên bắn đại bác cũng không tới, muội và Công chúa thảo nguyên hai chọn một, trong đó luôn có một người khiến nàng ta không thoải mái.”
Hạ Cơ: “Cũng có thể là cả hai người.”
Phùng Niệm: “Các tỷ nhìn kỹ một chút nha...”
Phùng Niệm: “Được rồi, ta làm tiểu mụ có thể vì một chút chuyện này so đo với tức phụ sao? Ta không những không so đo, mà còn lo lắng không biết nàng ta nghĩ gì. Chờ Bùi Càn tới ta sẽ nói với hắn, cần phải giảm bớt gánh nặng cho Đại Hoàng tử! Người ta đại hôn một năm tình cảm phu thê cũng không có tiến triển, còn không phải do thứ chó đấy phái đi làm việc quá nhiều nghiền ép tinh lực Đại Hoàng tử?”
Phùng Niệm: “Những chuyện kia ai làm mà không phải làm? Cần phải lấy thân nhi tử làm gia súc sao?”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “...”
Đát Kỷ: “Rõ ràng là muốn làm nàng ta, muội còn có thể nói tới dễ nghe như vậy, ngươi mẹ nó quá gian xảo.”
Lữ Trĩ: “Không tôn trọng chủ group, cảnh cáo hồ ly tinh một lần.”
*
Chạng vạng tối Bùi Càn tới, tới đây thì nghe nói hôm nay Quý phi triệu hai vị Hoàng tử phi cộng thêm muội muội nhà nàng tiến cung. Y thuận miệng hỏi một câu, Quý phi cười một tiếng: “Thần thiếp đang muốn nói với Hoàng Thượng chuyện này.”
“Hả?”
“Là như thế này, ngày hôm nay thần thiếp nghe Tần thị nói, hình như mỗi ngày Đại Hoàng tử đều đi sớm về tối bận rộn không xong, không quan tâm nàng ta và trong phủ. Bọn họ mới thành thân được hơn một năm cứ như vậy, Hoàng Thượng người ngẫm lại một chút đi, làm gì sắp xếp cho người ta nhiều việc như vậy?”
Bùi Càn nghe xong, mặt thối ghê gớm: “Nàng nói là trẫm phân quá nhiều việc ảnh hưởng tới quan hệ phu thê bọn họ?”
“Nếu không phải thì sao Đại Hoàng tử dốc hết tinh lực vào chuyện chính sự, mỗi ngày trở về mệt rã rời người nào còn có tâm tư nói chuyện yêu đương? Chỉ sợ ngay cả phương diện kia cũng qua loa, trên giường không hài hòa dưới giường còn có thể hài hòa sao?”
“Nàng không biết, trẫm nào phân cho hắn rất nhiều việc? Mỗi ngày trẫm bận rộn hơn hắn gấp bội! Chút chuyện này cũng làm không được, hắn còn có năng lực gì?”
Ngay trước mặt Quý phi Bùi Càn chút không lưu tình nào chê Đại nhi tử của y. Ngày hôm sau lại gặp Bùi Hứa tại ngự thư phòng, phê bình hắn ta ngay cả một chút chuyện này cũng làm không được lại còn ảnh hưởng tới cuộc sống bình thường, được thôi! Nếu năng lực không đủ, chuyện khác dừng lại trước, chỉ cần phụ trách giám sát xây dựng học đường từ thiện, rảnh rỗi không có chuyện gì tự xét lại mình, tại sao lại làm việc không có hiệu suất như vậy?