Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng
Bùi Hứa nghe xong, không hiểu ra sao, không hiểu sao phụ hoàng lại đề cập đến chuyện này. Mặc dù không rõ, nhưng vẫn cần giải thích, Bùi Hứa nói hắn ta không hẳn là bận rộn, hoàn toàn có thể ở lại trông nom.
Bùi Càn không thể nào tin. Thử nghĩ, nếu như không có chuyện này, Tần thị cần phải đi đến nói trước mặt Quý phi sao? Nói láo chuyện này thì có lợi ích gì với nàng ta? Lại tưởng tượng, chẳng phải đại nhi tử nên một lòng một dạ nghĩ đến người thương yêu đã làm thê tử mình, không đồng ý ở chung với Hoàng tử phi đã cùng nhau cưới hỏi đàng hoàng, mà rảnh rỗi cũng không có nhà?
Vậy cũng quá không ra gì!
“Con không cần phải nói nhiều như vậy, trẫm có nguồn tin tức, tóm lại từ hôm nay những chuyện diễn ra kia đều không cần con làm. Con chỉ cần đi xem trường học từ thiện bên kia một chút, quản tốt mấy người đang cải tạo lao động kia là được rồi.”
“Phụ hoàng!”
Bùi Càn để hắn ta có nhiều thời gian rảnh thì bồi Tần thị, đã cưới về, mặc kệ trong lòng có người ta hay không, nhất định vẫn phải tôn trọng phu nhân chính thất. Nói đến đây, Bùi Càn hơi tưởng niệm Hoàng hậu qua đời đã nhiều năm. Hoàng hậu ấy, chính là mạng quá mỏng, phúc khí suốt đời đều dùng vào việc gả cho y.
Tưởng niệm xong xuôi, phát hiện đại nhi tử còn ở bên cạnh: “Đừng cứ ở đây, trẫm vừa thấy con lại tức giận.”
Bùi Hứa oan đến chết. Hắn ta mới thật sự tức sôi ruột, lại không dám nổi giận ở ngự tiền. Đi ra ngoài thấy Đại cung nữ Ngân Chu ở ngự tiền, Bùi Hứa liếc mắt qua một cái ý bảo nàng đuổi theo, đi đến một bên hỏi: “Có biết ai nói ta không phải trước mặt phụ hoàng không?”
“Điện hạ đang chỉ chuyện người ngày thường bận rộn đi sớm về khuya này? Đây sao có thể tính là không phải? Là Đại Hoàng tử phi thương xót người, hôm qua vào cung nói với Quý phi nương nương, thông qua nương nương nói lại thành ra thế.”
Mặt Bùi Hứa đều tái, kiềm chế cả người, tức giận sải bước rời khỏi.
Ngân Chu đứng tại chỗ trong chốc lát, thấy bóng lưng Đại Hoàng tử bực bội, Đại Hoàng tử phi đặc biệt đến trước mặt Quý phi nương nương nói lời kia, chẳng phải vì biết ảnh hưởng của Quý phi đối với Hoàng thượng lớn sao? Hẳn là thương xót điện hạ, muốn để hắn ta nghỉ ngơi thật tốt một thời gian. Điện hạ tức giận cũng không lạ. Nam nhân đều có lòng sự nghiệp nặng, chỉ sợ hắn ta không cảm thấy có gì không tốt, còn mong mình có thể bận rộn hơn. Trong các Hoàng tử, ai bận rộn thì đại diện cho người đó được coi trọng.
Ngân Chu vẫn suy nghĩ quá tốt đẹp. Trên thực tế, không phải Tần thị thực sự thương xót Bùi Hứa, mà là nàng ta thương xót bản thân. Vào đây ở được vài ngày, nàng đã hiểu rõ một ít tình huống, phát hiện ra trong lòng Bùi Hứa có người khác, cùng biết hắn ta đặc biệt dốc lòng trông nom trường học từ thiện là do Quý phi Phùng Niệm yêu cầu làm. Phùng Niệm bên này so với kiếp trước của nàng còn khoa trương hơn, kiếp trước nàng chỉ nghe người nói là thiên tiên chuyển thế, bây giờ thành Tống Tử Quan Âm rồi.
Tần thị không biết nàng nghĩ thế nào, nàng ta chỉ biết là đại khái đã biết tin. Có lẽ người Bùi Hứa yêu vẫn là Phùng Niệm, chỉ có điều Bùi Hứa chậm một bước, yêu thật lại biến thành đơn phương. Kiếp trước hắn ta không đấu lại phụ thân mình, vẫn luôn là nhân vật khổ đau, áng chừng bây giờ cũng không kém mấy. Nhưng cho dù biết hắn ta và Phùng Niệm là không thể, Tần thị nghĩ đến nam nhân của mình thích nàng, còn cúc cung tận tụy tức giận vì nàng. Chẳng phải nàng ta thật sự không hài lòng Bùi Hứa về phủ quá muộn, mà là chỉ muốn hắn ta dừng quản chuyện trường học từ thiện có quan hệ chặt chẽ với Quý phi nữa.
Vì để Quý phi hiểu ý, nàng ta còn đặc biệt nhắc đến chuyện này. Ai ngờ kết quả lại là hoàn toàn vứt bỏ những chuyện khác, chỉ để lại chuyện này.
Bùi Hứa trầm mặt hỏi tại sao nàng ta lại tới Trường Hi cung nói hươu nói vượn.
“Ta thấy người quá cực khổ, không nhịn được nhắc đến hai câu, không ngờ lại biến thành thế này... Đúng rồi, lúc ấy Công chúa Bảo Âm cũng nói không hài lòng với Nhị Hoàng tử, sao hắn lại không sao?” d@đ+l~q&đ
“Bởi vì Bùi Diễm có mẫu thân còn ta thì không. Quý phi nương nương là người tốt bao dung. Nàng đã nhắc tới rồi, nàng ấy sẽ giả bộ như không biết rõ tình hình sao?”
Tần thị nghĩ đến Phùng Niệm và Lục Công chúa là không thoải mái, Bùi Hứa còn cố tình khen nàng.
Nàng tốt? Nàng tốt cái rắm!
Lòng Tần thị hơi khó chịu. Nàng ta hít sâu một hơi, nói mình thật sự quá lo lắng, sợ cực khổ quá mức, mệt mỏi khiến thân thể sụp đổ, không ngờ Quý phi sẽ nói đến nghiêm trọng như vậy, Hoàng Thượng làm cực đoan như vậy.
“Nàng không cần giải thích, nàng nói xem làm sao bây giờ?”
“...Chi bằng ta lại vào cung lần nữa, giải thích một chút với Quý phi nương nương.”
Tháo chuông phải tìm người buộc chuông, nàng ta gây ra bão táp, để nàng ta ra mặt giải quyết cũng không sai! Bùi Hứa tùy nàng ta đi.
Ngày hôm sau, Tần thị lại vào cung. Hôm trước nàng ta được mời đến ăn trái cây trên mâm, tán gẫu giết thời gian, hôm nay có chuyện tìm đến Quý phi nương nương.
Nếu nàng ta không đến, có lẽ Phùng Niệm sẽ còn tin tưởng nhiều một chút, cảm thấy có lẽ Đại Hoàng tử thật sự quá bận rộn, bởi vì không có thời gian ở chung với hắn ta nên Tần thị sinh ra bất mãn, dẫn đến than phiền. Bây giờ nàng ta tới, vừa mới đến đã nói mình quá quan tâm sẽ bị loạn, nói tình huống theo kiểu nghiêm trọng, mong Quý phi nương nương lại đi khuyên nhủ Hoàng Thượng để Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Phùng Niệm nhìn chằm chằm nàng ta một lát, không lập tức lên tiếng, mà là hỏi tỷ muội trong group thấy thế nào.
Phùng Niệm: “Các tỷ cảm thấy nàng bị ép đến đường cùng hay là chột dạ nên mới tới?”
Vạn Trinh Nhi: “Ta cảm thấy đều có thể.”
Đông Ca: “+1 “
Hạ Cơ: “+2 “
Phùng Tiểu Liên: “+3 “
Lữ Trĩ: “+4, Đại Hoàng tử sẽ không tình nguyện rảnh rỗi ở quý phủ, chắc chắn sẽ tìm nàng ta nói chuyện, có bị ép. Thấy phản ứng chi tiết của nàng ta sau khi tới, không chỉ ấm ức mà còn chút né tránh. Nhất định hôm trước nàng ta phóng đại sự thật, mới có thể chột dạ.”
Dương Ngọc Hoàn: “Chuyện đó không oan uổng nàng ta đâu. Ngày đó, hẳn là nàng ta bất mãn chuyện khác, khó mà nói ra miệng, mới chợt lóe trí khôn xả chuyện này?”
Vi Hương Nhi: “Lúc ấy là Công chúa Bảo Âm đang nói chuyện. Nàng ta bất mãn có khả năng lớn là do Công chúa Bảo Âm.”
Đát Kỷ: “Đó chẳng phải kẻ hai mặt sao? Từ thảo nguyên vào cung ngu ngơ nhưng chưa từng nói nàng ta không tốt, chỉ nói là tính tình nàng ta dịu dàng. Mọi người thấy nàng như thế còn gọi là dịu dàng? Nàng đang lừa người chứ sao.” d%đ/lq*đ
Trần Viên Viên: “Âm mưu gì?”
Bao Tự: “Có khả năng nàng ta phát hiện ra Bùi Hứa yêu thích Niệm Niệm không? Bị kích thích mới thay đổi tính cách? Ta cảm thấy Công chúa thảo nguyên cũng không ngu đến mức đấy, ngay cả chân tình hay giả ý đều không phân biệt được.”
Vương Chính Quân: “Ý của tỷ là nàng ta sinh ra địch ý với chủ group, theo đó cũng căm ghét Công chúa thảo nguyên có quan hệ mật thiết với chủ group, cho nên nghe nàng ta nói những thứ kia mới có thể thấy chói tai, không nhịn được lộ biểu cảm cứng ngắc?”
Tây Thi: “Chuyện này nói thông rồi!”
Phùng Niệm: “Ta một không cho Bùi Hứa tơ tưởng, hai không gây khó dễ với nàng ta, nàng ta dựa vào đâu mà căm thù muội? Lúc Bùi Càn làm bừa làm càn, muội cũng không giận chó đánh mèo phi tần khác. Oan có đầu, nợ có chủ, ai gây sự thì đi mà tìm người đó.”
Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “Cái này không quan trọng. Muội định làm thế nào?”
Làm sao bây giờ? Cái này còn không dễ làm sao?
Phùng Niệm lại đưa ánh mắt trở về trên người Tần thị, nói: “Bản cung muốn tin tưởng lời ngươi nói lúc vào cung hai hôm trước hơn. Hôm nay bị ép đến sao? Sau khi Đại Hoàng tử trở về liền trách móc ngươi à? Trách ngươi làm việc hắn ta không muốn?”
“... Không có.”
“Ngoài miệng ngươi nói không có, trên mặt viết 'làm sao ngươi biết?'.”
“Nương nương nhìn nhầm rồi.”
Phùng Niệm bưng trà hoa cúc thanh nhiệt giải nóng lên uống một hớp rồi nói: “Ngươi không cần giải thích, ngươi nói càng nhiều sẽ chỉ làm bản cung không thoải mái hơn. Trong lòng ta khó chịu nên muốn nói vài lời để Hoàng Thượng nghe thấy, chỉ sợ Bùi Hứa sẽ còn bị phạt nặng thêm.”
“Thế nhưng ta nói đều là sự thật, là thật, không lừa gạt người đâu.”
“Hôm nay ngươi nói mới là nói thật, chuyện hôm trước là lừa bản cung. Lúc ấy bản cung còn nói sẽ nhắc đến chuyện này với Hoàng Thượng để hắn đừng để đám Hoàng tử làm việc vất vả, ngươi nghe thấy, nhưng không làm sáng tỏ. Giờ Hoàng Thượng quyết định rồi mới đến không ngại quá muộn rồi sao? Ngươi liều mạng giải thích, muốn bản cung tin tưởng ngươi nói nhầm, Đại Hoàng tử vô tội. Được, ta tin. Vậy trước tiên bản cung muốn trị tội ngươi, ngươi lừa gạt ta, cũng gián tiếp lừa Hoàng Thượng. Ngươi phạm sai lầm lớn, đương nhiên cũng liên lụy đến Bùi Hứa. Phu thê một thể, hắn ta có thể rũ sạch sao? Bản cung hỏi lại ngươi lần cuối, hôm trước và hôm nay, rốt cuộc hôm nào mới là nói thật?” d$đ:l+q~đ
Cho đến bây giờ, Tần thị không quen biết Phùng Niệm, chỉ nghe qua một số lời đồn, đều nói Phùng Niệm mềm lòng dễ nói chuyện, không thích so đo với người khác. Lúc đầu dù nàng ta không hoàn toàn tin tưởng, cũng cảm thấy chí ít người này sẽ không quá cay nghiệt, nếu không cũng không có khả năng có mỹ danh.
Lúc này, nàng ta hận không thể đánh chết mình. Nếu đây không cay nghiệt, trên trời này không có người cay nghiệt nào nữa rồi.
Để nàng ta chọn một trong hai, Tần thị cảm thấy cả hai đều là đường cùng. Nàng ta hận không thế bị cảm nắng ngay tại chỗ, bất tỉnh tại chỗ đi, đáng tiếc ông trời không phối hợp.
Tần thị cúi đầu ngậm miệng không đáp, Phùng Niệm phất tay: “Bản cung coi như hôm nay ngươi không tới, lui xuống đi.”
Phùng Niệm thực sự không thường xuyên nổi giận, nhưng mỗi lần tức lên đều rất dọa người.
Người hầu trong Trường Hi cung căng thẳng thần kinh, nhớ đến hôm trước Đại Hoàng tử phi tới, nương nương cười nói chuyện với nàng ta, hôm nay liền đổi sắc mặt. Ngày thường Quý phi nương nương dễ nói chuyện, nhưng rốt cuộc vẫn là Quý phi, vẫn có chút uy thế. Nàng mất hứng, đối với Đại Hoàng tử phi còn không khoan dung, đừng nói đối với người hầu. Hẳn là mọi người cẩn thận hơn, nhất quyết không thể ỷ sủng mà kiêu.
Các người hầu chỉ đang cảnh tỉnh đầu óc.
Tần thị thì bị nàng làm sập tâm lý. Một mặt nàng ta coi mẫu tử Phùng Niệm là kẻ thù, bây giờ kẻ thủ mạnh quá mức, vốn nàng ta không đánh lại.
Đây chẳng phải là lửa sém lông mày ư? Bùi Hứa bên kia còn đáng lo lắng hơn, nên nói thế nào đây?
Tần thị suy nghĩ cả quãng đường, trở về nói với Bùi Hứa: “Ta giải thích rồi, ta thật sự giải thích rồi, nhưng Quý phi nương nương không nghe. Nàng không thông cảm tâm trạng thương xót điện hạ của ta chút nào, cho rằng điện hạ ép ta vào cung nói rõ. Ta nghĩ xưa nay Quý phi và Công chúa Bảo Âm gần gũi nhau, chỉ sợ trong lòng thiên vị Nhị Hoàng tử hơn, mượn chuyện xảy ra muốn chèn ép người. Bằng không sao các chuyện khác người phải làm đều mất đi, chỉ còn lại chuyện đau khổ không liên quan này?”
Tần thị rất có năng lực. Trước mặt Phùng Niệm, nàng ta khó nói thành lời, đến bên này của Bùi Hứa câu nào cũng đâm thẳng vào tim đen.
Ngắn ngủi một đoạn đã khiến Bùi Hứa tức chết đi được. Nữ nhân này vào cung một lần liền khiến hình tượng của hắn ta hoàn toàn sụp đổ?
Quý phi nương nương chẳng phải loại sẽ tùy tiện chèn ép người khác. Ngay cả những phi tần trong cung kia, nàng đều chẳng muốn đi đấu, làm sao sẽ thiên vị Hoàng tử? Không nghe không tin thì chỉ còn một khả năng, Tần thị vào cung hai chuyến khiến hình tượng của hắn ta trong lòng Quý phi hoàn toàn sụp đổ!
Đây không phải người khác, mà là Quý phi, người trong lòng của hắn ta!