Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 153: Chương 153: Chương153: Thua lỗ, thua lỗ lớn.




Editor: Hoàng Ngọc Tử Băng

Sứ thần Thanh Lai đã dùng chiêu này rất nhiều lần, đầu tiên tặng lễ cho đại thần nước khác, thường chọn những người có thân phận không phải cao nhất, mà là người giữ chức vị quan trọng nhưng lại có không gian phát triển không khác người bình thường. Loại người này dễ dàng bị mua chuộc.

Đầu tiên bọn họ lôi kéo tình cảm, ngươi trực tiếp nhận lấy là tốt nhất, nếu có ý do dự, hắn sẽ tiến thêm một bước thuyết phục, nói hắn cũng không có ý khác, chỉ vi vọng sau này chuyện có liên quan đến Thanh Lai mong ngươi có thể nói ngọt cho.

Nghĩ lại chuyện này cũng được, rất nhiều người liền tin tưởng, không cảm thấy mình làm chuyện phản bội quốc gia. Chỉ cần thu lễ, về sau làm gì cũng không phải ngươi nói là được. Nếu ngươi không nghe hắn sắp đặt, hắn sẽ lấy chuyện thu lễ ấy đến đe dọa ngươi. Đại thần trong triều có mấy ai dám cược nổi? Ai dám xác định nhất định Hoàng Thượng sẽ tin tưởng mình, đồng thời tha thứ cho mình nhất thời hồ đồ? Bởi vì không đánh cược nổi, rất nhiều người chỉ có thể đi con đường ngày càng tăm tối.

Thỉnh thoảng cũng có lúc nhìn nhầm, vất vả chọn một người để cấu kết trong số đó, kết quả đối phương hết sức cẩn thận, không tùy tiện thu lễ. Cho dù như thế, chối thì chối, cũng sẽ không ra ngoài rêu rao bốn phía, chứ đừng nói là bẩm báo vào trong cung. Dù sao chuyện này không có gì tốt đối với bọn họ.

Sứ thần Thanh Lai bẩm báo chuyện bị hắn từ chối với Đan Thác Thân vương, còn nói Thị lang Lại bộ này cũng không bền chắc như thép. Có khi hắn chỉ ngại ít, phải tăng thêm vật đặt cược.

Có thể sử dụng ngọc thạch phỉ thúy để giải quyết vấn đề đều không phải là vấn đề. Đan Thác Thân vương chuẩn, bảo hắn ta qua một hai ngày rồi lại đi.

Lúc này, Lại bộ Thị lang đã tiếp chỉ thị vào cung, Hoàng Thượng bí mật hạ ý chỉ cho hắn, bảo hắn giả vờ bị mua chuộc, thông đồng quan hệ với Thanh Lai quốc. Bên kia tặng đồ vật thì phải nộp lên đủ số. Bên kia có bất kỳ yêu cầu gì cũng phải báo lên trước tiên.

Lúc đầu dựa theo suy nghĩ của Bùi Càn, thế này chỉ có thế coi là lấy công chuộc tội! Trải qua bí mật điều tra, Bùi Càn phát hiện, sứ thần Thanh Lai không đi tiếp xúc với những người khác, trước mắt chỉ tìm mỗi Lại bộ Thị lang. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ người do bọn họ tỉ mỉ tuyển chọn ra, cảm thấy đương nhiên có thể mua chuộc thành công. Có thể bị những người này chọn trúng đủ để chứng minh Lại bộ Thị lang có vấn đề! Mặc dù Bùi Càn không có chứng cứ, nhưng y cảm thấy có thể bị kẻ xấu chọn trúng làm nội gián, chắc chắn không phải là thứ gì tốt! d$đ&l”q!đ

Ban đầu Bùi Còn không có ý định ban lợi ích, Phùng Niệm cảm thấy không nên. Muốn cho con lừa chạy trước, cần phải cho lừa ăn cỏ. Hơn nữa hắn ta sống đã lâu, người lạnh lùng vô tình như vậy, ai dám đảm bảo nhất định hắn ta sẽ không làm phản? Bản thân chuyện vạch trần âm mưu này của Thanh Lai quốc là chuyện rất lớn, hẳn là vẫn nên tính công lao.

“Chỉ càu nhàu mà thôi, dẫn đến ái phi nói nhiều như vậy. Đương nhiên trẫm biết làm việc phải lấy đại cục làm trọng, vẫn nên tính công lao.”

“Thần thiếp đang giúp người, người còn không cam tâm tình nguyện.”

“Đây là bày tỏ thật lòng, người khác muốn thấy chưa chắc đã có cơ hội, trẫm đang tin tưởng ái phi nàng.” Bùi Càn nói xong, gõ gõ tay vịn ghế: “Giữa Lương quốc chúng ta và Thanh Lai quốc đã hòa bình rất nhiều năm, trẫm không muốn khơi mào chiến hỏa, điều này không có lợi với mấy tỉnh phía nam. Thấy bọn họ rục rịch, trẫm lại rất muốn cho bọn họ một bài học.”

Trước kia Phùng Niệm không quan tâm chuyện triều chính, một mặt nàng là người an vui hưởng lạc, một mặt khác muốn tồn tại trong cung phải kiêng kị điều này.

Bình thường Bùi Càn sẽ không chủ động nhắc đến, hôm nay hàn huyên vài câu bởi vì Đỗ phu nhân vào cung tìm đến Phùng Niệm. Chuyện thông qua Phùng Niệm mới truyền đến trong tai Bùi Càn, tương đương với nói nàng đã bị dính vào rồi.

Phùng Niệm suy nghĩ, với điều kiện tiên quyết là không phá hư hòa bình, muốn đánh bại dã tâm của Thanh Lai quốc quả thật có độ khó: “Thần thiếp từng nghe người ta nói, Thanh Lai quốc làm ngọc thạch là chủ yếu nhất, buôn bán hương liệu và ngà voi? Đồ bọn họ bán đi thì có chín phần đều là những thứ này phải không?”

“Phụ hoàng phái sứ giả qua bên đó, hiểu biết chính là tình hình như vậy. Ái phi nghĩ đến chuyện gì?”

“Thần thiếp cảm thấy, so với thông qua quốc lực cường đại thể hiện ra để làm bọn họ kinh sợ, chi bằng trực tiếp gây rối thị trường chủ yếu của họ. Kinh tế xảy ra vấn đề, họ làm gì còn dư sức suy nghĩ lung tung? Muốn ổn định không loạn phải tốn hết tâm lực.”

Bùi Càn không tiếc rẻ khen nàng: “Là cách hay, nhưng như vậy còn không bằng trực tiếp đánh họ. Người bên ngoài muốn gây rối thị trường của bọn họ, lấy gì đi làm? Cái này nói thì dễ, làm khó như lên trời.”

“Đối với người mà nói thì vậy, đối với tiên nữ chúng ta mà nói chưa hẳn.”

Hai mắt Bùi Càn chợt sáng lên.

Đúng rồi! Quý phi là tiên nữ mà! Chẳng phải thủ đoạn của tiên nữ lợi hại hơn nhiều so với người thường sao?

Vừa rồi Bùi Càn còn cau mày, nghe nói liền sử dụng tuyệt chiêu trở mặt ngay tại chỗ. Y trong chờ mong mang theo một chút cảm động, trong cảm động lại xen lẫn một chút thâm tình nhìn Phùng Niệm: “Vẫn là ái phi đối xử với trẫm tốt nhất.”

“Chuyện lớn như vậy, người nói một câu liền nghĩ mời được thần thiếp ư?”

“Ái phi nàng nói đi, nàng cứ nói thẳng, nàng muốn gì?”

“Thần thiếp không cần gì khác, chia cho ta một nửa lợi ích là được.”

Bùi Càn không rõ cái đó có gì tốt mà đáng giá để Quý phi đặc biệt yêu cầu. Mặc dù không rõ, y nghĩ để tiên nữ giúp mình chuyện lớn bằng trời, từ đó chia một nửa lợi ích có vấn đề gì? Nếu nàng không ra tay, một chút lợi ích cũng sẽ không có.

Y gật đầu vô cùng sảng khoái.

Phùng Niệm nói tiếp: “Người đồng ý rồi, đồng ý ngay trước mặt phụ mẫu trên trời của ta, không thể đổi ý.”

“Trẫm là Hoàng Đế, sao lại nuốt lời?” d%đl+q*d

Đều bàn xong rồi, Phùng Niệm ngoắc ngoắc tay, bảo y dựa lại đây chút, sau đó dán vào lỗ tai y, nhỏ giọng nói: “Thần thiếp nghe nói trước khi mở phỉ thúy ra đều để tảng đá bao quanh, ở nơi sản xuất phỉ thúy có mua bán đá tảng số lượng lớn. Không mở thì giá cả của toàn bộ nguyên liệu thô sẽ hời rất nhiều, một khi cược ra chất liệu tốt, tất nhiên một đêm chợt giàu.”

Bùi Càn biết cược phỉ thúy, trước kia phái sứ thần đến Thanh Lai quốc thấy tận mắt, trở về cũng nói. Hắn nói cái đó còn kích thích hơn so với sòng bạc, nhưng thế thì sao? “Chẳng lẽ ái phi muốn bảo trẫm phát tiền phái người ra ngoài cược, cược sạt bọn họ?”

Bùi Càn thuận miệng trêu chọc một câu, ai ngờ Phùng Niệm gật đầu: “Hoàng Thượng thật thông minh. Thần thiếp mới nói hai câu như thế, người liền đoán được rồi.”

Bùi Càn nghi ngờ nhìn về phía Phùng Niệm ――

“Không phải ái phi đang đùa trẫm chứ?”

“Không phải, đương nhiên không phải. Thần thiếp nghĩ chúng ta phái một số người đi, mua toàn bộ ngọc thạch chất liệu thô có thể nổi danh về. Chẳng phải nghề này không ổn, họ sẽ nản lòng sao? Có rất nhiều thương nhân đi rất xa để mua phỉ thúy cược phỉ thúy. Tất cả bọn họ đều không có được hàng tốt, một chuyến này không gây rối sao? Người cũng biết mua bán phỉ thúy là trụ cột kinh tế của Thanh Lai quốc. Một khi xảy ra vấn đề, bọn họ có nghĩ ra biện pháp giải quyết cũng không kịp nữa rồi, còn thừa sức lực dòm ngó chúng ta?”

Một kế hoạch tốt, không chỉ có thể phía hoại người khác, còn có thể khiến mình phát tài. Mang ngọc thạch quý báu trở về, không quan tâm thu vào quốc khố hay chuyển tay bán cho phú thương đổi tiền đều kiếm được kha khá. Vấn đề duy nhất là: “Chúng ta phải làm thế nào mới có thể lén mua tất cả ngọc thạch quý báu trong nước họ với giá rẻ? Ai cũng có thể tùy tiện làm loại chuyện này, hắn đã sớm phát tài rồi, còn ở kinh thành làm quan nghèo gì nữa?”

“Người bình thường không làm được, nhưng nếu hắn có thể nhìn xuyên thấu qua bên ngoài tảng đá thấy được bên trong thì sao?”

Bùi Càn đang định nói ai có năng lực đó, bỗng nhiên y sững người, nhớ bản thân từng trải qua hai lần: trải qua tẩy trang và mập lên. Chỉ cần nhạc phụ nhạc mẫu trên trời sử dụng pháp thuật, đây quả thật là có thể thực hiện. Mắt thấu thị cũng không cao cấp hơn mắt tẩy trang quá nhiều.

Nhịp tim Bùi Càn tăng tốc 'bịch bịch'.

Y tưởng tượng nếu phái người đi ra có mắt thấu thị, vậy thật sự có thể mua toàn bộ chất liệu tốt chưa mở về dưới tình huống không ai phát hiện. Tuy cần vốn nhất định ban đầu, nhưng chỉ cần mua được cái này chính là hời, lợi nhuận lớn đến kinh người.

Bùi Càn đã đang suy nghĩ nên phái ai đi rồi.

Tôn thất tử đệ ư? Nếu hắn thấy tiền sáng mắt, không thành thật thì làm sao?

Hay là phái thái giám tâm phúc đi? Vậy cũng có mạo hiểm phản bội, dù sao lợi ích của cái này quá lớn.

Bùi Càn cảm thấy thời điểm thế này, tin tưởng được nhất vẫn là hai nhi tử, nhưng Hoàng tử rời kinh quá chói mắt. Thấy y cái này không được cái kia không ổn, Phùng Niệm tỏ ra bất cứ ai cũng được, trước khi phái đi thì vào cung trước tiên đón nhận giáo dục chủ nghĩa yêu nước một hồi liền xong việc: “Thần thiếp cảm thấy để Tiểu Triệu Tử đi cũng không tệ. Hắn trung thành, là thái giám cũng sẽ không vì mê đắm sắc đẹp mà phạm phải sai lầm.”Kinh nghiệm quá khứ nói d$đ”l+q$đ cho Bùi Càn, y cảm thấy làm được chưa chắc đã được, nhưng Quý phi nói làm được thì nhất định sẽ được.

Quý phi nhắc tên Tiểu Triệu Tử, Bùi Càn nghĩ hắn không tệ, người rất thông minh, thế là y gọi Tiểu Triệu Tử đến. Ánh mắt Phùng Niệm ra hiệu mình chuẩn bị bắt đầu giáo dục tẩy não chủ nghĩa yêu nước, bảo Bùi Càn ra ngoài đợi, đừng ở trong này cùng nghe rồi một lúc sau choáng váng.

Quả nhiên Bùi Càn lui ra ngoài, vừa vặn đi trông nữ nhi ngoan một lúc.

Trong phòng chỉ còn lại Phùng Niệm và Tiểu Triệu Tử. Bọn họ một người ngả lên giường, một người cúi đầu cách xa hơn ba bước. Nói muốn làm giáo dục tẩy não là lừa người, Phùng Niệm ngoắc ngoắc tay để cho người ta đến gần chút.

Tiểu Triệu Tử đi về phía trước một bước.

“Gần thêm chút nữa.”

Hắn lại đi thêm một bước.

Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần rồi, Phùng Niệm nhìn từ dưới lên thấy hắn ngại ngùng, miễn cưỡng nói: “Hoàng Thượng cần phái một người đến Thanh Lai quốc xử lý một chuyện vô cùng gấp rút, chuyện này cũng trực tiếp liên quan đến lợi ích của bản cung. Bản cung không yên lòng với những người khác, chỉ tin tưởng ngươi. Ngươi cảm thấy thế nào?”

Phùng Niệm không chỉ kéo căng vầng sáng nàng thường dùng, mà còn mở 'trạng thái đặc công' đối với thái giám, Tiểu Triệu Tử có thể chịu nổi mới là lạ.

Hắn hỏi: “Có phải chỉ cần nô tài đồng ý liền có thể đến giúp Quý phi nương nương không?”

Phùng Niệm mỉm cười đáp: “Đương nhiên.”

“Nô tài tình nguyện, đương nhiên nô tài tình nguyện. Chỉ là lần này đi Thanh Lai quốc đường xá xa xôi, không biết bao lâu mới có thể trở về kinh. Nô tài không ngại trên đường bôn ba, chỉ sợ ra ngoài quá lâu, trong cung không có ai trợ giúp nương nương.”

“Bản cung có thể chăm sóc tốt bản thân, ngươi không cần phải lo lắng.”

Đã nói xong đâu đó, Phùng Niệm liền phủ lên 'mắt thấu thị’ do nàng thật vất vả mới cường hóa được cho Tiểu Triệu Tử. Kỹ năng này không giống hai cái trước đó lắm, nó không phải tác dụng mà không cần làm gì. Phải đặt trên tay rồi nhìn vật thể chằm chằm mới có thể phát huy tác dụng. Phùng Niệm tiện tay cầm cái hộp tới, bảo hắn dùng tay cầm, nhìn kỹ một chút.

Lúc đầu, Tiểu Triệu Tử không rõ Quý phi nương nương có ý gì. Mặc dù không rõ nhưng hắn vẫn làm theo, sau đó liền phát hiện mình nhìn xuyên thấu qua hộp thấy được đồ bên trong. Vẻ mặt kia của hắn như thấy ma, nói là bị hoảng sợ cũng không đủ.

Phùng Niệm đưa tay lấy hộp về, chầm chậm nói: “Sử dụng thật tốt đôi mắt này do bản cung cầu được cho ngươi, đến Thanh lai quốc mang đá tảng phỉ thúy tốt nhất về cho ta. Bản cung muốn phỉ thúy, Hoàng Thượng muốn thấy Thanh Lai quốc lộn xộn, ngươi đã hiểu chưa?”

Sau khi nghe nương nương giải thích bổ sung, hắn đã hiểu. Hiểu xong, cả người hắn đều trở nên hưng phấn. Quý phi nương nương thuyết phục một nửa phỉ thúy qua mang về qua tay hắn đều sẽ thuộc về sở hữu tư nhân, còn dư lại mới phải giao cho Hoàng Thượng. Trong giây lát, Tiểu Triệu Tử đã có nhiệt tình, không kịp chờ đợi muốn đào sạch Thanh Lai quốc.

Quý phi nương nương còn bảo hắn phải để ý, giấu kỹ thân phận, nhất định phải trở về bình an.

Đừng nghi ngờ, Phùng Niệm chỉ hi vọng phỉ thúy của nàng có thể về kinh bình an. Tiểu Triệu Tử cảm động muốn hỏng. Hắn không ngờ có một ngày Quý phi nương nương có thể nói chuyện với mình như vậy, còn quan tâm mình nữa.

Lúc Tiểu Triệu Tử đang cảm động, Bùi Càn hậu tri hậu giác nhớ lại lúc trước Quý phi nói chia cho nàng một nửa lợi ích. Lúc ấy cảm thấy không sai, bây giờ y cảm thấy vấn đề hơi lớn rồi đây.

Thua lỗ, thua lỗ lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.