Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 154: Chương 154: Thối khuê nữ có gì đáng để đau lòng?






Edit: Jung Ad

Bùi Càn cúi đầu nhìn tiểu tâm can đã sắp đủ tám tháng trong ngực, nàng mũm mĩm, hai mắt to tròn, bộ dáng nhìn bốn phía thật sự khiến cho người ta yêu thích. Bùi Càn véo khuôn mặt béo của nàng, đưa tới ánh nhìn bất mãn của tiểu cô nương. Ánh mắt này khiến cẩu Hoàng đế nhớ tới lúc Quý phi tức giận, y đứng trước mặt Quý phi càng sợ hãi, nhưng vẫn có thể ở trước mặt nữ nhi chưa biết nói chuyện, nhìn nữ nhi trừng mình, y không những không sửa sai mà còn chọc khuôn mặt nàng.

"Đây là ánh mắt gì? Trẫm là cha con, là thân cha biết không?"

"Nghe cha nói, cái gì của nương con học theo cũng tốt, tuyệt đối đừng học tính tình đó của nàng, trong hậu cung tìm không ra người thứ hai hung dữ như nàng!"

"Không chỉ hung dữ còn thích nói điều kiện với trẫm, con nói xem tại sao nàng lại xấu tính như vậy chứ?"

Lúc nói, Bùi Càn còn không quên quay đầu nhìn xem một chút, sợ mình đang nói vui sướng Quý phi đã sắp xếp cho Tiểu Triệu Tử xong lại qua tới bên này, để nàng nghe được những lời nói xấu này, bảo đảm lại muốn cáu kỉnh.

Dù sao cũng là Hoàng đế, còn chưa có xui xẻo như vậy.

Phùng Niệm chưa tới đây, nhưng hình như khuê nữ y nghe ra thân cha đang nói xấu nương, nàng tức giận, trong miệng phát ra tiếng ê a kháng nghị, bàn tay bé nhỏ vung về phía thân cha chào hỏi.

Nếu Thất Hoàng tử như vậy, xem như là đứa nhỏ không biết gì, cũng không phải đơn giản có thể kết thúc, Bùi Càn không thể làm gì hắn cũng phải phê bình mẫu thân hắn hỏi Du Quý nhân dạy dỗ như thế nào!

Bởi vì Lục Công chúa là tâm can bảo bối của y, đánh không dám đánh, mắng không dám mắng, Bùi Càn đành phải nhích lại gần một chút đối mặt với nàng, ý đồ thông qua ánh mắt khiến nàng sợ.

Lý Trung Thuận đợi ở một bên muốn phàn nàn cũng không biết bắt đầu phàn nàn từ đâu.

Trong lòng tự nhủ Hoàng Thượng lớn như vậy, còn phân cao thấp với Lục Công chúa!

Đang ghét bỏ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bịch trầm đục, Lý Trung Thuận nhìn về hướng phát ra tiếng động, vừa nhìn đã thấy Hoàng Thượng ngu xuẩn và Lục Công chúa tức giận. Vừa rồi Lục Công chúa dùng đầu nàng đụng vào trán cha nàng, bình thường mà nói, đụng người xong thì nên há miệng khóc. Nhưng dường như nàng không có cảm giác đau đớn, chê không đủ lại đụng hai cái.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó của Lục Công chúa, Lý Trung Thuận cực kỳ đau lòng, vội vàng gọi Bảo Đại Thụy Châu bảo các nàng bưng nước nóng và khăn tới đây.

"Da thịt Công chúa non mịn mềm mại, đập đầu như thế rất đau đấy! Coi như cáu kỉnh với Hoàng Thượng cũng đừng khiến mình uất ức như vậy! Chờ lát nữa Quý phi nương nương nhìn thấy lại muốn mắng chửi người."

Dựa vào lời này, Bùi Càn càng nghe càng không đúng.

Y nhìn Lý Trung Thuận bằng ánh mắt phê phán, ánh nhìn dò hỏi và không thể tin được: "Đầu trẫm cũng bị đụng choáng váng ngươi không thấy sao?"

Nghe Bùi Càn nói như vậy, Lý Trung Thuận càng lo lắng hơn: "Đầu Hoàng Thượng cứng như vậy cũng bị đụng choáng váng, Công chúa khó chịu nhiều hơn? Bị đụng như vậy còn không khóc không nháo, quá kiên cường! Không hổ là Thiên Phúc Thiên Thịnh Thái Bình Trường Nhạc Công chúa!"

Bùi Càn:...

Nghe xem hắn nói những lời vô liêm sỉ gì???

Sợ là không thể nhận tên người hầu đó!

Thối khuê nữ có gì đáng để đau lòng? Tất cả bệnh tật ốm đau trên người nàng đều chuyển dời hết cho trẫm bên này. Là nàng đụng vào không sai, nhưng ngươi nhìn dáng vẻ của nàng có giống hơi khó chịu hay không? Trẫm mới đau khổ! Một mình trẫm chịu phần đả kích của hai người, bịch bịch bịch người cũng sắp ngu.

Bùi Càn chỉ về phía cửa: "Ngươi ra ngoài, cút ra ngoài, đừng để trẫm nhìn thấy ngươi."

Lý Trung Thuận không thể tin được rằng Hoàng Thượng ngay cả Lục Công chúa cũng không quan tâm, sau khi đụng xong y chỉ lo che đầu mình. Đây là thân cha, mỗi ngày thân cha đều gọi nữ nhi là tâm can, tâm can này cũng thật không đáng giá...

Cực phẩm như vậy chỉ có thể dựa vào Quý phi nương nương tới xử lý!

Sau khi Lý Trung Thuận lui ra ngoài đang chuẩn bị báo tin cho nương nương ở bên kia, Phùng Niệm đã đi ra. Tiểu Triệu Tử mở cửa, Quý phi xách theo làn váy đi tới, hỏi: "Tất cả các ngươi đang ầm ĩ cái gì? Xảy ra chuyện gì?"

Người khác không biết, Lý Trung Thuận chỉ về phía gian phòng nào đó có Hoàng Thượng và Công chúa.

Phùng Niệm sang đó vừa nhìn, hai người một lớn một nhỏ đều đang dùng ánh mắt bất mãn nhìn đối phương, Phùng Niệm bị chọc tức mà bật cười: "Thần thiếp đang thay người làm chuyện lớn, người ở chỗ này ức hiếp B Nhi?"

Bùi Càn nghe được tiếng vang vừa quay đầu lại, rất bất mãn nhìn Quý phi: "Trẫm còn chưa nói nàng, mỗi ngày đều dạy nàng cái gì, nàng cũng dám dùng đầu mình đụng vào đầu trẫm!"

Phùng Niệm nghe xong lời này, bước nhanh về phía trước, ôm lấy nữ nhi đang duỗi cánh tay tròn trịa về phía mình, đầy đau lòng nhìn trán của nàng. Phùng Niệm cẩn thận sờ lên: "Có đau hay không? Nương thổi cho con nha! Đúng là cô nương ngốc, đầu cha con sắt đá như vậy, làm sao con đụng được hắn?"

Bùi Càn sợ ngây người.

Lý Trung Thuận không hiểu rõ tình hình coi như xong, Quý phi còn không hiểu rõ???

Đúng là Phùng Niệm quan tâm sẽ bị loạn, sau khi nàng đau lòng một trận mới nhớ tới, trước đó hình như đã phủ lên thay đổi vị trí ốm đau cho B Nhi. Nhìn kỹ cái trán nàng một chút quả thật sạch sẽ, không có dấu hiệu sưng đỏ.

Hai mắt nàng to tròn, sáng lấp lánh.

Phùng Niệm hôn mặt nàng, lúc này mới quay đầu lén lút nhìn Hoàng Thượng một cái.

Trán đỏ bừng.

Biểu hiện oan ức mang một chút tức giận và đau buồn bên trong, trong tức giận đau buồn còn kèm theo một chút bất mãn.

"Trẫm nói cho nàng biết, nàng muốn nói xin lỗi hay muốn nhận sai cũng đã trễ rồi! Trẫm sẽ không quên mới vừa rồi nàng bỏ qua trẫm như thế nào!"

Y nói xong lời này, hai mẫu nữ đều dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc nhìn y.

"Thần thiếp đang bận người thì ồn ào với B Nhi, dùng đầu đụng nhau người còn lý luận?"

"Trẫm đang nói chuyện tốt với nàng, là nàng chủ động phát cáu."

"Người nói cái gì? Khiến nàng giận thành như thế."

Bùi Càn:...

"Chỉ tùy tiện nói một chút."

"Tùy tiện nói một chút?"

"Trẫm bảo nàng học tập các phẩm chất khác nhau trên người trẫm, tranh thủ lớn lên thành một Công chúa ưu tú."

Cũng không cần Phùng Niệm tự mình suy nghĩ, trong group tất cả mọi người đều bừng tỉnh ngộ ra.

Phùng Tiểu Liên: "Dựa vào sự hiểu rõ của ta đối


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.