Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 170: Chương 170: Đại danh Con Rùa, tên chữ Cự Quy, đền thờ gọi là tổ tiên Rùa, người đời sau sẽ gọi là Hoàng đế Rùa




Edit: Jung Ad

Trước đó vài ngày, Phan Quý nhân chuyển dạ cũng thuận lợi sinh ra Bát Hoàng tử, Hoàng Thượng chỉ đi thăm một lần, tắm ba ngày vẫn để người bên dưới xem rồi sắp xếp, cũng không quyết định đặt đại danh cho hắn.

Khi vừa sinh ra có những người tiến cung cùng lúc đến đây chúc mừng, tất cả những người đó đều có cùng một lí do thoái thác, cảm thấy nàng ta cũng đã sinh nhi tử nên phân vị cũng sẽ thăng lên, không nói đến Tần vị, chứ Chiêu nghi hoặc là Tiệp dư thì không có vấn đề gì, nào có thân mẫu của Hoàng tử lại là Quý nhân?

Ai ngờ không đợi được thánh chỉ ban tên và sắc phong, ngược lại nghe nói Hoàng Thượng chú ý chuyện khác rồi.

“Nghe người hầu Đông Xuân phục vụ trong cung Quý phi nói, hôm qua từng rương được đưa vào cung đều chứa đầy phỉ thúy bên trong, tất cả đều là cực phẩm.“. ||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||

Phan Quý nhân ngồi uống canh gà ở trên giường, nghe nói như thế cau mày.

“Chẳng phải nói Hoàng Thượng còn chưa mở ra xem đã phân một nửa cho Quý phi sao?”

“Đúng vậy, Trường Hi cung đều nói chưa từng thấy người nào hào phóng như vậy, ngay cả thứ này Hoàng Thượng cũng bỏ được, chắc chắn cực kỳ yêu Quý phi nương nương. . .” Tiểu cung nữ đang nói hăng say, bỗng nhiên phát hiện sắc mặt chủ tử không được tốt lắm, mới nhớ đến nàng ta sinh xong Bát Hoàng tử đã bị lạnh nhạt, trước đó cảm thấy không thể thế này, Hoàng Thượng chỉ nói là thiếu thứ gì đi nói với tổng quản, tổng quản quả thật sai người đưa không ít thứ đến đây, ăn mặc tiêu dùng chưa từng khắc khe, nhưng thứ đó cũng không phải là thứ chủ tử muốn.

Chủ tử muốn Hoàng Thượng coi trọng Bát Hoàng tử.

Kết quả địa vị Bát Hoàng tử thậm chí còn không cao bằng Thất Hoàng tử.

Lúc trước Du Quý nhân sinh con, Hoàng Thượng sang đó trông ba canh giờ. Chủ tử chuyển dạ không đúng lúc, vào rạng sáng, Hoàng Thượng thức dậy sửa soạn ổn thỏa đi vào triều như thường lệ, hạ triều cũng không chạy tới đầu tiên, còn cùng đám đại thần trao đổi xong việc, lúc y đến Bát Hoàng tử đã sinh ra, y nhìn một chút, không bao lâu lại đi.

Dù biết tự mình hiểu lấy, không muốn tranh thủ tình cảm với Quý phi, nhưng vừa sinh xong đã bị vứt qua một bên thì người vẫn tức giận.

Lại không thể nói Quý phi không đúng.

Trách Hoàng Thượng sao?

Hình như cũng vô dụng.

Nàng ta thở dài: “Chuẩn bị một chút cho Lý tổng quản, để hắn ta có cơ hội nói lại giúp ta.”

Phan Quý nhân suy nghĩ nếu như Hoàng Thượng không nói, nàng ta chỉ có thể mời Quý phi đến đây khi Bát Hoàng tử đầy tháng, xin nàng nói giúp một chút. Theo lời kể của các lão nhân trong cung, trước đây Phúc tần mang thai Quý phi đã từng thay nàng ta thỉnh công, Quý phi không thích so đo với người bên dưới, hẳn là sẽ đồng ý giúp đỡ.

“Ta tiến cung hai năm rồi, cũng không hiểu tại sao Hoàng Thượng lại thiên vị cưng chiều Quý phi như vậy.”

“Cũng không phải sao? Quý phi nương nương vốn có rất nhiều châu báu và đồ trang sức, mỗi mùa đều thêm vào. Rương lớn như vậy cũng cho nàng, chẳng phải dùng đến đời sau? Coi như là thương người, nào có vung hơn trăm vạn lượng ra ngoài thương người như vậy?”

“Hơn trăm vạn lượng?”

“Nô tài nghe người ta nói đấy, tất cả đều nói loại phỉ thúy đó rất chất lượng, hơn nữa với số lượng đó, làm thành đồ trang sức trên đầu, tượng Phật, vật trang trí cầm đi bán đảm bảo phát tài, đó là một số lượng lớn ngay cả tham quan cũng tham không được.”

Phan Quý nhân nghe vậy cực kỳ hoảng hốt, cuối cùng nàng ta không nói gì, cũng không dám nói.

Nàng ta không dám nói lại có người dám, không có nhiều người tận mắt thấy phỉ thúy, nhưng người truyền tin tức này thì rất nhiều. Tin tức đơn giản đều nói chuyện này quá khoa trương, đưa châu báu đồ trang sức cho nữ nhân còn chưa đủ, còn đưa khối nguyên thạch phỉ thúy lớn? Một số người có hiểu biết nghe vậy cười không ngừng.

“Đó là nguyên thạch, trong một rương có thể ra hai khối phỉ thúy chất lượng tốt nhất coi như ngươi kiếm lời. Nói cho ngươi biết, ta quen biết một người làm làm loại buôn bán này đấy, lúc bọn họ đi Thanh Lai quốc nhập hàng cũng mua từng rương, nguyên thạch chưa mở ra và đã mở ra phỉ thúy không phải cùng một giá, ngoại trừ một ít biểu hiện rất tốt, phần lớn đều rất hời. Nếu là thứ này, mười thùng tám rương đối với Hoàng Thượng mà nói tính là gì chứ?”

Người bên cạnh nói: Tổng cộng mười mấy xe, không phải mười mấy rương.

“Mười mấy xe đúng là cần một số tiền, nhưng cũng không nhiều như các ngươi tưởng, đây cũng không phải từng rương phỉ thúy thành phẩm. Đoán chừng là Quý phi thích thứ này, Hoàng Thượng tìm người mua về cho nàng mở ra chơi, người ta chưa từng nghĩ đến chuyện phát tài.”

“Nhưng ta nghe nói Quý phi tùy ý chọn ra một khối, đã mở ra phỉ thúy rồi.”

“Đó là vận khí tốt. Tất cả đều là phàm nhân, người nào cũng không có mắt thấu thị, ngươi nói hắn ta mua một cái mở ra được một cái ta không tin! Nếu ngay cả trong viên đá hắn ta cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, thế thì còn đi mua phỉ thúy làm gì? Không bằng trực tiếp lên sòng bạc kiếm tiền càng nhanh. Việc này dĩ nhiên có trình độ, những người đó vì gây trò cười nên truyền đi quá khoa trương.”

. . .

Đừng nói bọn họ không tin, ngay cả khi các Hoàng tử nghe nói cũng ghét bỏ quá giả.

Nhị Hoàng tử xúc động nói: “Phụ hoàng có thể có hào phóng như vậy sao?”

Đại Hoàng tử nói: “Không thể nào, nếu mỗi rương đáng tiền như vậy, người có thể phân một nửa cho Quý phi nương nương mới kỳ lạ ấy.”

“Đúng vậy, phụ hoàng chúng ta vì nghiêng mình lên ngựa còn có thể để ái phi của mình múa cho nam nhân khác. Điều này không quan trọng, ta ngạc nhiên là Tiểu Triệu Tử lại đi vơ vét nguyên thạch phỉ thúy rồi? Thứ này cũng đáng để phái hắn ta đi?”

“Hẳn là còn có mục đích khác, có thể sau này sẽ biết.” Ngoài miệng nói như vậy, nhưng ý kiến của Bùi Hứa đối với phụ hoàng hắn ta thật sự không nhỏ, hắn ta luôn cảm thấy trên thực tế lần này và lần nghiêng mình lên ngựa trước không có gì khác biệt, chắc chắn phụ hoàng hắn ta lợi dụng Quý phi, nói là vơ vét phỉ thúy trở về lấy lòng Quý phi, thực tế để Tiểu Triệu Tử đi làm chuyện gì không có người nào biết. Phụ hoàng chưa bao giờ là người si tình, vậy mà lại giả vờ thâm tình chân thành, đáng giận là Quý phi còn tin tưởng, mọi thứ đều suy nghĩ vì y, thật sự là không đáng.

Trong lòng Bùi Hứa nói thầm nếu như hắn ta có cơ hội đó, nhất định sẽ không giống phụ hoàng.

Chỉ tiếc, người thâm tình có số mệnh không tốt, lại khiến cho tra nam ôm mỹ nhân về.

*

Bùi Càn không biết nhi tử của y lại nghĩ như vậy, y đau lòng hai ngày, thật vất vả khôi phục lại, thầm nghĩ trẫm thua lỗ nhiều tiền như vậy dù sao cũng phải đổi một mỹ danh trở lại!

Kết quả thế nào?

Tất cả mọi người chia ra thành hai.

Nếu không phải nói thứ đó một rương cũng mở không ra hai khối, thoạt nhìn trọng lượng nặng thực tế không đáng giá mấy đồng tiền. Nói cách khác, y là một Hoàng đế tốt, bình thường cũng rất đáng tin cậy đấy, một khi gặp Quý phi là lại choáng váng. . .

Hai cách nói này Bùi Càn nghe đều không ra sao: “Trẫm vô tư hào phóng như vậy tại sao không có người nào ca tụng chứ?”

Lời này Lý Trung Thuận cũng không biết nên tiếp như thế nào, hắn chỉ nói: “Ngày hôm nay Hoàng Thượng rảnh rỗi, hay là đặt cho Bát Hoàng tử cái tên đi? Phan Quý nhân vẫn chờ bên kia, người không ban tên thì nàng cũng không dám tự mình đặt.”

“Vậy tên là Bùi Pha.”

“Cái gì Pha?”

“Pha trong thủy tinh.”

. . . Nghe kém hơn Bùi Hứa Bùi Diễm một chút, còn không bằng Lục Công chúa Bùi B. Lý Trung Thuận cẩn thận nói: “Hoàng Thượng không muốn suy nghĩ nữa à? Chuyện này cũng không cần gấp gáp như vậy.”

“Ngươi cảm thấy gọi Bùi Pha không tốt sao? Vật đặt tên là Bùi Ngoạn cũng được, Ngoạn Nhi thuận miệng hơn Pha Nhi, quyết định như vậy đi.”

Lý Trung Thuận còn muốn mời Hoàng Thượng nghĩ lại, Bùi Càn liếc nhìn hắn một cái: “Trẫm nói quyết định như vậy, nghe rõ không?”

. . .

Phan Quý nhân nhớ thương thật nhiều ngày lại đổi lấy cái tên Bùi Ngoạn, đừng nói là nàng ta, Phùng Niệm nghe nói Hoàng Thượng lấy tên cho Bát Hoàng tử là Bùi Ngoạn, nàng đột nhiên cảm thấy Bùi Sâm vẫn không tệ.

Vương Chính Quân: “Tên Bát Hoàng tử vừa xuất hiện, mẫu thân Thất Hoàng tử lập tức thoải mái hơn, chẳng phải Bùi Sâm tốt hơn Bùi Ngoạn sao?”

Trần Viên Viên: “Dù sao chơi cùng cũng mạnh hơn của hồi môn nha.”

Hạ Cơ: “Muội nghĩ quá nhiều, nào có chuyện lấy tên cùng âm bên cạnh chữ vương và gả chứ?”

Vi Hương Nhi: “Tự nghĩ ra một cái còn không được sao?”

Phùng Tiểu Liên: “Hắn cố ý gây khó dễ với thân nhi tử mình sao? Tên này còn tự nghĩ ra đấy?”

Phùng Niệm: “Bùi Ngoạn cũng không có gì, ngay cả khi các tỷ nói hắn lấy tên có đường lối, sau này nếu ta sinh nhi tử, có thể gọi là Bùi Thiên hay không? Là Thiên trên chữ vương nhưng lại dưới chữ bát đấy!”

Đát Kỷ: “Chữ này đọc là gì?”

Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh: “Thiên đấy, chữ thiên kiểu dị thể.”

Khách Ba Ba: “Bùi Thiên? Ý không tốt đâu?”

Phan Ngọc Nhi: “Nó rất tốt, người ta là thêm long bào trên người, hắn là thêm rùa trên thân.”

Triệu Phi Yến: “Nói gì đó? Nhi tử của chủ group chúng ta và Bùi Càn sinh ra nên gọi tên này. Đại danh Con Rùa, tên chữ Cự Quy, đền thờ gọi là tổ tiên Rùa, người đời sau sẽ gọi là Hoàng đế Rùa.”

Tây Thi: “Ha ha.”

Bao Tự: “Ha ha ha ha ha ha ha. @ Triệu Hợp Đức, không thổi phồng tỷ tỷ của muội? Muội ngược lại tự thổi nha!”

Triệu Hợp Đức: “Đây không phải rất tốt sao?”

Lữ Trĩ: “@ Phùng Niệm”

Đông Ca: “@ Phùng Niệm”

Vạn Trinh Nhi: “@ Phùng Niệm”

Đát Kỷ: “Muội nói với Bùi Càn một chút! Ý này hô hào tốt cũng rất sáng sủa, là nhi tử của hai người các người, hắn xứng với tên này, không có gì tuyệt hơn!”

Phùng Niệm đang muốn nói tỷ đừng kích thích ta, ta điên lên cái gì cũng dám làm. Kết quả người bên cạnh Phan Quý nhân đã cầu đến đây, muốn xin Quý phi nương nương nói giúp một chút, xem người có thể đổi cho Bát Hoàng tử tên hay không: “Tiểu chủ chúng ta có hơi bận tâm, sợ sau này Bát Hoàng tử lớn lên sẽ thành một người ham chơi hay đùa giỡn giống như tên của mình, Quý phi nương nương người nói đúng không?”

Làm cha lấy tên cho nhi tử, y thích gọi là gì bình thường Phùng Niệm sẽ không quản. Nô tài này đến đúng lúc, trong group vừa nói chuyện danh tự, Phùng Niệm ngẫm lại đồng ý.

“Bản cung có thể thử một chút, không chắc chắn thành công, ngươi bảo Phan Quý nhân đừng ôm hy vọng quá lớn.”

Đêm đó Bùi Càn tới đây, Phùng Niệm liền nhắc đến chuyện Phan Quý nhân vô cùng không hài lòng với cái tên kia: “Phía trước tên của mấy vị Hoàng tử cũng còn rất sáng sủa đấy, ý nghĩa cũng không tồi, tại sao đến chỗ của Bát Hoàng tử đã thành chơi cùng? Chơi với ai chứ? Tên này thật không có thành ý. Nếu người không kiên nhẫn nghĩ, thần thiếp nói cho người một cái.”

Phùng Niệm dùng đầu ngón tay dính một chút nước trà, viết xuống ở bên cạnh hai chữ “Bùi Thiên” còn giải thích, xem từ Thiên này một chút, viết ra lập tức biết hắn là nhi thử thứ tám của Hoàng đế.

Ý nghĩa cũng tốt, Thiên sao, trời bao lớn chứ, giống như tiền đồ của Bát Hoàng tử, to lớn mà sáng sủ[email protected]đ/l~q+đ

Lưu Bang đi theo xem náo nhiệt cũng kinh hãi.

Nữ nhân này thật giỏi ăn nói!

Nếu trước đó không thấy các nàng phàn nàn những thứ kia, thật sự cũng cảm thấy nàng rất để ý, tên này của Bát Hoàng tử có lỗi sao? ? ? Không có! Nó có ý tứ không tốt sao? Rõ ràng rất tốt!

Không tin ngươi xem, ngay cả Bùi Càn cũng kinh ngạc: “Ái phi thật có tâm nha, vậy mà nghĩ ra cái tên phù hợp như thế.” Bùi Càn còn nói đây là tiên tử trên trời lấy tên cho hắn, lúc này dù sao cũng nên hài lòng?

Phùng Niệm thâm tình chân thành nhìn hắn: “Hoàng Thượng vẫn đừng nhắc đến tên thần thiếp, cho dù tên có tốt hơn nữa, là người ban thưởng Phan Quý nhân mới thích hợp.”

Quý phi không tranh không đoạt như thế thật sự khiến cho người ta uất ức, Bùi Càn vô cùng cảm động nói: “Đáng tiếc ái phi nàng sinh nữ nhi, nếu là nhi tử hắn đúng lúc sắp xếp thứ tám, tên này đã dùng cho hắn.”

Phùng Niệm: ? ? ?

Trong group đang cười, các nàng cười rất lớn tiếng, may mắn Phùng Niệm không mở khung chat nên không nhìn thấy. Chẳng qua coi như không nhìn thấy, nàng cũng có thể nghĩ đến dáng vẻ các tỷ tỷ họa thủy đang cười chế giễu mình. Nàng nở một nụ cười xấu xa với Bùi Càn nói: “Người có gì không hài lòng với B Nhi sao? B Nhi mới một tuổi rưỡi mà người đã đòi sinh nhi tử à? Thần thiếp nói với phụ mẫu trên trời một chút để bọn họ phù hộ ta mau chóng mang thai có được không?”

Bùi Càn: . . .

Không.

Không không khô[email protected]đ/l~q+đ

“Trẫm không thiếu nhi tử, trẫm có Lục Lục đã rất hài lòng,“ Bùi Càn vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn một vòng: “Bảo bối ngoan của trẫm đâu?”

“Ăn quá no để vú nuôi mang ra ngoài đi tiêu thực.”

“Dường như sinh nàng không bao lâu, người cũng đã có thể đi có thể chạy, thời gian trôi qua thật nhanh.” Bùi Càn lôi kéo Phùng Niệm nói một tràng, chờ nữ nhi tản bộ xong trở về y lại trêu đùa một lát, mắt thấy nên chuẩn bị nghỉ ngơi y nói chợt nhớ tới còn có một số việc rồi bảo Quý phi tự mình ngủ[email protected]đ/l~q+đ

“Người chưa làm xong việc đã đến đây hay sao?”

“. . . Không phải, trẫm mới nhớ tới lão Đại đưa sổ gấp nói chi tiết cách vận hành học đường, bên kia cũng đã làm xong, đang bố trí, chẳng mấy chốc sẽ tuyển chọn học sinh, trẫm phải tranh thủ xem rồi cho trả lời hắn.”

Nghe không sai, Phùng Niệm luôn cảm giác y giống như đang tránh Ôn Thần.

Sau khi đưa mắt nhìn người rời đi, nàng mở ra cửa sổ group chat xem xét.

Đát Kỷ: “Ngày hôm nay, Bùi Càn nhớ lại nỗi sợ bị chi phối bởi việc mang thai sinh con.”

Tây Thi: “Hắn sợ rồi.”

Hạ Cơ: “Hắn sợ rồi +1.”

Vi Hương Nhi: “Hắn sợ rồi +2.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.