Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 171: Chương 171: Mọi thứ trẫm phải thuận theo nàng, hay là nàng tới làm Hoàng đế đi?




Edit: Jung Ad

Khi cái tên Bùi Ngoạn xuất hiện sớm hơn một chút, các cung đã cười chết rồi. Thế hệ Hoàng tử này trong tên đều phải có chữ “Vương,“ đây là chuyện được quyết định trước đây, ban đầu các tên bên cạnh chữ Vương đều dễ lấy, có trời mới biết tại sao Hoàng Thượng lại chọn chữ Ngoạn trong nhiều chữ như vậy.

Chữ Ngoạn này, thấy thế nào cũng không có một chút ý tốt gì. Hoàng Thượng lấy tên cho Bát Hoàng tử là Bùi Ngoạn, có phải nói hắn chính là người chơi cùng các Hoàng tử khác hay không?

Trước đây Du Quý nhân còn không hài lòng lắm với cái tên Bùi Sâm này, sau khi nghe tên Bùi Ngoạn, nàng ta hận không thể chạy đến ngự tiền tìm Hoàng Thượng tạ ơn.

Lại nói Hoàng Thượng đã định tên là không được tuỳ tiện đổi, rốt cuộc là tên ngự ban, cho dù khó nghe ngươi cũng phải thật vui vẻ nhận lấy, ngươi không hài lòng cái tên này có nghĩa là bất mãn đối với khả năng đặt tên của Hoàng Thượng, nói ra nhất định bị tước.

Đây không phải nói chuyện giật gân, trước đây đã có người vì lý do tương tự bị liên lụy.

Trong cung đều đang chờ đợi, chờ Phan Quý nhân có phản ứng gì, lúc này nàng ta phái người đi tìm Quý phi.

Sau khi Tô phi và Lệ phi nghe xong còn đụng đầu một cái, hai người này có phản ứng giống nhau, đều trầm mặt.

“Nàng ta sinh nhi tử cho Hoàng Thượng, chạy đi tìm Quý phi không có sinh nhi tử nói chuyện đổi tên. Quý phi là Hoàng hậu sao? Dựa vào đâu quản chuyện này? Người nào chẳng biết Hoàng Thượng nói một không hai ghét nhất người bên dưới không vâng lời mình, sợ là Phan Quý nhân không dám đi nói, lại muốn Quý phi nương nương ra mặt giúp nàng ta? Nàng ta là thứ gì chứ?”

Lời này là Tô phi nói, Tô phi hận không thể dùng tay xé nàng ta.

Tính khí nàng ta cứ nóng nảy như vậy, Lệ phi tốt hơn một chút nói: “Chắc hẳn nương nương sẽ không giúp, hai năm trước đám người tuyển vào cung kia ôm nhau sưởi ấm không phải một hai ngày, cuối cùng vẫn đến ngự tiền mời sủng, nhất là Phan Quý nhân này, chẳng phải còn lấy Quý phi nương nương nâng mình sao?”

Lệ phi nói chuyện này mọi người trong cung đều biết, nhóm người này tiến cung vào mùa xuân năm ngoái, khi đó Quý phi mang thai sáu, bảy tháng, các nàng cảm thấy là cơ hội rất tốt, nên nghĩ ra rất nhiều cách đi dụ dỗ người, nhưng tất cả đều dụ dỗ không thành.

Phan Quý nhân này chính là người bắt chước lợi hại nhất, nàng ta muốn thay thế Quý phi trở thành tân sủng của Hoàng Thượng, ai biết mấy tháng đó Hoàng Thượng hoàn toàn không có ý nghĩ muốn yêu thương các nàng, vẫn quan tâm thân thể Quý phi nhất, không có việc gì cũng hẹn Thái y trò chuyện.

Mặc dù kế hoạch không thành công, ngược lại tự dán cho mình nhãn hiệu cúi đầu với Phùng Niệm.

Sau khi Lục Công chúa sinh ra được một khoảng thời gian, Hoàng Thượng mới nhớ tới vài người mới tiến cung này, đã có người dựa theo khẩu vị của Hoàng Thượng đề cử Phan Quý nhân, nàng ta mượn vầng sáng Quý phi trở thành người đầu tiên trong số những người cùng tiến cung, thuận lợi mang thai hơn nữa sinh ra Bát Hoàng tử.

Theo suy nghĩ của Lệ phi, nàng ta có thể sinh con mà không gặp một chút sóng gió gì, cũng phải cảm tạ Quý phi nương nương đã giảng kinh vào mỗi tháng, nếu là hậu cung mấy năm trước, cái thai này tám chín mười phần đã rớt mất.

Được tiện nghi còn khoe mẽ, chạy đi tìm Quý phi không sinh nhi tử giúp đỡ nhi tử của nàng ta cũng rất buồn nôn.

Muốn đổi tên như vậy? Hãy tự mình đi nói đi.

Những việc này, Lệ phi cảm thấy Quý phi đã biết, cũng nghĩ ra được, ngẫm lại ai cũng không muốn giúp nàng ta?

Tô phi nói: “Nương nương là một người lấy ơn báo oán, trước đây tất cả chúng ta chưa từng mạo phạm nàng sao? Nàng còn đồng ý cho cơ hội, điểm hóa chúng ta.”

“Tâm tính thiện lương không có nghĩa là thích xen vào chuyện của người khác. . . Ngươi chờ xem đi.”

Lệ phi vứt xuống lời này đã bị vả mặt, sáng ngày hôm sau có thái giám báo lại nói hình như Quý phi nương nương giúp đỡ nói chuyện, Hoàng Thượng sửa lại tên cho Bát Hoàng tử!

Lệ phi nghe nói chuyện này thật sự bực bội, nhẫn nhịn xuống mới hỏi: “Đổi thành gì?”

“Bùi Thiên, là chữ Thiên trên vương dưới bát đó!

Mới vừa rồi còn tức muốn chết, lúc này nàng ta lại bật cười.

“Bùi Vương Bát? Tên rất hay! Hắn không phải là con rùa do lão nương khốn kiếp kia sinh sao?”

“Ôi chủ tử của ta, người đừng nói như vậy, tốt xấu cũng là Hoàng tử, nếu chuyện này để cho người ta nghe được thì như thế sao?”

“Các ngươi đừng đi ra ngoài nói người nào biết chứ? Nói tiếp đi, xảy ra chuyện gì vậy? Tên này do Hoàng Thượng tự mình nghĩ ra hay là Quý phi nương nương ra chủ ý?” Nghĩ đến nguồn gốc phong hào của Náo tần, Lệ phi cảm thấy đây cũng là đề nghị của Quý phi nương nương? Lại nghĩ tới Hoàng Thượng suýt chút nữa đổi Tô phi thành Huỳnh phi trước đó, y cũng rất có thiên phú này đấy.

Lệ phi tràn đầy chờ mong nhìn thái giám phục vụ trong cung nàng ta.

Thái giám kia lắc đầu nói không rõ ràng: “Hoàng Thượng phát ý chỉ, nói Phan Quý nhân sinh vị kia là Bát hoàng tử, vừa lúc tôn lên cái chữ này. Còn nói nếu đã lấy tên này, chỉ hy vọng lòng dạ hắn rộng lớn như bầu trời, tiền đồ to lớn giống trời. . . Dường như cũng không nhắc tới cái khác.”

Nghe thái giám nói như vậy, Lệ phi cũng nhớ tới đây là chữ trời biến thể, có ý nghĩa giống chữ “Thiên.”

Bùi Thiên hay hơn Bùi Ngoạn rất nhiều, chữ biến thể viết ra dễ gây cười một chút, nhưng chắc chắn thỏa mãn yêu cầu của nàng ta, chẳng phải nàng ta ghét bỏ chữ Ngoạn này có ý tứ không tốt sợ Bát Hoàng tử bị lệch sao?

Hiện giờ ý nghĩa tốt.

Không chỉ Lệ phi, bên kia Tô phi cũng đang cảm thán Hoàng Thượng đúng là con mẹ nó có tài! Vậy mà có thể nghĩ ra cái tên này! Không chỉ thỏa mãn yêu cầu của Phan Quý nhân, nàng ta nghe cũng rất thoải mái.

Các nàng thoải mái, sau khi Phan Quý nhân tiếp nhận ý chỉ ngây ngốc đầu tiên, sau khi tỉnh lại nàng ta lại lên cơn.

“Ta tìm nàng giúp một chuyện nhỏ nàng lại giúp như vậy hay sao? Gọi Bùi Thụy cũng rất tốt, hoặc là Bùi Cẩn Bùi Du cũng được, nàng dựa vào cái gì khuyến khích Hoàng Thượng lấy cho nhi tử ta cái tên này? Nàng mắng người nào là con rùa?” Phan Quý nhân giận điên lên, như thế còn là Tiên Nữ hạ phàm Phật sống chuyển thế gì chứ? Phật sống nhà ai có lòng dạ xấu xa như vậy?

Tiểu thái giám nói: “Chưa hẳn là do Quý phi nương nương nghĩ ra, có thể là Hoàng Thượng muốn chữ Thiên này, chữ này có ý tốt. Thật ra cũng không có gì, nô tài biết có một số người có nhũ danh cũng rất tiện trong triều này đấy, tên tiện dễ nuôi. Tiểu chủ người xem chữ này có nghĩa rất tốt, hết lần này tới lần khác trông chữ rất tiện, đây rõ ràng là mong đợi từ hai phương diện của Hoàng Thượng, một phương diện muốn Bát Hoàng tử chúng ta lớn thành một người cao lớn như trời, một phương diện khác hi vọng hắn bình an lớn lên. Người ngẫm lại còn có người nào có thể sống lâu hơn con rùa dưới gầm trời này chứ?”

Tiểu thái giám thuyết phục mọi người trong phòng, tất cả đều cảm thấy rất có lý.

Chỉ có Phan Quý nhân càng nghe càng tức giận.

Vốn dĩ trong cung có điều kiêng kị, cho dù ngươi có ý kiến rất lớn đối với Quý phi cũng phải để trong lòng, đừng nói ra, ít nhất trước khi có thể khiêu chiến với nàng, nếu không sẽ không có chuyện tốt.

Nhưng nhi tử cũng gọi là Bùi Vương Bát rồi Phan Quý nhân có thể nhịn được sao?

Nàng ta cũng không chịu ngồi yên trong thời gian ở cữ, sửa soạn một phen liền xông đến ngự tiền, khóc lóc nói không thể, đường đường là Hoàng tử sao có thể gọi Bùi Vương Bát?

Bùi Càn nghe nói nàng ta tới còn tưởng là đến tạ ơn đấy, kết quả tên cũng đổi từ Bùi Ngoạn thành Bùi Vương Bát vẫn không hài lòng? Trong lòng Bùi Càn nói thầm nếu không phải Quý phi không sinh nhi tử, ta còn luyến tiếc cho ngươi cái tên này, còn có người ngại trường thọ? Chán sống sao?

Phan Quý nhân khóc lóc kể lể: “Hoàng Thượng đã đặt tên cho Lục Công chúa là Bùi B rồi, tên nhi tử ta không tốt hơn tên này, cũng không thể gọi con rùa nha! Gọi lên quá khó nghe. . .” Nàng ta chê tên xong còn ám chỉ Quý phi, đại khái là nói không muốn giúp thì đừng đồng ý, cổ vũ người đổi cái tên này là có ý gì?

“Cái tên này như thế nào? Trẫm cảm thấy rất tốt nàng cảm thấy không ổn à?”

. . .

. . .

Phan Quý nhân dừng lại, sau một lát mới nói: “Vậy thì tốt quá, nhi tử ta không xứng với nó, dù sao cũng sửa một lần, Hoàng Thượng người lại đổi cho hắn một lần đi.”

“Mọi thứ trẫm phải thuận theo nàng, hay là nàng tới làm Hoàng đế đi?”

Phan Quý nhân quỳ xuống khóc lóc, không ngừng khóc, khóc đến mức Bùi Càn cũng không thể tập trung nhìn tấu chương. Y cũng không thể vì chuyện nhỏ này đưa Phan Quý nhân vào lãnh cung, vì vậy Bùi Càn thỏa hiệp. Y nói: “Đây là một lần cuối cùng, ngươi lại đến náo loạn đừng trách trẫm không khách sáo.”

Phan Quý nhân vội vàng dập đầu tạ ơn, lúc nàng ta đang dập đầu, Bùi Càn đã viết cái tên lâm thời nghĩ ra trên giấy, bảo Lý Trung Thuận cầm lấy giao cho Phan Quý nhân.

Lý Trung Thuận do dự khả nghi.

Bùi Càn nhíu mày nhìn hắn.

Lý Trung Thuận nuốt ngụm nước bọt mới nhận tờ giấy này, đưa nó đến trên tay Phan Quý nhân. Trong lúc Phan Quý nhân nhận lấy, Hoàng Thượng nói, ngươi không thích Bùi Thiên thì đổi thành Bùi V, Châu V trong V.

Sẽ nghĩ đến cái tên hay này là bởi vì hình như Quý phi chuẩn bị dùng phỉ thúy mở ra được làm rèm cửa, châu v chính là ngọc thạch, ngọc thạch chính là hạt ngọc dùng làm rèm cửa.

Hai chữ này thường dùng đặt tên đấy, ý tứ cũng cũng không tệ lắm.

Y một mặt muốn đuổi Phan Quý nhân đi, một mặt ở trong lòng phàn nàn người này có bệnh, để chữ thiên tốt nhất không cần nhất định phải đổi thành bình thường.

Cái này đủ bình thường chứ.

Bùi Càn cầm tấu chương lên chuẩn bị xem tiếp, bên cạnh Phan Quý nhân lại quỳ xuống khóc rồi.

Mọi chuyện một lần còn dễ nói, lăn qua lộn lại giày vò người nào không phiền? Bùi Càn cảm thấy tính tình y rất tốt, cũng không chịu được điều này.”Trẫm nói cho nàng biết, là chính nàng khiến nhi tử mình vùi trong tro bụi, nhất định phải đổi, đổi thành Bùi V cho ngươi, ngươi có hài lòng hay không vẫn cứ như vậy, muốn đổi trở về là chuyện không thể nào. Một cái tên mà thôi cũng không biết từ đâu ra nhiều chuyện như vậy? Ngoại trừ trưởng bối có mấy ai sẽ gọi tên hắn? Lúc Tiên Hoàng lấy tên bồi thường tiền cho trẫm Thái hậu cũng không có bảo người đổi thành kiếm tiền, nàng lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy? Nếu nàng không vui khi nhi tử mình tên là Bùi V, trẫm có một cách đơn giản hơn, để hắn đừng làm nhi tử của nàng nữa, đúng lúc Tô phi Lệ phi chưa sinh, người nào thích thì để người đó ôm đi.”

Bùi Càn nói xong xua tay để thái giám đến mang người đi ra ngoài.

Chờ đến khi không nghe thấy tiếng khóc Bùi Càn còn có chút tiếc nuối chữ Thiên bị người làm hỏng, nàng ta cũng đã náo loạn sau này không có cách nào dùng cho người khác, thật đáng ghét.

Hiện giờ Lý Trung Thuận xác định rồi, Hoàng Thượng quả thật một chút cũng không quan tâm tên của nhi tử gọi lên có dễ nghe hay không, dù sao dễ nghe đi nữa cũng không ai gọi, bây giờ cũng gọi là Bát Hoàng tử, sau này phong Quận Vương gọi Quận Vương phong Thân Vương gọi Thân Vương, ai dám gọi tên hắn?

Nhi tử này được sủng ái hắn cẩn thận chọn một chút, chọn chữ tốt một chút.

Không mong đợi nhiều lắm chỉ một cái là được rồi, đối với Phan Quý nhân mà nói việc lấy tên cho Bát Hoàng tử có lẽ là chuyện lớn, đối với Hoàng Thượng mà nói thì không phải.

*

Lúc Phan Quý nhân nháo đến ngự tiền, Trường Hi cung cũng biết, tất cả đều đang nghị luận.

Đám Trần ma ma còn nói không nên quan tâm nàng ta ngay từ đầu, bận rộn giúp nàng ta đúng là không có chuyện tốt, đổi cái tên nàng ta hài lòng sẽ cảm thấy là Hoàng Thượng đặt tên hay, không hài lòng thì trách Quý phi.

“Nàng ta có thể bình an sinh ra Bát Hoàng tử nên quỳ xuống dập đầu cảm tạ nương nương chúng ta, nếu không phải nương nương kiềm chế tốt các phi tần, nàng ta sẽ không có phiền não hôm nay, Bát Hoàng tử vốn không có cơ hội sinh ra.”

Lời này là Thụy Châu nói, Phùng Niệm liếc nàng một cái: “Tự mình vả miệng hai cái.”

Thụy Châu có hơi uất ức, nhưng vẫn vả mình hai cái.

“Bản cung đã nói từ lâu, có mấy lời ta có thể nói, các người lại không được, người hầu trong cung không quản được miệng sớm muộn cũng phải chịu thiệt thòi.”

“. . . Nô tỳ thấy không đáng cho nương nương.”

“Nàng ta có chủ ý gì bản cung không rõ ràng? Còn cần muội nói sao?”

Hôm qua người hầu bên cạnh Phan Quý nhân tới đây nói những lời đó, Phùng Niệm còn không nghĩ nhiều, trong group đã bùng nổ trước tiên.

Lữ Trĩ liếc mắt liền nhìn thấu người này nguy hiểm tới đây gieo vạ, Phan Quý nhân ghét bỏ tên ngự ban không tốt, nhưng không dám nói, sợ mình chịu liên lụy mới muốn tìm người ra mặt cho nàng ta, Quý phi bày tỏ không hài lòng chắc hẳn Hoàng Thượng sẽ đổi một cái tên mới, nếu nói vẫn không được bị mắng cũng là Quý phi, Hoàng Thượng sẽ chỉ mắng Quý phi xen vào việc của người khác.

Sợ Phùng Niệm sẽ không lĩnh hội được, Lữ Trĩ còn nêu ví dụ Tô phi, nói lúc Phùng Niệm vừa tiến cung, Tô phi vẫn là Tô Quý phi, nàng đã từng không may mắn trời xui đất khiến chịu rất nhiều khiển trách, mười lần hết bảy lần đều chê nàng xúc động không có đầu óc vẫn thích nhiều chuyện.

Là Quý phi ra mặt, mặc kệ chuyện này làm được hay không, Phan Quý nhân cũng sẽ không bị thiệt thòi. Chỉ cần nàng ta không đứng ra Hoàng Thượng cũng không thể đi mắng nàng ta - một người vốn đang ở cữ.

Lữ Trĩ nói như vậy, Lưu Bang còn phàn nàn nàng.

Nói nàng nghĩ quá nhiều.

Cũng có thể người ta đang ở cữ không tiện nên bảo nàng giúp một chút mà thôi, chuyện bao lớn đâu?

Lữ Trĩ hỏi hắn: “Nếu lúc đầu ta chạy tới trước mặt huynh nói tên Lưu Như Ý thật tiện, Như Ý Như Ý giống như tên của nha hoàn, bảo huynh đổi một cái, huynh sẽ nói như thế nào?”

Không đưa ra ví dụ còn tốt, đưa ra ví dụ lại không nói gì được.

Lưu Bang há miệng muốn đáp lại nàng một câu cũng không phải do nàng sinh liên quan gì đến nàng.

Lữ Trĩ đang cãi cọ với Lưu Bang, Triệu Phi Yến ác hơn, trực tiếp mắng Phan Quý nhân trong group, nội dung đại khái chính là nàng ta và Bùi Càn sinh nhi tử, ghét bỏ tên không dễ nghe tìm Quý phi không sinh nhi tử ra mặt nói cho nàng ta à?

Triệu Phi Yến: “Nếu nữ nhân của Lưu Ngao dám tới tìm ta nói chuyện này, năm sau cỏ ở mộ nàng ta đã cao thêm một thước, nàng ta là cái thứ gì chứ?”

Phùng Niệm nói nàng không thèm để ý, không phải nàng không sinh được, chỉ là chưa có sắp xếp mà thôi.

Kết quả hầu hết người trong group đều không đồng ý.

Đương nhiên đa số chỉ nói không giúp, cũng không nợ nàng ta giúp cái rắm, Đát Kỷ, Triệu Phi Yến, Vi Hương Nhi, Khách Ba Ba thì tương đối hung ác, Từ Hi cũng cảm thấy người này không biết trời cao đất rộng cần phải bị dạy dỗ, người tính tình quá tốt không quản được hậu cung, một lần hai lần người ta ăn chắc nàng rồi.

Nếu không nhờ sự giúp đỡ của các vị trong group, Phùng Niệm cũng không mở miệng khiến người ta gọi Bùi Vương Bá[email protected]đ/l~q+đ

Lúc nàng nói còn lưu lại chỗ trống không nhỏ, kỹ năng gì cũng vô dụng, trong lòng nói thầm Phan Quý nhân không hài lòng tự mình tới ngự tiền nói đi, làm mẫu thân nên vì nhi tử bôn ba là đú[email protected]đ/l~q+đ

Phan Quý nhân đi, điều này ai cũng không ngạc nhiên, ngoài ý muốn chính là nàng ta đi một chuyến Bát Hoàng tử đã từ Bùi Vương Bát biến thành Bùi Cẩ[email protected]đ/l~q+đ

Cát Tường nói: “Hoàng Thượng nói, là Châu V trong V.”

Đát Kỷ: “Heo chó trong chó?”

Lữ Trĩ: “Chỉ có loại người như các người, bắt được cái gì cũng nghĩ theo ý xấu.”

Phùng Niệm: “Không sai! Dùng Châu V đặt tên thường gặp hơn, Cổ Chính còn có nhi tử gọi Cổ Châu! Chẳng qua mệnh tương đối ngắn, tuổi còn trẻ đã mất, nhìn như vậy gọi con rùa thật ra rất tốt, mệnh rất dài.”

Vương Chính Quân: “Cổ Châu là ai ta không biết, nhưng ta biết chắt trai của Lưu Bang gọi là Lưu Trệ, người ta cũng làm Hoàng đế đấy.”

Vi Hương Nhi: “Đừng hỏi, hỏi thì Phan Quý nhân của chúng ta cũng không biết Lưu Trệ là người nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.