Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 175: Chương 175: Lục soát cung.




Editor: Đào Sindy

Quý phi bị bệnh, la đau đầu liên tục rất nhiều ngày, đau đến sắc mặt trắng bệch. Trường Hi cung thì có nữ y, bắt mạch cũng không nhìn ra có vấn đề gì, nhưng sắc mặt trắng bệch kia không phải giả vờ nên bọn họ đành phải mời Thái y tới. Người hầu trong cung đều có hi vọng cao với Thái y, kết quả vẫn không có lời giải thích.

Trần ma ma hỏi có thể châm vài châm không?

Thái y lắc đầu.

“Bệnh trên đầu, phải biết là vấn đề gì mới dùng châm, nếu không đâm hỏng lão hủ đảm đương không nổi. Cũng do lão hủ tài sơ học thiển, mọi người vẫn nên tìm thêm mấy người tới xem xem, trong Thái y viện có rất nhiều người y thuật cao minh hơn ta.”

Thái y nói rõ ông ta không được, ai còn dám ép ông ta trị chứ?

Cát Tường lại tìm hai người tới.

Thái y còn đang bắt mạch, Bảo Đại Thụy Châu ở bên cạnh theo khóc nức nở nói rõ tình huống ――

“Không chỉ hôm nay, hai ngày trước nương nương đã có triệu chứng không thoải mái, nhưng không tính là nghiêm trọng, nghỉ một lát lại tốt rồi, ai ngờ hôm nay lại đau thành thế này. Vừa rồi nương nương đau đến sắc mặt tái nhợt, trán thì lạnh như băng... Người xem đây rốt cuộc là vấn đề gì?”

“Người là thần y bậc nhất quốc gia, nhất định phải chữa cho nương nương chúng ta thật tốt!”

Hai nha hoàn còn muốn nói thêm vài câu, Phùng Niệm đã liếc mắt qua: “Được rồi, đừng ảnh hưởng thái y xem bệnh.”

Nàng vừa nói xong, thái y đã thu tay lại.

“Đã xem ra chưa? Bản cung mắc phải bệnh gì?”

Thái y cau mày nói: “Xem mạch tượng, thân thể nương nương cực kỳ tốt, hạ thần không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.”

“Nữ y trong cung ta cũng nói như vậy, nhưng bản cung vẫn không thoải mái, có khi choáng đầu, có khi đau đầu, nhưng nó không kéo dài, cắn răng nhẫn nhịn lại không sao.”

Thái y do dự một chút: “Hay là hạ thần xem lại cho người?”

Phùng Niệm vươn tay để ông ta xem thêm lần nữa, vẫn không có kết quả.

Hiện tại mới mùa xuân, thái y đã đổ mồ hôi đầy đầu, mà hiện giờ trong group đã có người nghi ngờ.

Đông Ca: “Là giả bộ sao? Thật sự đang giả bộ à? Nhìn cứ như thật vậy.”

Tây Thi: “Phối hợp sử dụng kỹ năng của ta, cống hiến chỗ ta đã tăng lên.”

Khách Ba Ba: “Kỹ năng của tỷ à?”

Tây Thi: “Muội vào sau có thể không biết, đó chính là Tây Tử ôm ngực. Xem ra lúc nàng không thoải mái, hẳn thật sự không quá dễ chịu, nhưng chỉ là sắc mặt trắng bệch thân thể suy yếu, choáng váng hay đau đầu toàn là diễn đấy.”

Vương Chính Quân: “Liên tục gọi ba thái y, Bùi Càn hẳn phải biết nhỉ?”

Dương Ngọc Hoàn: “Chắc chắn rồi, hắn chó thì chó nhưng đối với Niệm Niệm vẫn rất để ý, chờ một lúc hắn sẽ tới thôi.”

...

Quả thật chuyện Trường Hi cung triệu Thái y liên tiếp đã truyền đến ngự tiền, bọn họ cố ý gạt Lục công chúa, chỉ để báo cáo một tiếng với Hoàng Thượng.

Hoàng Thượng lập tức chuẩn bị đi qua, mới đi ra khỏi đã bị đứa con yêu ôm chân.

“Phụ hoàng đi đâu thế?”

Nhìn bộ dáng nàng ngửa đầu nhu thuận, Bùi Càn mềm lòng, lại nghĩ tới đứa nhỏ này vẫn luôn nghiêng về Quý phi, cho nàng biết Quý phi không ổn nàng có thể khóc đến không ra hơi. Bùi Càn tùy ý tìm lý do để người ở lại, lại dùng ánh mắt cảnh cáo mấy người chơi cùng đứa con yêu không cho phép bọn họ nói chuyện này, sau đó mới đi đến Trường Hi cung.

Thường ngày y đi qua, Quý phi luôn lười biếng ngồi ở trên giường mỹ nhân, hoặc là đang lật sách hay trêu chọc nữ nhi, hôm nay đi qua trên giường không có ai, hỏi mới biết được người đang nghỉ ngơi trong phòng.

Bùi Càn đi vào trong phòng, tiếng bước chân của y làm Phùng Niệm mở mắt ra: “Là Hoàng Thượng à.”

Phùng Niệm muốn ngồi dậy lại bị Bùi Càn ngăn lại: “Không thoải mái cứ nằm, nàng và trẫm còn cần chú trọng gì chứ?”

“Mới vừa rồi cảm thấy đau đầu, hiện tại đã hết đau, là đám Trần ma ma chuyện bé xé ra to nhưng Thái y không chịu châm cho ta mà nhất định bảo ta nằm xuống nghỉ ngơi, còn vội vàng nấu canh gà bổ thân thể cho ta, người nói xem canh gà có thể trị đau đầu không?”

Lúc nàng nói còn đang cười, Bùi Càn lại không cười nổi, nghiêm túc hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy?

“Không biết, từ hôm qua ta đã cũng có chút choáng váng, hôm qua có đau đầu nhẹ, hôm nay đau càng dữ dội hơn. Gọi mấy Thái y xem cũng không thể nói, bọn họ cảm thấy mạch tượng của ta rất tốt, không có vấn đề.”

Choáng váng và đau đầu mấy ngày mà Thái y lại nói không có vấn đề gì? ? ?

Bùi Càn không tin thái y sẽ bị mua chuộc, cố ý làm trễ bệnh tình, lời bọn họ nói đại khái là thật, vậy chuyện này thật kỳ lạ. Bỗng nhiên y nghĩ đến một loại khả năng: “Không phải nói B Nhi mà bị bệnh, sẽ chuyển dời đến một trong hai chúng ta sao, có phải nàng không thoải mái là vì chuyển cho nàng cho nên Thái y không nhìn ra không?”

“Thần thiếp đã nghĩ tới, nhưng tiểu hài tử dễ dàng bị phong hàn hay cảm cúm gì thôi, làm gì mà bị choáng váng hay đau đầu chứ, chẳng lẽ mấy ngày nay nàng bị đập hỏng đầu rồi?”

“Không, tuyệt đối không có.”

“Vậy là không phải rồi?” Phùng Niệm nhìn Bùi Càn đang ngồi bên cạnh mép giường hỏi : “Hoàng Thượng hết bận rồi à? Nếu còn việc thì hãy về đi.”

“Trẫm không yên lòng vì nàng,nếu lại đau thì làm sao bây giờ?”

“Vậy Hoàng thượng ngủ cùng ta một lát, vừa rồi đau nhức xong đầu óc lại có chút choáng, ta nghỉ ngơi một chút, tỉnh lại rồi nói sau.”

Phùng Niệm nói xong dịch chuyển cơ thể chừa lại một nửa cho Bùi Càn. Nói thực ra Bùi Càn không có lòng đi ngủ, nếu Quý phi đã nói như vậy, cộng thêm người bị bệnh đều yếu ớt cần quan tâm, y có thể không ở cùng sao? Trong lòng y lo lắng lên giường, long bào cũng không cởi đã ngủ cùng Quý phi, y không muốn ngủ, lúc đầu đang suy nghĩ người đang êm đẹp vì sao lại đau đầu, chuẩn bị tối nay đi hỏi Thái y một chút, kết quả mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi.

Sau khi ngủ, y đã mơ một giấc mơ.

Kỳ quái nhất chính là y mơ tới lại là Phan Quý nhân, trước đây Phan Quý nhân mới sinh hài tử, nhìn mặt còn có chút tròn, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại, chính là nàng, vậy mà bởi vì Lục Lục của Quý phi được sủng ái còn Bát Hoàng tử thì lại không được, cho nên mới hận đến nghiến răng nghiến lợi, còn tự mình làm một hình nhân, sau khi làm hình nhân xong còn lấy kim châm đâm lên những vùng yếu ớt như bụng và đầu...

Bùi Càn quá ngạc nhiên, y đã giật mình tỉnh lại.

Nhớ đến giấc mộng kia, lại nghĩ đến Quý phi đau đầu không rõ nguyên do, sau lưng y phát lạnh, trong lòng chợt có suy đoán rùng mình, không phải giấc mộng đã cảnh báo y sao? Chẳng lẽ là Phan Quý nhân dùng thuật Vu cổ hại Quý phi? Chỉ vì lý do xàm xí kia?

Nếu là như thế thì nữ nhân này quá ác độc rồi!

Cuối cùng Bùi Càn không nằm được nữa, y ngồi dậy, xoay người xuống giường mang giày đi ra ngoài. Sau khi y ra ngoài, Phùng Niệm mới chậm rãi mở mắt, cong môi cười.

Dương Ngọc Hoàn: “Xong chưa? Muội cho Bùi Càn mơ thấy gì thế?”

Lữ Trĩ: “Tóm lại là có thể một búa gõ chết Phan Quý nhân, để nàng ta không thể nhảy Q* được nữa.”

*một từ ngữ mạng ý chỉ không thể nhảy nhót tưng bừng được.

Vạn Trinh Nhi: “Hẳn là để Bùi Càn mơ thấy nàng ta đâm hình nhân nhỉ? Sau đó thì nên lục soát cung!”

Đát Kỷ: “Ta muốn xem trực tiếp! Ta muốn xem!”

Phan Ngọc Nhi: “Ai không muốn chứ? Nhưng tỷ muốn là có sao?”

Trần Viên Viên: “Quay lại sẽ có tin đồn, nghe người ta nói cũng giống vậy thôi.”

...

Trong group đang giết thời gian chờ kết quả, lúc này Bùi Càn đã điều động thị vệ bảo vệ các cung, nương nương tiểu chủ bao gồm những người phục vụ đều phải chờ trong cung hoặc đình viện, trong phòng để trống chờ Hoàng Thượng phái người đi lục soát.

Vì để Phan Quý nhân càng khó chịu hơn, lục soát cung còn không từ chỗ nàng ta ngay, lúc đám ma ma đến cung Tô phi Mẫn phi Lệ phi thì bị chống đối rất lớn.

Chuyện này rất mất mặt, phi tần vị trí cao ai mà muốn trong phòng mình bị lật tung lên chứ?

Các nàng ngăn cản, nhất định phải giải thích, cho đến nghe thấy ma ma nói trong cung có tà vật hại Quý phi nương nương, bây giờ nương nương cực kỳ không tốt, Hoàng Thượng tức giận mới hạ chỉ này... Biết đến đây, nhóm phi tần sợ ngây người!

Trong cung này vẫn còn có người dám ra tay với Quý phi?

Phản ứng đầu tiên của Tô phi là Quý phi là ai chứ?

Mẫn phi lại nghĩ đến: “Chúng ta hết sức tôn trọng Quý phi nương nương, làm sao có thể làm chuyện này? Hay là ngươi đi lục soát chỗ Phan Quý nhân, người hiện tại có ý kiến lớn nhất với Quý phi nương nương là nàng ta, đi trễ thì nàng ta sẽ tiêu hủy chứng cứ.”

“Nương nương yên tâm, dưới mắt các cung đều có người lục soát, bất kỳ người nào chỉ cần ra tay là không thể trốn được. Người muốn để chuyện này mau chóng kết thúc thì hãy để ta lục soát, lục soát xong không có vấn đề gì ta vẫn phải đến cung khác, xong ở chỗ người thì người cũng có thể đến cung khác xem náo nhiệt, không lỗ đâu.”

Lời nói này khảm sâu trong lòng người nghe!

Mẫn phi cũng muốn xem là ai to gan dám hãm hại Quý phi, nàng ta để mặc ma ma lật tung Nhu Phúc cung một lần, cái rương ngăn tủ hộp gỗ bình hoa đều xem qua, trên giường dưới giường cũng nhìn qua, y phục đệm chăn cũng không chạy thoát.

Những ma ma này hầu hạ trong cung rất lâu rồi, đều biết những chỗ có thể giấu, không chỉ mấy chỗ bên ngoài, ngay cả sau bức tranh, thậm chí từng miếng gạch cũng lật lên. Xác định chính điện và trắc điện Nhu Phúc cung không có vấn đề gì, mới nối đuôi nhau đi ra.

Mấy người phân vị không cao không biết nên làm gì tiếp theo, toàn bộ nhìn Mẫn phi, Mẫn phi lưu giữ lại mấy người thu dọn trong phòng rồi dẫn người đi theo.

Đã ầm ĩ đến thế này, ai mà không tò mò diễn biến tiếp theo chứ?

Nếu trong cung này thực sự có người làm bàng môn tà đạo để hãm hại Quý phi, Mẫn phi chuẩn bị tạo áp lực với Hoàng thượng trước tiên, không chém đầu nàng ta thì cũng phải lưu vong ba ngàn dặm.

Suy nghĩ giống Mẫn phi rất nhiều, thế là đội ngũ này lớn mạnh.

Đã điều tra không có vấn đề nhẹ nhàng thở ra, còn có chút một số chưa bị tra đến, giống như Phan Quý nhân, nghe thấy bên ngoài có người gọi các nàng đi ra, nàng ta còn không hề lo lắng đi ra, dự định xem đang làm gì, sau khi phát hiện ra rồi sẽ không về được.

Trước cửa phòng của các nàng còn có người canh gác, dù nói muốn đi tiểu cũng sẽ bị dẫn đến nơi khác, đồng thời giải quyết dưới sự giám thị của cung nữ, giải quyết xong không ở lại đó mà lập tức bị mang về đình viện tiếp tục chờ.

Có người không kiên nhẫn, nói ra thân phận phi tần kết quả không ai để ý.

Vẫn là câu nói kia: Hoàng Thượng hạ chỉ đó, người đừng trêu đùa uy phong của Hoàng Thượng.

Phan Quý nhân còn không biết chuyện Phùng Niệm không thoải mái phải mời Thái y, nhưng nàng ta chột dạ, nghĩ đến chuyện mình làm vốn để bớt giận thôi, cũng không phải là thuật Vu cổ thật sự, nhưng nếu bị phát hiện sẽ xong đời.

Phan Quý nhân sốt ruột muốn đi vào trộm nó ra, nó không lớn, chỉ cần rút kim châm ra là có thể giấu trong tả lót của bé con.

Vấn đề là gương mặt của tất cả bọn thị vệ đều là công chính nghiêm minh.

Nàng ta quyết định bấm nhi tử trên người một cái để hắn khóc lên, sau đó nói muốn vào lấy ít đồ để Bát Hoàng tử dùng.

Thái giám được phái đến bên này nói rõ tình huống khách sáo hỏi: “Người xem Bát hoàng tử cần thứ gì? Nô tài sẽ cho người lấy đến cho người.”

“Không cần phiền toái như vậy, ta tự mình lấy là được rồi, không cần tốn công như thế.”

Nói xong, Phan Quý nhân ôm người muốn xông lên, đi ra ngoài cửa lại bị ngăn cản.

Thị vệ kia nghiêm mặt cứng rắn nói: “Hoàng thượng có lệnh, trước khi tra ra thì ai cũng không được đi, ai xông ra ngoài sẽ bị xử lý ngay tại chỗ.”

“Ta chỉ lấy ít đồ! Chúng ta đợi một hai canh giờ không sao nhưng Bát Hoàng tử còn nhỏ như thế, lỡ xảy ra chuyện gì ngươi chịu trách nhiệm sao? Ngươi gánh nổi không?”

Phan Quý nhân lấy nhi tử làm bùa hộ thân muốn xông ra lần hai lại bị thái giám bên cạnh níu lại: “Tiểu chủ đừng nóng vội mà nghe nô tài nói, người muốn gì ta đều có thể tìm đến, đâu cần thiết phải kháng chỉ?”

Lời này, Phan Quý nhân nghe đến gấp gáp, nếu nàng ta lại không lấy hình nhân bị đâm kim châm ra, để người ta lục soát thì xong đời.

Trên người hình nhân có đâm rất nhiều châm, tháo hết châm xuống còn có tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ.

Là của Lục Công chúa mà Hoàng Thượng yêu thương nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.