Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 174: Chương 174: Ta hào phóng, ta bao dung cha rồi, chúng ta rất tốt.




Edit: Jung Ad

Vào ban ngày nhiều khi Bùi Càn cũng không để ý tới Lục Công chúa, làm Hoàng đế luôn luôn có rất nhiều chuyện, mỗi ngày đều có tấu chương bên dưới gửi lên, trong phạm vi cả nước có chuyện gì hơi nghiêm trọng đều phải gửi báo cáo cho Hoàng Thượng, dù không có chuyện thì còn có quan lớn ở địa phương viết thư vấn an Hoàng đế. Mỗi ngày Bùi Càn đều phải trả lời rất nhiều, đối với một số vấn đề y chỉ nhìn tấu chương mà không hiểu rõ được toàn diện thì sẽ gọi đại thần phụ trách đến, để bọn họ báo cáo chi tiết.

Tại một số thời gian đặc biệt, chẳng hạn như gần đây, y dự định và phụ trách mở ra hai cuộc họp về việc liên quan đến nhà nông, hiểu rõ tình tình cày bừa và gieo trồng ở các nơi vào mùa xuân, hỏi thăm bọn họ trong năm nay có gặp phải khó khăn hay không?

Một khi y bận rộn, thường xuyên sẽ quên còn có con yêu ở trong phòng, Lục Công chúa ôm lão hổ ma ma làm cho mình tự chơi trên giường, cảm thấy chơi không thú vị sẽ lăn qua lăn lại ở phía trên.

Các đại thần chạy đến diện thánh thường thường sẽ suy nghĩ trên đường tới đây, chuyện này ta nói thế nào tương đối tốt? Hoàng Thượng nghe sẽ có phản ứng gì? Y có thể mất hứng hay không? Nếu y mất hứng ta nên ứng đối như thế nào.

Nghĩ rất tốt đấy, sang đây thấy Lục Công chúa lật tới lăn đi bọn họ ngẩn ngơ, lúc đầu đã nghĩ tốt liền quên mất.

Không chỉ một người bị mắng bởi vì nói ấp úng khi trả lời.

Lục Công chúa tận mắt thấy phụ hoàng của nàng nghiêm mặt, người đứng nói chuyện với y phịch phịch liền quỳ, lần một lần hai lần ba đều như vậy, sau khi thêm một tên đại thần cúi thấp đầu ra ngoài, Lục Công chúa ngồi ở trên giường lắc chân nói: “Người lớn như vậy, lá gan nhỏ như thế, còn sợ người nha.”

Vừa rồi Bùi Càn nói một tràng, uống trà nhuận miệng, nghe thấy giọng nói này đáp: “Chờ con lớn lên, con cũng phải sợ trẫm.”

Lục Công chúa không tin y, hừ hừ nói: “Ta mới không sợ.”

“Trẫm nhớ rồi nhé, qua hai mươi năm trẫm hỏi lại con.”

Ở trong đầu Lục Công chúa chưa có khái niệm hai mươi năm, nàng suy nghĩ một chút, lại lung lay hai cái chân hỏi: “Người còn bao lâu nữa? Chơi với ta đi.”

Bao lâu? Thêm nửa ngày cũng chưa chắc có thể xong việc.

Bùi Càn bảo Lý Trung Thuận sắp xếp người mang Công chúa đi chơi, chú ý một chút đừng va chạm. Lý Trung Thuận sắp xếp người, nhưng con yêu chưa quen cuộc sống ở chỗ này, nàng không chịu cách chỗ dựa quá xa, chỉ chạy từ trong ngự thư phòng tới cửa, người chống má ngồi ở ngưỡng cửa. Ngồi đến phát chán còn lôi kéo thái giám cung nữ gây chuyện, một hồi ca hát một hồi kể chuyện xưa, vô cùng nhàm chán còn có tiểu thái giám ôm chân chọi gà cho nàng nhìn.

Trước đó Bùi Càn bố trí một nhiệm vụ cho Hộ bộ thượng thư, người ta vừa đi vừa về làm xong tiến cung báo cáo, đã nhìn thấy thái giám chiến đấu kịch liệt ở bên ngoài ngự thư phòng, bên cạnh còn có rất nhiều người đang xem náo nhiệt.

Hộ bộ thượng thư sợ ngây người.

Ông ta làm quan nhiều năm như vậy, không phải lần đầu đến ngự thư phòng, lần thứ nhất gặp được cảnh tượng này.

Chọi gà trước cửa ngự thư phòng?

Đây là ông cụ thắt cổ chán sống rồi?

Đang muốn hỏi Hoàng Thượng có ở đây hay không?

Dù sao trừ lý do đó ông ta nghĩ không ra còn có những khả năng khác, chưa kịp hỏi, một vòng chọi gà này đã phân thắng bại, hai người vừa tách ra con yêu bị bọn họ che khuất đã lộ ra rồi.

Đó là một tiểu cô nương xinh đẹp, trên đầu có cái ghim nhỏ, nàng ngồi ở của ngự thư phòng, đang vỗ tay vô cùng vui vẻ, vừa đập người bên cạnh hỏi đây là ai?

Cung nữ bên cạnh nói với nàng: “Là Phúc Tử.”

Ồ, là Phúc Tử.

“Phúc Tử tới đây, đây là hạt dưa của ngươi.”

Hộ bộ thượng thư lặng lẽ đi qua thò đầu ra xem xét, trước mặt tiểu cô nương bày một cái mâm lớn, bên trong thả rất nhiều hạt bí đỏ, người vừa đấu thắng kia lau mồ hôi cẩn thận lấy một hạt từ bên trong, vẻ mặt hắn tươi cười, miệng thối không ngừng nói: “Nô tài Phúc Tử tạ Công chúa ban thưởng.”

Phúc Tử này lĩnh xong phần thưởng lập tức lui xuống, lại có hai người giơ tay báo danh muốn lên, tất cả đều đang vung tay khởi động cánh tay, vì để cho Công chúa nhìn thấy thích thú, bọn họ làm rất nhiều thứ loè loẹt, thậm chí còn có thể báo danh nói lời đe dọa.

Bên trái vừa nhấc chân, nói: “Tại hạ là Trương Tiểu Hải gà chọi trong giới gánh cầm, là tay đấu bất khả chiến bại của tất cả các cung.”

Công chúa lập tức vỗ tay, trên mặt sáng loáng viết sao ngươi có thể tuyệt vời như thế?

Nàng nhìn về phía khác hỏi: “Vậy còn ngươi?”

“Nô tài, không, tại hạ là kẻ vô danh đã khổ luyện chọi gà trong ba năm, rốt cuộc đại thành tới khiêu chiến Trương Tiểu Hải.”

Công chúa liếc hắn một cái thật sâu: “Vậy ủng hộ ngươi nha.”

Chuyện này vẫn chưa xong, hai người làm các kiểu động tác khiêu khích lẫn nhau, giày vò hồi lâu mới bắt đầu, sau khi bắt đầu ngược lại rất nghiêm túc, vì hạt bí đỏ kia, hai nô tài này cũng liều cái mạng già.

Hộ bộ thượng thư vốn muốn xem bọn họ làm gì, không cẩn thận xem đến nhập thần, đứng phía ngoài đoàn người hai phút đồng hồ, ông ta còn hùa theo hô hào hay ho. Cho đến khi Công chúa phát hiện một người ăn mặc không giống như vậy từ trong đám người, nhìn thấy ông ta hỏi: “Ngươi là ai nha?”

Thái giám cung nữ nghe tiếng vừa quay đầu lại ――

Mẹ ơi, là Hộ bộ thượng thư Chu đại nhân.

Ông ta đến đây lúc nào?

Thái giám cung nữ nhỏ giọng giải thích rõ, đây là Hộ bộ thượng thư đại nhân, đến báo cáo với Hoàng Thượng. Lục Công chúa xê dịch cái mông nhỏ: “Vậy đi vào đi.”

Lúc đầu Chu đại nhân cảm thấy, bên ngoài náo loạn thành như vậy còn đánh rắm không đến, chắc hẳn Hoàng Thượng không có ở đây! Có lẽ mệt mỏi đang nghỉ ngơi trong tẩm điện, kết quả Công chúa để ông ta đi vào, ông ta đi vào vừa nhìn.

Hoàng Thượng ở đây, bên ngoài náo loạn thành như vậy, Hoàng Thượng còn giống như người không có chuyện gì, đang nâng bút viết chữ.

Đây là định lực không tầm thường cỡ nào?

Ngày hôm nay, Chu đại nhân sâu sắc cảm thấy mình còn có rất nhiều thiếu sót, bên ngoài náo nhiệt như vậy Hoàng Thượng còn có thể làm việc như thường lệ, nhìn lại mình một chút, bên cạnh có người nói chuyện ông ta đã không có cách nào chuyên tâm làm việc.

Lúc đầu là nghĩ như vậy, sau đó xong việc xuất cung, ông ta vừa đi vừa nghĩ, càng nghĩ càng không đúng.

Đó là Lục Công chúa do Quý phi sinh? Người không ở Trường Hi cung lại ở ngự tiền làm gì? Lúc Hoàng Thượng không có chuyện gì bảo nàng tới còn nói thông được, Hoàng Thượng bận rộn ở bên trong, nàng ở bên ngoài lôi kéo người chọi gà còn chuẩn bị hạt dưa bằng vàng ban thưởng, Hoàng Thượng còn để mặc. . . Đây cũng quá nuông chiều rồi.

Có trời mới biết Bùi Càn chỉ hy vọng Quý phi có thể đón nữ nhi về từ sớm, nhưng Quý phi không chịu.

Y không có cách nào.

Người không quấy rối ở trong ngự thư phòng cũng rất tốt rồi, ở bên ngoài đấu gà có là gì?

Không phải ồn ào một chút thôi sao?

Chỉ cần trong lòng có tấu chương, nhìn cái gì cũng là tấu chương.

Ngày hôm sau, Phùng Niệm mang theo một số thức ăn đến thăm nữ nhi, hỏi nàng ở chỗ này thế nào? Hài lòng hay không?

Con yêu nói rất vui vẻ.

Nàng vùi đầu vào trong ngực Phùng Niệm, nhỏ giọng thầm thì: “Ta chỉ nhớ nương.”

Phùng Niệm hôn má trái nàng một cái thật lớn, má phải lại hôn một cái lớn, sau đó ôm lấy khuôn mặt béo tròn múp míp của nàng cười nói: “Nương cũng nhớ con, nhưng mà con yêu à, chúng ta đã nói rồi có đúng hay không? Con ở cùng cha một thời gian, nương sẽ thường xuyên đến thăm con.”

Phùng Niệm hỏi nàng ở cùng Bùi Càn như thế nào.

“Ta hào phóng, ta bao dung cha rồi, chúng ta rất tốt.”

“Có thể nói cho nương con bao dung cái gì hay không?”

Con yêu làm như kẻ trộm, nhìn bên trái một cái rồi lại nhìn bên phải một cái, nhìn nàng như vậy Trần ma ma đợi ở một bên cũng phải đi xa mấy bước. Lúc này con yêu mới hài lòng, nhỏ giọng nói: “Cha là cha thối, hắn đã lớn như vậy còn tè dầm.”

“. . . Thật sao?”

Con yêu nghiêm túc gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, hắn cũng làm quần ta dính nước tiểu.”

Tây Thi: “. . .”

Trần Viên Viên: “. . .”

Đát Kỷ: “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Lữ Trĩ: “Bỗng nhiên có hơi đau lòng.”

Vi Hương Nhi: “Muốn đích thân giữ nữ nhi, còn bị nữ nhi vu oan hãm hại, cẩu hoàng đế khổ ghê.”

Trần Viên Viên: “Tạo nhiều nghiệt như vậy thì phải trả thôi, đây chính là quả báo!”

Triệu Phi Yến: “Kiểu quả báo này ta cũng muốn nha! Tại sao không cho ta?”

. . .

Kết quả tự mình bôi đen cha cũng coi như xong, Phùng Niệm hỏi thăm một chút, mới biết được ở chỗ này nàng trôi qua có bao nhiêu đặc sắc. Không chỉ công khai ăn quýt vào lúc đám đại thần báo cáo công tác, còn dẫn tiểu thái giám không làm việc đàng hoàng, chưa đầy hai tuổi đã tổ chức hoạt động cỡ lớn, tổ chức giải thi đấu chọi gà trong cung.

Giày vò thành như vậy hình như Bùi Càn cũng không có cảm thấy có vấn đề gì, còn cảm thấy không hổ là nữ nhi thân sinh của y, đây là thông minh, có lòng can đảm và sự hiểu biết.

Thông minh như vậy dĩ nhiên không thể bị mai một, hơn nữa nàng được đưa tới bên này là bởi vì Bùi Càn phê bình Phùng Niệm không biết dạy con. . . Nếu để cho nàng chơi điên như thế một tháng sau trở về, chẳng phải đã chứng minh mình cũng không biết dạy con sao? Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Bùi Càn quyết định sắp xếp người kể chuyện xưa cho nữ nhi, loại chuyện xưa dạy người lễ phép khiêm nhượng hiếu thuận đó.

Con yêu xoay đầu với y ngay tại chỗ.

Đã nghe con rùa niệm kinh hay chưa.

*

Mỗi ngày bên ngoài ngự thư phòng đều chọi gà, sau một thời gian chuyện này nhất định sẽ lên men, trong cung ngoài cung biết hết rồi. Ngoài cung hâm mộ nhiều, các cô nương hâm mộ Lục Công chúa cũng là thân nữ nhi lại có thể có được dạng sủng ái này, các phu nhân cảm thấy nguyên nhân Hoàng Thượng cho Lục Công chúa sủng ái là từ Quý phi nương nương, y yêu thương Quý phi mới có thể yêu thương nữ nhi Quý phi sinh ra, nếu không giải thích không thông.

Trong cung cũng không phải chỉ có một Công chúa, năm người phía trước sao không được y thiên vị chứ?

Một đám nữ quyến nghĩ như vậy, các lão gia lại có cái nhìn khác.

Bọn họ cảm thấy Lục Công chúa thông minh xinh đẹp khiến người khác ưa thích, có nữ nhi như thế ai sẽ không yêu thương? Mặc dù không biết tại sao mỗi ngày nàng lại đi theo Hoàng Thượng, nhưng ngươi xem nàng, nhàm chán sẽ tự mình kiếm chuyện, sẽ không quấn lấy Hoàng Thượng khóc lóc gây chuyện. Đổi thành những người khác sẽ khóc sẽ náo loạn, con yêu khóc rống vài tiếng sẽ không đến mức khiến người phiền lòng, ngươi có việc nàng quấn lấy ngươi khóc thì kiên nhẫn của ngươi vẫn sẽ hao hết đấy.

Ngoài cung chủ yếu là hâm mộ.

Nữ nhân hâm mộ Phùng Niệm và Lục Công chúa Bùi B, nam nhân hâm mộ Hoàng Thượng.

Trong cung phức tạp hơn một chút. Đã bị tẩy não thì không nói rồi, tất cả những chuyện liên quan đến Quý phi các nàng đều cảm thấy đó là đương nhiên, những người chưa bị tẩy não rất ghen tị, loại chuyện Hoàng Thượng tự mình giữ đứa bé này, trước đây chưa từng nghe nói.

Đây là điều mấy vị Hoàng tử cũng không được hưởng thụ, lại để cho Lục Công chúa được.

Người nào chưa từng sinh con cũng chỉ ghen tị một chút ở trong lòng, đã sinh rồi, buổi tối đều đang nghĩ, càng nghĩ càng hận ngủ không được.

Đó chính là Phan Quý nhân mẫu thân Bát Hoàng tử.

Trước đó Phùng Niệm không làm xong chuyện của nàng ta, nàng ta bị ép đến khóc lóc kể lể trước ngự tiền, kết quả chỉ từ Bùi Vương Bát biến thành Bùi Cẩu. Khi đó Phan Quý nhân đã hận chết rồi, nàng ta cố kiềm nén tự mình đến Trường Hi cung cầu người nhưng một chút mặt mũi Quý phi cũng không cho, còn nói những câu châm chọc.

Theo quan điểm của Phan Quý nhân, chuyện này người khác không làm được, đối với Quý phi mà nói thì rất đơn giản?

Không tốn sức lực nàng chết cũng không chịu giúp, chẳng phải là cố ý làm khó người ta sao?

Quý phi sinh Lục Công chúa, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu lại được người ta xem như bảo bối, hiện tại để Hoàng Thượng giữ, ăn ở cùng Hoàng Thượng, buổi tối còn có thể ngủ long sàng. Nàng ta sinh là Hoàng tử, lại không có mấy người đến thăm, nàng ta không có vì vậy mà được thăng phân vị không nói, ngay cả tên của nhi tử cũng phiền lòng như vậy.

Điều này không công bằng, điều này hơi quá đáng.

Phan Quý nhân cảm thấy nàng ta nhất định phải làm một chút gì đó, nhất định phải đòi lại công bằng cho nhi tử!

Vài ngày sau khi nàng ta hạ quyết tâm này, thái giám phục vụ trước mặt nàng ta lặng lẽ gọi Cát Tường lại, nói: “Hai ngày nay tiểu chủ chúng ta có hơi thần thần bí bí, ta lặng lẽ nhìn chằm chằm một chút, hình như nàng ta có đâm một con rối nhỏ.”

Cát Tường nghe xong trong lòng phát lạnh, người này đặc biệt tìm hắn ta nói, làm sao có thể không có ý tứ sâu xa? Hắn ta đưa người tới một chỗ càng lệch, hỏi: “Nàng ta đâm nương nương chúng ta sao?”

“Ta chỉ nhìn lén được một chút, làm sao biết được? Chẳng qua ta nghĩ trừ Quý phi nương nương không có người khác, tiểu chủ chúng ta không có thù oán với những người khác, hiện tại nàng ta bất mãn nhất chính là chuyện đặt tên cho Bát Hoàng tử này.”

“Chữ V là Hoàng Thượng chọn có liên quan gì đến nương nương chúng ta?”

“Ta cũng nghĩ như vậy, tiểu chủ nàng ta muốn để tâm vào chuyện vụn vặt sao nô tài chúng ta quản được? Ta cũng không thể hoàn toàn xác định nàng ta đâm chính là Quý phi nương nương, nhưng nếu là thật thì sao? Nghĩ như vậy mới đến báo tin cho người, Quý phi nương nương là người tốt như vậy, đừng để bị hãm hại.”

Thật ra Cát Tường nhớ không nổi tiểu tử này đã từng nhận ân huệ gì của nương nương, hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ nói sẽ nhắc đến tên hắn với Quý phi nương nương, bảo hắn yên tâm, coi như chuyện này có động tĩnh quá lớn hắn cũng sẽ không bị liên lụy và[email protected]đ/l~q+đ

Người này mới rút đi, Cát Tường trở về tự mình báo cáo chuyện này gấp cho Phùng Niệ[email protected]đ/l~q+đ

Phùng Niệm nghe xong cực kỳ ngạc nhiê[email protected]đ/l~q+đ

“Đệ nói Phan Quý nhân dùng con rối đâm bản cung?”

“Báo tin nói không dám chắc chắn là người, nhưng hẳn là như vậy. Nương nương người xem có nên báo chuyện này cho Hoàng Thượng hay không?”

Phùng Niệm suy nghĩ nói: “Ngươi đừng quản, coi như không biết, bản cung tự có sắp xếp.”

Chúng mỹ nhân trong group đều đang: “? ? ?”

Phan Ngọc Nhi: “Nàng ta cũng đã đâm con rối của muội còn không vạch trần nàng ta? Chuyện này cũng có thể nhẫn sao? Muội vạch trần nàng đi!”

Triệu Phi Yến: “@ Phùng Niệm.”

Triệu Hợp Đức: “@ Phùng Niệm.”

Đát Kỷ: “@ Phùng Niệm, muội đừng thật sự nhịn đấy?”

Phùng Niệm: “Trực tiếp vạch trần nàng ta còn có thể chối cãi mình bị vu oan hãm hại. Các tỷ ngẫm lại chẳng phải Tuệ phi là cao thủ chơi thế này sao? Xét thấy có tiền lệ trong cung, Hoàng Thượng cũng phải cân nhắc loại khả năng này, cộng thêm ta lại không có chuyện gì, có thể nàng ta cũng sẽ chẳng có chuyện gì.”

Lữ Trĩ: “Có kế hoạch?”

Phùng Niệm: “Ta định giả bệnh, trước giả bộ mấy ngày lại cho Bùi Càn một giấc mộng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.