Edit: Jung Ad
Năm nay toàn bộ Lương quốc đã một mùa thu hoạch lớn, ở phía tây Udo quốc thì hoàn toàn ngược lại, khí hậu bên đó của bọn họ vốn cũng không phải thích hợp để trồng trọt, chủng loại hạt giống có thể gieo trồng cũng có hạn, cả nước lại gặp phải tai họa, vào tháng năm đại thần nông nghiệp đã nhắc nhở, với tình thế năm nay, nếu không thể nhập lương thực từ nước ngoài vào, chỉ sợ khó có thể vượt qua với số lượng lương thực dự trữ trong những năm qua.
Nói đến các nước xung quanh Udo quốc, quốc gia có sản lượng lương thực lớn nhất chính là Đại Lương do Bùi Càn cai trị.
Đại Lương rộng lớn, có thể trồng rất nhiều loại hoa màu ở các khu vực đông tây nam bắc, thu hoạch vốn đã tốt hơn so với các quốc gia bên cạnh, lại gặp được phúc lợi từ trên trời rơi xuống... Muốn tìm người xin giúp đỡ còn có lựa chọn nào tốt hơn so với Lương quốc hay sao?
Quốc vương Udo lập tức muốn xin Lương quốc giúp đỡ, lại sợ chỉ gửi phong thư không đủ sức, vì vậy mới nghĩ ra thủ đoạn đưa mỹ nữ.
Mỹ nữ nổi danh nhất trên đất nước bọn họ là ai?
Chính là nữ nhi của thân đệ Quốc vương, năm nay mười tám tuổi, tên là Pháp Đồ Na.
Dựa vào lương tâm mà nói Đồ Na cũng không muốn rời nhà xa như vậy, cho dù Lương quốc rất tốt, nàng ta cũng không muốn đi. Nhưng không có cách nào, phụ mẫu nói cho nàng ta biết chỉ có mê hoặc Hoàng đế Lương quốc mới có thể tranh thủ càng nhiều cho nước mình, muốn mê đảo Hoàng đế Lương quốc có mỹ nữ như mây trong hậu cung, nữ nhân bình thường làm không được, nhất định phải là nàng ta.
Lời này nghe còn thấy thoải mái, mặc dù vẫn vô cùng không muốn, ít nhất nàng ta vẫn gật đầu.
Nàng ta lại đưa ra yêu cầu để ca ca tự mình đưa đi.
Pháp Đồ Na và ca ca Pháp Hi Nhĩ là song bào thai, dáng vẻ hai huynh muội rất giống nhau, điểm khác biệt lớn nhất là chiều cao, còn có hầu kết và ngực. Pháp Hi Nhĩ hơi lạnh nhạt đối với người ngoài, nhưng đối với muội muội này thì rất yêu thương, còn vì nàng ta mà chống lại phụ thân, thật sự không thể chống lại mệnh lệnh Quốc vương mới chỉ có thể lui một bước tự mình đưa muội muội đến Lương quốc.
Tháng sáu, bọn họ mang theo một xe cống phẩm xuất phát, đoạn đường đầu tiên phải cưỡi lạc đà, trung gian đổi một lần, lạc đà được gửi nuôi ở dịch quán trên đoạn đường nào đó, sứ đoàn đổi sang xe ngựa tiếp tục lên đường. Sau khi đổi thành xe ngựa thì nhanh hơn một chút, nhưng bởi vì một đoạn trước tốn thời gian quá nhiều, vào kinh cũng đã đến giữa tháng tám rồi.
Đoạn đường này cũng không phải uổng công, sứ thần rõ ràng cảm giác được Quốc vương phán đoán sai rồi. Càng đến gần kinh thành, dân chúng Lương quốc càng thêm tôn kính Hoàng hậu, bầu không khí này khiến bọn họ cũng không dám nói thẳng mình tới đưa mỹ nhân cho Hoàng đế Lương quốc, tất cả đều có loại cảm giác, nói xong có thể sẽ bị tạm giam ngay tại chỗ không được vào kinh thành.
Địa vị nữ nhân tại Udo quốc không cao lắm, bọn họ không thể tưởng tượng được Hoàng hậu Lương quốc làm thế nào lại đạt được nhiều tôn kính như vậy.
Đừng quản người ta làm được như thế nào, vấn đề bày ở trước mặt, đó là còn đưa mỹ nhân hay không?
Kiên trì đưa qua có thể khiến Hoàng hậu Lương quốc mất hứng hay không? Nhưng muốn bỏ qua cũng không được, trước khi bọn họ đến đã có công văn đưa tới kinh thành từ sớm, trên công văn chắc chắn viết rõ lý do tới chơi, hẳn là có nhắc đến chuyện mỹ nhân.
Trong lòng đại thần và tướng quân phụng mệnh bảo hộ trên đường phát sầu, Pháp Hi Nhĩ nói để bọn họ không cần trực tiếp mang muội muội tiến cung, lấy cớ nói rằng trên đường đến đây mỹ nhân có hơi mệt mỏi, đang ở dịch quán nghỉ ngơi và hồi phục, xem tình huống lại nói tiếp.
"Người thông minh hơn so với chúng ta, Lương quốc nói cũng nói rất đúng, hay là người hãy dẫn dắt chúng ta."
Pháp Hi Nhĩ lắc đầu: "Vẫn chưa tới lúc ta lộ diện."
Hai người không hiểu.
Đừng nói bọn họ, đại mỹ nhân Pháp Đồ Na cũng không hiểu, hỏi ca ca đang tính toán chuyện gì, nhưng không nhận được câu trả lời. Ca ca chỉ nói với nàng ta, sau khi tới nơi lấy mạng che mặt mang lên, trực tiếp tiến vào dịch quán nghỉ ngơi, đừng chạy ra bên ngoài.
Nàng ta không hiểu, nhưng bản năng tuân theo phân phó của ca ca.
Sau khi đến kinh thành, sứ thần gặp mặt quan viên Lương quốc, sứ thần đưa phần lễ vật nhỏ qua, quan viên hiểu ý, nhắc nhở ông ta: "Trước đó triều đình đã nhận được văn thư các ngươi đưa tới, biết quý quốc gặp phải mùa màng không tốt,vườn tược mất mùa, đặc biệt tới để cầu viện. Đại Lương chúng ta là đất nước có lễ nghĩa, đương nhiên là nguyện ý giúp đỡ, chỉ là ngươi đưa mỹ nhân thì không tốt lắm."
Trong lòng sứ thần Udo khẽ động, ông ta cố gắng bình tĩnh hỏi lại: "Hoàng đế quý quốc không thích mỹ nhân sao?"
Không phải không thích, mà là thích không nổi.
"Hoàng hậu nương nương của chúng ta có lai lịch rất lớn, nói là thần nữ cũng không đủ, xưa nay chưa có chuyện gì người muốn làm mà làm không được, người có thể biết trước tai họa, có thể khiến cho ruộng vườn trên cả nước có thu hoạch lớn, còn có thể khiến nữ tử vốn không mang thai được có thai... Các ngươi muốn thuận lợi đạt được mục đích, tuyệt đối không thể khiến Hoàng hậu nương nương mất hứng."
Đã hiểu.
Hoàng Đế Lương quốc sợ Hoàng hậu, mà Hoàng hậu không chào đón mỹ nhân.
Vậy làm sao bây giờ?
Mắt thấy sứ thần Udo sốt ruột rồi, quan viên Lương quốc dạy ông ta một tay.
"Các ngươi viết trên văn thư, lần này có mỹ nhân nổi danh nhất quý quốc đi cùng, nhưng lại không chỉ đích danh là đưa cho Hoàng Thượng chúng ta, ngươi đưa nàng cho Hoàng