Ta Có Một Bầy Họa Thủy

Chương 194: Chương 194: Thiếu






Edit: Jung Ad

Vâng theo lời Quốc vương phân phó, sứ thần Udo đã nhắc đến hai thỉnh cầu với Lương quốc. Lương thực đã nói xong có thể giao dịch bất cứ lúc nào, điều còn lại là muốn học tập phương pháp để cả nước được mùa bội thu.

Bùi Càn nghe nói như vậy lập tức vui vẻ, thầm nghĩ nếu trẫm thật sự có biện pháp, tất nhiên sẽ lấy nó đi bán với giá cao nhất, dù sao thứ đồ chơi này muốn phát triển rộng rãi chắc chắn mọi người sẽ biết, có giấu cũng giấu không được.

"Trẫm không hiểu chuyện trồng trọt, cũng không thể nói, các ngươi muốn học tập thì đi tìm đại thần quản việc đồng áng đấy, cứ nói trẫm đã chuẩn, bảo hắn ta dẫn các ngươi đến ngự điền nhìn xem."

Bùi Càn hiếm khi hào phóng như vậy, sứ thần Udo vẫn còn lo lắng: "Nghe nói dân chúng quý quốc vẫn trồng trọt giống như những năm qua, bệ hạ người hãy để Hoàng hậu nương nương chúc phúc một lần, mặc kệ năm nay có tốt hay không thì mùa màng vẫn sẽ bội thu, người xem có thể hay không...?"

"Đây không phải do trẫm cầu xin, trẫm còn không thể có được, ngươi cũng đừng nghĩ đến."

Sau khi được một mùa bội thu, Bùi Càn nói không ít lời hay với Hoàng hậu của y, muốn cho Hoàng hậu nói với bên trên một chút, sau này đều như vậy, mỗi năm mùa màng bội thu có được hay không?

Hoàng hậu tràn đầy trìu mến nhìn sang nói chỉ có ba năm, bảo y cố mà quý trọng.

Lúc ấy Bùi Càn có một chút tiếc nuối, nhưng y nhanh chóng hiểu rõ. Chúc phúc cho thế gian đối thần tiên trên trời mà nói là chuyện cực kỳ dễ dàng, nhưng bọn họ không muốn làm thường xuyên, tại sao đây?

Đạt được quá dễ dàng khiến người ta luôn luôn không biết quý trọng.

Nếu nói trồng như thế nào cũng sẽ không thiệt thòi, đã quen với việc mùa màng bội thu như vậy, một khi trời cao thu hồi ân đức của người, sẽ có rất nhiều dân chúng phải chết đói, có thể bọn họ đều sẽ quên mất trồng trọt như thế nào.

Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của sứ thần Udo, Bùi Càn nói cho họ biết, đây là lễ vật trời cao đưa tới sau khi Hoàng hậu lên làm mẫu nghi thiên hạ, chỉ có dân chúng Lương quốc nhận được, muốn được thơm lây cũng chỉ có cách ―― gia nhập Lương quốc.

Sứ thần cười khan một tiếng.

"Hoàng Đế bệ hạ thật biết nói đùa."

"Nói đùa à? Trẫm nói đùa lúc nào? Dù sao việc này không phải do trẫm quản, nếu ngươi chưa từ bỏ ý định có thể nói với Hoàng hậu một chút, Hoàng hậu của trẫm có lai lịch và bản lĩnh lớn, nếu ngươi có thể khiến nàng cảm động, vậy có thể xoay chuyển cũng không nhất định."

...

Những sứ thần này cũng đi qua một số quốc gia khác, ở các quốc gia khác, quyền lực lớn nằm trong tay người nào tất nhiên lời hắn nói có trọng lượng, bất cứ chuyện gì đều có thể trao đổi với hắn.

Bên Lương quốc này không cần phải nói, đế vị của Bùi Càn cực kỳ vững chắc.

Lẽ ra tất cả mọi chuyện liên quan tới hai nước y đều có thể quyết định, nói tất nhiên có thể giữ lời, kết quả vị Hoàng đế bệ hạ này không tiếc rẻ chút nào chỉ cho sứ thần con đường sáng, y nói y không được, y còn để cho người ta đi tìm Hoàng hậu.

Nói thế nào?

Y cũng thật sự không sợ người ta xem thường, quả thật Hoàng đế này rất thẳng thắn.

Bùi Càn không chỉ khuyến khích người ta đi tìm Hoàng hậu, còn tự mình nói cho Hoàng hậu biết trẫm khuyến khích người ta đi tìm nàng rồi. Phùng Niệm vốn cho rằng y đi tìm nàng nói về vấn đề dạy dỗ nữ nhi, nói qua nói lại lại kéo đến chuyện này.

"Người thật sự không lo lắng sao?"

Bùi Càn uống một ngụm trà: "Trẫm cần lo lắng cái gì?"

"Người không sợ bọn họ nói quá thê thảm thần thiếp mềm lòng thật sự thay bọn họ cầu xin trên trời à?"

"Nàng hả? Không thể nào, nữ nhân có tâm địa cứng rắn nhất mà trẫm từng gặp chính là nàng đấy." Còn nhớ lúc trước, y bị chân nhỏ của Lệ phi hù dọa, Phùng Niệm còn cười ha ha ha. Lúc mang thai Lục Lục vừa xử lý chính sự vừa đi theo chịu khổ, nhịn không được tố khổ một chút nữ nhân này đã nói những gì? Nàng nói lúc này mới đến đây? Chân chính khổ còn ở phía sau. Đối với người bên gối còn như vậy, đối với Udo không liên quan gì nàng còn có thể sinh ra lòng đồng tình ư?

Bùi Càn không tin.

Phùng Niệm cho y một ánh mắt bản thân người hãy tự trải nghiệm.

Bùi Càn sững sờ một chút nói: "Thật sự để bọn họ bội thu ba năm cũng không phải chuyện gì lớn. Udo quốc không có nhiều đất có thể trồng trọt là một mặt, mặt khác nếu thật sự bội thu bọn họ sẽ không mang theo thành ý đến đáp tạ ta ư? Tư thế làm không tốt thì bọn họ chính là kẻ bạc tình bạc nghĩa, trẫm nhất định sẽ phái sứ đoàn chính nghĩa xả một hơi cho Hoàng hậu."

"Bản cung giúp người là vì để bọn họ cảm tạ ta sao? Người không cần phá hỏng thanh danh của ta!"

"Nàng không màng thứ đó, trẫm lại không thể nhìn nàng chịu uất ức."

Phùng Niệm nhịn không được hỏi trong group: "Bùi Càn và Lưu Bang thật sự không phải là thân huynh đệ sao? Mọi người đánh giá một chút, ta cảm thấy chỉ cần ta dám cho Udo quốc chỗ tốt, quay đầu Bùi Càn dám mặt dạn mày dày để cho người ta báo đáp ân tình, nếu người ta không trả, hắn sẽ lập tức xuất binh đánh người ta."

Lữ Trĩ: "Lưu Bang nói không sai, nên như vậy, hắn nói nếu mình là Bùi Càn, có một vị Hoàng hậu như muội, đã sớm đánh hạ một vòng xung quanh rồi."

Bao Tự: "Đã nhìn ra, Lưu Bang là thật lòng hâm mộ."

Phùng Niệm: "Ta đây còn đang truyền bá Phật pháp, hắn vô duyên vô cớ muốn đi xâm lược người ta, ta có thể giúp hắn sao? Giúp hắn không phải trợ Trụ vi ngược?"

Đát Kỷ: "... Muội nói thì nói, làm gì chửi xéo Đại Vương nhà ta?"

Phan Ngọc Nhi: "Với Đại Vương nhà tỷ, cần gì phải chửi xéo chứ? Chỉ đích danh thì như thế nào? Hai người nhà tỷ dám làm không dám nhận sao?"

Vương Chính Quân: "Hiện tại chính là thiên hạ thái bình không có cơ hội cho hắn xuất binh, @ Phùng Niệm, muội bằng lòng cho cơ hội này hắn có gì không vui vẻ chứ? Udo quốc này am hiểu luyện thép có đúng hay không? Muội để bọn họ bội thu ba năm Bùi Càn dám đưa tay đòi người ta đao thép dao găm, không cho chính là vong ân phụ nghĩa, đánh bọn họ chính là trừ bỏ tai hoạ, đảm bảo hắn có thể tập hợp trí tuệ văn thần cả triều để viết ra một bài hịch văn* phê phán."

*thể văn nghị luận thời xưa, thường được vua chúa, tướng lĩnh viết ra dùng để cổ động, thuyết phục đấu tranh chống thù trong giặc ngoài.

Trần Viên Viên: "Dù sao Bùi Càn này, thật sự là không chịu thiệt thòi."

Đông Ca: "Có vẻ như vừa nãy hắn cũng nghĩ đến có thể làm như vậy, hiện tại được như mong đợi rồi."

Triệu Phi Yến: "Hắn muốn cái rắm, mẫu nghi thiên hạ chỉ có thể ban phúc cho dân chúng Lương quốc, đâu thèm quản hàng xóm sát vách chứ?"

...

Không sai, là không quản được, Phùng Niệm chỉ trêu đùa y, nhưng Bùi Càn không biết. Lúc đầu y cảm thấy Hoàng hậu nhà mình không thể nào hào phóng trợ giúp người ta, vẫn luôn không


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.