Sau khi nghĩ tới khả năng này, Bùi Càn lại lôi lão Tam về, híp mắt hỏi hắn ta cảm thấy Hoàng hậu thế nào?
Tam Hoàng tử có cảm giác vấn đề này không dễ nói lắm, nhất thời chưa biết trả lời thế nào, hắn hơi căng thẳng, hầu kết nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống, thử thăm dò nói: "Mẫu hậu đương nhiên là tốt."
"Nói cụ thể đi."
Thế thì phải nói làm sao??
Thấy hắn như vậy, Bùi Càn dứt khoát hỏi: "Con cảm thấy Hoàng hậu có xinh đẹp không?"
"Chuyện này mà còn phải nói sao? Hoàng hậu là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ."
"Thế nàng có dịu dàng không?"
Bùi Kha gật đầu, đã là mẫu nghi thiên hạ rồi chẳng nhẽ lại không dịu dàng?"
"Phương diện tài hoa thì thế nào?"
"Hoàng hậu hát múa số một, tài nghệ vô song."
"Có phải là khá có cá tính không?"
Nghe tới đây, Tam Hoàng tử Bùi Kha ngửi ra mùi vị khác thường rồi. Xinh đẹp, dịu dàng, cá tính và tài hoa không phải là yêu cầu của hắn đối với chính phi tương lai sao? Phụ hoàng hỏi như vậy lẽ nào...
Bùi Kha nghĩ đến khả năng này thì hai chân đã nhũn ra.
Hắn bùm bụp quỳ xuống, tủi thân nói: "Phụ hoàng minh giám, nhi tử không có loại suy nghĩ này, tuyệt đối không có."
Vẻ mặt của Bùi Càn đầy vô tình: " Vừa nãy con đã thừa nhận rồi."
Một giọng nói bi phẫn vang lên, Bùi Kha hùng hồn giải vây cho mình: "Rõ ràng là người hỏi có vấn đề!" d13n dan l3~quy~d0n
"Con nói là trẫm có vấn đề hả?"
"Người hỏi như vậy, nhi tử còn có thể bảo là Hoàng hậu nàng không xinh đẹp không dịu dàng không cá tính, tài nghệ nát bét sao?"
Bùi Càn cân nhắc lại, hình như cũng có lý.
Tam Hoàng tử còn đang lầu bầu, nói hắn đi đến Trường Hi Cung còn chưa đến hai lần, dịp lễ tết mới thấy người, sao còn bị nghi ngờ chuyện này? Nữ nhân phù hợp với điều kiện đó nhiều như vậy, sao lại đặc biệt chỉ vào ai rồi?
"Trẫm cũng chưa nói gì, con không có thì thôi, nếu đã không làm chuyện gì khuất tất thì bình tĩnh một chút, đừng có mà hết quỳ gối lại gào to."
Bùi Kha thầm nghĩ, bộ ta tự quỳ xuống à?
Ta bị người dọa cho nhũn cả chân.
Thôi bỏ đi, làm gì có nhi tử nào nói lại cha mình? Cha mình muốn giáo huấn mình thì chỉ cần lấy một cái cớ là xong. Làm con chỉ có thể nghe theo.
Con người Bùi Càn lúc hẹp hòi thì đúng là hẹp hòi, nhưng y cũng có một ưu điểm. Ví như bây giờ, rõ ràng là biết Tam Hoàng tử trong sạch, y sẽ không cảm thấy mình để con mình hỏi ngược lại thì mất mặt, sau đó còn thương lượng với Hoàng hậu chọn người nào cho nhi tử thì tốt.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, phu thê Đại Hoàng tử đã thành cặp đôi thù oán, lần này Bùi Càn phải thận trọng hơn nhiều.
Y đang hết lòng suy nghĩ cho nhi tử, ngoài cung cũng ngửi được bầu không khí tuyển tú đó, trong lòng bách tính khá là không nỡ.
"Năm ngoái lập hậu, năm nay thì sắp xếp cuộc tuyển lớn, chuyện này cũng quá...Các người bảo ông trời có để bụng cái này không? Trước kia không nhận ra, sao lá gan của Hoàng thượng to thế nhỉ? Nếu ta lấy nữ nhân có lai lịch như vậy, đừng nói là nạp thiếp, đến kỹ nữ trong kỹ viện ta cũng không thèm, nữ nhân khác ta cũng không thèm liếc mắt." Người này nói còn cảm thán, cảm thấy giác ngộ của mình thật là cao, sao ông trời không giao tâm can bảo bối cho hắn chứ?
"Ba năm tuyển tú một lần không phải là quy củ của tổ tiên truyền lại sao? Cũng không thế nói tùy tiện là bỏ."
"Nếu là một vị Hoàng hậu khác thì quả đúng là giống như lời ông nói, nữ nhân mà ông trời che chở không đáng được đối xử đặc biệt à? Sao trái tim ta lại hoảng loạn thế nhỉ, nếu lại có động đất nữa thì làm sao?"
"Nếu Hoàng thượng đã dám tuyển, chắc người đã có tính toán."
"Đúng vậy, tóm lại là không thể lấy mạng của dân chúng cả nước ra làm trò đùa được."
"..."
Sáng sớm Bùi Càn đã nghĩ xong là sẽ chỉ điểm người nào đó trong vương thất cho nhi tử, y cũng nói qua với Phùng Niệm, làm gì có chuyện tuyên dương khắp chốn? Cho nên, dân chúng bên ngoài không biết cũng hoàn toàn bình thường.
Có một số người nhát gan, cái gì cũng lo lắng, khó tránh khỏi sẽ nghĩ ngờ hơi nhiều. Nhưng nhiều người vẫn cảm thấy Hoàng thượng sẽ không làm xằng làm bậy.
Những người nhát gan đó đã được những người dũng cảm hơn trấn an, vốn đã mở lòng rồi, ai biết được hai ngày trước buổi đại tuyển bắt đầu, Lương quốc đón một đợt không khí lạnh từ phía Nam, nhiệt độ từ phía Bắc xuống phía Nam hạ thấp.
Nói thế nào nhỉ?
Chính là đột nhiên thời tiết thay đổi, ngày hôm trước mặt trời chói chang, đêm đó đã tí tách tí tách bắt đầu mưa, phía nam là trời mưa, phía bắc thì rất nhiều nơi có tuyết rơi, đi ngủ đắp chăn mỏng rồi mà vẫn rét run, nước mũi chảy ròng ròng, còn đốt lửa nữa. Ngày hôm sau, cánh cửa của hiệu thuốc đều bị người nhà của bệnh nhân đi bốc thuốc đạp đổ luôn.
Sáng sớm những người đã mặc áo lót mỏng khoác chăn mỏng lại lật khăn trải giường ra, người nhát gan bị bệnh ở trong thành xót tiền thuốc. Những gia đình nông dân thì càng lo lắng, nhiệt độ tháng này chợt giảm, một đêm mà giảm xuống hai mươi độ, người không chịu được thì những hoa màu càng không chịu được.
Có người nói, chuyện đột ngột như này không hay gặp, ngẫu nhiên một vài năm mới có thôi.
Tóm lại là người sống lâu thì chuyện quái gì cũng có thể nhìn thấy.
Thế nhưng liên tiếp ba ngày, đêm đến là đổ mưa, mưa xen lẫn tuyết mà đến, nhiệt độ đã giảm lại càng giảm. Mùa xuân này trôi qua cứ như đầu đông vậy, mắt thấy ngọn lửa bên trong sắp tắt, những ngày