Edit: Jung Ad
Vừa thu lại kỹ năng, Bùi Càn lại cố gắng một chút, việc này tự nhiên là nước chảy thành sông, vào tháng sáu, từ trước đến nay nguyệt sự của Phùng Niệm luôn đúng giờ lại không có tới, lúc này trong lòng nàng đã có suy đoán rồi, vì lý do an toàn lại đợi tới ngày, mới mời Thái y tới.
Ngày đó, tin vui của Hoàng hậu truyền ra toàn bộ hoàng cung.
Sau khi Bùi Càn nghe nói lập tức vui vẻ, y vô cùng vui vẻ đi đến Trường Hi cung, sang đó còn chưa gặp Hoàng hậu là đã gặp nữ nhi bảo bối trước.
Chuyện Lục Công chúa thiên vị Hoàng hậu đã không phải bí mật ở trong cung, dù vậy, bình thường nàng thấy phụ hoàng vẫn rất vui vẻ, hôm nay không giống vậy, cả người nghiêm mặt, vừa thấy là đã biết đang tức giận.
Bùi Càn tạm thời quên chuyện mình đến thăm Hoàng hậu, y đưa tay muốn ôm nữ nhi lại bị con yêu né tránh.
Y nhíu mày hỏi: "Sao vậy? Là người nào không có mắt chọc bảo bối của trẫm? Nói ra để trẫm thay con trừng trị hắn ta!"
Phùng Niệm ở trong phòng nghe câu như thế, khẽ cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, con yêu giơ tay lên, chỉ về phía Bùi Càn.
Bùi Càn cực kỳ ngạc nhiên: "Trẫm hả?"
Từ trong lỗ mũi con yêu hừ ra một tiếng, bởi vì còn nhỏ, nghe ngọt ngào ngây thơ, nhưng thông qua một tiếng hừ này, nàng biểu đạt ra toàn bộ bất mãn. Bùi Càn chết sống nghĩ mãi mà không rõ, vị tiểu tổ tông này của mình lại làm sao rồi?
"Đến đây, chúng ta nói chuyện đi, cuối cùng thì trẫm đã làm gì chọc giận con?"
"Người khiến cho mẫu thân ta mang thai con yêu khác!"
...
Bùi Càn nhéo mặt nàng: "Sao khuê nữ này của ta càng lớn càng đần, trẫm là cha con, Hoàng hậu là nương con, trẫm để Hoàng hậu mang thai con yêu là muốn sinh đệ đệ cho con đó."
"Không cần đệ đệ, ta không cần đệ đệ, ta chỉ cần mẫu thân ta!"
"Trẫm đúng là quá sủng con rồi, tại sao tính tình của con lại bá đạo như vậy? Còn sợ đệ đệ sinh ra cướp đi mẫu thân của con sao?"
Y không nói lời này còn tốt, vừa nói ra đứa con yêu đã muốn khóc.
Đôi mắt Lục Công chúa vốn rất lớn, vừa lớn vừa sáng, hiện giờ ở bên trong tràn đầy hơi nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận phơn phớt của nàng cũng trễ xuống, vừa thấy chính là rất uất ức. Uất ức cũng bình thường, nàng vốn không phải bởi vì đệ đệ sinh ra sẽ chia bớt sủng ái mới không muốn, mà là nhớ kỹ mẫu thân từng nói, ngoại tổ mẫu của nàng vì sinh mẫu thân nàng không thuận lợi nên mới không còn nữa, nàng sợ mẫu thân của mình cũng không còn.
"Đáng ghét, người đáng ghét, đệ đệ cũng đáng ghét!"
Con yêu vừa khóc vừa chỉ về phía cửa cung: "Người đi đi, người đi tìm những nữ nhân khác và những con yêu khác của người đi! Mẫu thân ta không muốn gặp người!"
Trẻ con không biết có chừng có mực, Phùng Niệm nghe nói nàng đến đây đã cảm thấy quá mức, nàng mới đi ra từ trong phòng. Quả nhiên thấy Hoàng Thượng đang nhíu mày không quá vui vẻ: "Khuê nữ người nghe nói mang thai sinh con vừa cực khổ vừa rất nguy hiểm, mới cùng người náo loạn. Điều này cũng tại ta, lúc ấy đón năm mới chúng ta đến tông miếu tế tự, chẳng phải người Lý gia náo loạn sao? Con yêu không biết bọn họ nên mới bắt lấy ta hỏi rất nhiều, ta nói cho nàng biết đó là thân thích bên phía mẫu thân ta, nàng lập tức hỏi mẫu thân ta đâu, ta nói lúc sinh ta không thuận lợi, sau đó đã không còn, chỉ sợ là lời này dọa đến nàng, lúc ấy đã nói chúng ta không sinh rồi, ta nghĩ trẻ con đều là trí nhớ tốt bệnh hay quên cũng nhanh, sau này sẽ không nhớ đến, ai ngờ nàng còn nhớ rõ."
Lục Lục nghe được lại tiến lên ôm lấy chân Phùng Niệm, ngửa đầu nhìn nàng nói: "Nương không sinh, không sinh có được hay không? Ta đã gặp đệ đệ Tô nương nương nuôi dưỡng, hắn rất ngốc, ngay cả nói chuyện cũng không biết, chẳng đáng yêu chút nào."
Đứa nhỏ này ương ngạnh lên cũng thật cứng đầu, vừa rồi Phùng Niệm nói với nàng trong chốc lát, không quá thuyết phục người lại tức giận chạy ra bên ngoài, nào nghĩ tới sẽ đụng vào Bùi Càn?
"Nương nghĩ đến chúng ta có con yêu là được rồi, là cha quấn lấy nói hắn muốn, chẳng qua con cũng đừng nói với hắn, nói cũng vô dụng, ta cũng đã mang thai rồi."
...
Lời này lực sát thương rất lớn.
Khiến Lục Công chúa đơn phương bôi đen cha nàng, nàng còn không thèm để ý tới y.
Trước đó Bùi Càn để Phùng Niệm làm Hoàng hậu khiến cho các Hoàng tử đều gọi nàng là mẫu hậu đã chọc tức tiểu dấm tinh, bây giờ nghĩ đến mẫu thân mình có khả năng sẽ chết bởi vì sinh con, nàng vừa sợ vừa giận.
Bùi Càn vốn còn hơi không vui, sau khi nghe Phùng Niệm giải thích rõ ràng, y giận không nổi rồi. Y lại ngồi xổm xuống dỗ con yêu, nói mẫu thân con là tiên nữ, đừng nói lại sinh một đệ đệ, sinh thêm tám hay mười người cũng sẽ không sao.
Nhưng Lục Lục cực kỳ cố chấp, nàng không phải loại con yêu tuỳ tiện bị người mang chạy kia, nghe nói như thế nàng đã đập một cái cú vào vai Bùi Càn: "Mẫu thân ta sẽ không sinh tám hay mười người, muốn thì người tự sinh đi, tại sao không tự mình sinh chứ? Người cũng đã lớn như vậy đừng có chuyện gì cũng làm phiền mẫu thân ta, thật sự là xấu hổ."
Bùi Càn hơi sụp đổ rồi.
Muốn tức giận với nàng lại cảm thấy không đến mức đó, Lục Công chúa chỉ là đại hiếu nữ* mà thôi, bảo vệ mẫu thân nàng có lỗi gì?
*con gái lớn hiếu thảo.
Nhưng nàng nói những lời này, thật sự rất khó chịu.
Muốn sinh tự mình sinh là có ý gì? Để Hoàng hậu sinh nhi tử cho trẫm thì sao?
Cuối cùng Bùi Càn cũng không nỡ so đo với thân nữ của y, y nghĩ đến nàng giận cũng giận không được mấy ngày, sau này sẽ biết có một đệ đệ giúp đỡ lẫn nhau tốt bao nhiêu.
Bùi Càn đi vào trong phòng hỏi Phùng Niệm cảm giác như thế nào, có chỗ nào không thoải mái không?
"Dù sao tháng còn nhỏ, Hoàng Thượng người đều không thấy không thoải mái, thần thiếp còn có thể không thoải mái sao?"
"Lời này, mang thai chính là Hoàng hậu nàng..." Chữ đó còn ở trong miệng, Bùi Càn mới kịp phản ứng, y mở to mắt nhìn Phùng Niệm giống như muốn chứng thực, trong lòng của y còn có một chút ý nghĩ xa xỉ, hi vọng mình đã nghĩ sai, lần này không hề giống như lần trước.
Lúc này, Phùng Niệm cười với y.
Bùi Càn:...
Xong rồi xong rồi.
Trẫm lại đồng cam cộng khổ với Hoàng hậu rồi.
Tại sao? Nam nhân khác có thể ngồi mát ăn bát vàng, mà y lại đi theo chịu khổ gần một năm!
Con người luôn như vậy, dù biết trước rất có thể gặp phải, nhưng y vẫn suy nghĩ theo mặt tốt, y cảm thấy ngộ nhỡ thì sao? Hiện tại hi vọng bị đánh nát rồi, Bùi Càn rất khổ, trong lòng của y khổ nhưng vì chính mình còn thâm tình chậm rãi cầm tay Phùng Niệm: