Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 111: Chương 111: Siêu sao trở về (16)




Editor: Tịch Nguyễn

Beta: Cà ri

Gần đây, giới giải trí có hai tin nóng.

Thứ nhất là Lưu Đạo đạt giải điện ảnh, hai đoạn video cảnh giường diễn của A Yên và Trình Dĩ Hàn bị một tài khoản mới đăng ký phát lên weibo, chỉ trong một đêm, số lượt chia sẻ, tải về cao nhất trong lịch sử.

Tài khoản nhỏ này rất nhanh đã bị khóa, đoạn video cũng bị gỡ bỏ, nhưng cũng vô dụng, tốc độ chuyển phát của hai đoạn video này nhanh như lửa cháy lan trên đồng cỏ, căn bản không không thể khống chế.

Tên của A Yên leo lên top tìm kiếm.

Bởi vì nội dung video quá mẫn cảm, từ khóa tìm kiếm đầu tiên là “”Lâm Yên””, thứ hai là “Lâm Yên Trình Dĩ Hàn”, nhân viên đã tận lực gỡ xuống, cư dân mạng lại bắt đầu tìm kiếm “Thiền Lâm Yên”, nhân viên lại tiếp tục gỡ xuống, còn che giấu tên của Lâm Yên, nhưng rất nhanh, cư dân mạng thông minh đem “Mộc mộc nữ Yên” lướt lên thứ nhất, sức nóng trực tiếp nổ tung.

Sáng ngày thứ hai, top tìm kiếm đều là những thứ kì quái.

Mộc mộc nữ yên.

Linh Yên

Lâm Yên

Trình Dĩ Hàn thực sực làm

Liễu Hạ Huệ Kiều Thần

....

Một vị danh tiếng khá lớn xem hết video, phát một bài weibo ý vị thâm tường:

“Bây giờ, tôi muốn chân thành khen ngợi Kiều công tử, một vị thánh nhân cuối cùng của thế kỉ, Liễu Hạ Duệ người ngồi trong lòng cũng không loạn, kiêu ngạo của nam nhân.......cảm ơn anh đã giúp tôi chứng minh, đàn ông không chỉ là động vật thân dưới, đàn ông cũng cần tình cảm chân thành.

Bên dưới cư dân mạng bình luận cũng rất nội hàm.

“6666666”

“Tình yêu là vĩ đại.”

“Kiều công tử đời này, rất đáng.”

“Hỏi thế gian tình là gì, trực tiếp dạy người biến thành Liễu Hạ Huệ.”

“Trong phòng xa hoa nhất, cô gái hăng hái nhất, nhân sinh người thắng, không có gì để nói.”

“Tôi xem qua video rồi, tám năm, ừm, Kiều Thần thật sự vượt qua nhà giàu nhất, trở thành người đàn ông tôi ghét nhất.”

....

Weibo của Lâm Yên trong một đêm tăng hơn mười vạn fan hâm mộ, hơn nữa còn tiếp tục tăng.

Về tin tức oanh động lớn thứ hai, chính là bài đăng weibo của Trang Chính Thanh, hắn đăng một bức ảnh, chụp màn đêm từ cửa sổ phòng hắn, kèm một câu đơn giản, “Màn đêm rất đẹp, em cũng vậy.”

Bài đăng lập lờ này, dẫn đến rất nhiều bình luận và tìm kiếm suy đoán tình yêu của thiếu niên thủy tinh, bọn họ bắt đầu đào bới vị “thân phận thần bí kia”, hầu hết những nữ minh tinh từng hợp tác với Trang Chính Thanh tất cả trở thành đối tượng bị nghi ngờ trên bảng xếp hạng, A Yên đương nhiên cũng có trong đó.

Fan của Trang Chính Thanh đã viết ra vài vạn bình luận, cầu hắn bác bỏ tin đồn.

Rất nhanh, Trang Chính Thanh đã xóa bài đăng này, lại phát một bài khác, biểu thị vẻ bất đắc dĩ, đây là lời thoại trong một bộ phim hắn sắp quay, gây ra hiểu lầm cho mọi người là lỗi của hắn, hắn rất xin lỗi.

Fan hâm mộ được uống thuốc an thần, lại có khí lực, xông pha chiến đấu, nhảy xổ vào điên cuồng mắng tài khoản marketing vô đạo đức bịa đặt, còn nói Trang Chính Thanh yêu đương, mặc kệ lượt chuyển phát vượt qua 500 lần, tố cáo toàn bộ.

Trò khôi hài này ngoại trừ Trang Chính Thanh chỉ có một người biết ý nghĩ thực sự của hắn.

Lúc Tống Tân Vũ mới thấy bài weibo này, hô hấp của cô đột nhiên dừng lại, sau giây phút kinh ngạc đó, trái tim không thể khống chế mà nảy lên, bang bang bang, mỗi một lần đều nặng hơn, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trong bức ảnh, có một bóng người in trên cửa sổ sát đất.

Bóng dáng thiếu niên cao gầy, mái tóc hơi rối, giơ điện thoại khẽ mỉm cười, mà trên cổ hắn đeo một cái vòng cổ pha lê.

Quá dễ nhận ra.

Đó là lúc trước khi Tống Tân Vũ theo đuổi hắn, đặc biệt mang về cho hắn từ nước ngoài.

Hắn có ý gì?

Tống Tân Vũ không dám suy nghĩ sâu xa.

Trang Chính Thanh quan tâm sự nghiệp của hắn như thế nào, để ý đến fan hâm mộ bao nhiêu, chỉ có cô hiểu rõ nhất, bởi vì đời trước đã nếm qua đau khổ khó có thể tưởng tượng.

Lẽ nào hắn.....Hắn thực sự nguyện ý vì cô, từ bỏ ngành giải trí hào nhoáng và hào quang chói mắt của minh tinh.

Nhưng mà tại sao?

Hắn yêu bản thân, ít nhất là đời trước, hắn chỉ coi cô như đồ chơi, không có nửa điểm thật lòng.

Tống Tân Vũ không ngừng khuyên bảo chính mình, Trang Chính Thanh chắc chắn không có ý tốt, giang sơn dễ đổi bản tính khó rời...Hắn không thể nào sửa bỏ bản tính ác liệt đó.

Nhưng nhỡ đâu hắn thật lòng thì sao?

Có thể, hắn cũng trọng sinh, hắn biết kiếp trước mình sai rồi, biết rằng cô mới là người yêu hắn nhất, đời này hắn đổi ý rồi, muốn tìm cô nối lại tình xưa.

Cô đã từng yêu hắn như vậy, đã từng vì hắn trả giá tất cả.....tình yêu mê muội như vậy, như thiêu thân lao đầu vào lửa, cô đời này sẽ không lặp lại.

Hắn là độc nhất vô nhị.

Mỗi ngày Tống Tân Vũ đều bị ý nghĩ này giày vò.

Lí trí và tình cảm, như hai đoàn quân, cả ngày chiến tranh trong suy nghĩ của cô, một bên bằng mặt không bằng lòng với Kiều Thần, một bên có bí mật nhỏ trong điện thoại.

Thiếu niên đó, thật sự là thứ độc không cai được, từ ngày đầu tiên nhìn thấy hắn, cô đã không có thuốc chữa rồi.

Nhất là sau khi hắn phát bài đăng kia trên weibo.

Bí mật về hiếc vòng cổ đó rõ ràng chỉ có bọn họ mới biết, hàm ý của bài đăng kia, cũng chỉ có hai người họ biết rõ, tài khoản marketing và fan hoàn toàn không biết gì cả, lại vẽ ra một trò khôi hài long trọng, cô xem được nội tâm lại nổi lên một chút ngọt ngào khó nói nên lời.

Làm minh tinh có ngàn vạn fan hâm mộ, mọi động tĩnh đều khiến mọi người bàn tán, lại ở trước mặt mọi người, âm thầm thổ lộ cùng cô trên weibo....cái cảm giác kích thích lẫn cấm kỵ này, thật sự quá mê người.

Tống Tân Vũ sắp trầm luân.

Cô nhìn Kiều Thần, nghe hắn nói những lời buồn tẻ vô vị, thường xuyên sẽ thất thần, nhớ lại nguyên nhân kiếp trước cô từ chối hắn....Hắn luôn không thú vị như vậy, cuộc sống của hắn, lời nói của hắn, cả cuộc đời của hắn, đều chán ngắt không thú vị.

Về điểm này, trùng sinh mấy trăm lần, cũng không thể thay đổi.

Cô đã từng nghĩ mình có thể nhẫn lại, chỉ cần hắn đối tốt với cô, cái khác đều không quan trọng.

Nhưng mà, thời gian dần trôi qua, cô phát hiện.....những ngày qua đều như nước lọc, ấm lạnh tự biết, mỗi ngày đều phải đối mặt với người đàn ông mình không thích và buồn tẻ, quả thực chính là khảo nhiệm dày vò lớn nhất.

Bởi vậy, rốt cục có một ngày, Kiều Thần đưa ra đề nghị muốn kết hôn, cô do dự.

Kiều Thần nói: “Mặc dù thái độ của ba mẹ tạm thời không thay đổi, nhưng anh đã nói với bọn họ rồi, bọn họ đồng ý cho chúng ta kết hôn, cũng sẽ tham dự hôn lễ của chúng ta, em yên tâm, qua vài năm.....Chờ chúng ta ổn định lại, đợi có con, bọn họ sẽ mềm lòng.”

Tống Tân Vũ nghĩ, cô sẽ đồng ý.

.......Hắn là kết cục tốt nhất.

Nhưng mà, cô lại do dự.

Tống Tân Vũ cúi đầu, ngón tay xoắn lại với nhau, trầm mặc rất lâu, nhẹ nói: “Anh...Anh cho em suy nghĩ một chút.”

Câu này nói ra, trong lòng cô không yên, qua một hồi lâu, căng thẳng liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cô ngây ngẩn cả người.

Nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hơi khó chịu, cũng hơi đau đớn, cũng có một chút thoải mái.

Trên mặt Kiều Thần hiện lên chút thất vọng....chỉ vậy không hơn.

Vẻn vẹn chỉ là thất vọng.

Hóa ra, đồng sàng dị mộng, bằng mặt không bằng lòng, không chỉ một mình cô.

*

Trong phòng không bật đèn, chỉ có màn hình di động, phát ra ánh sáng sâu kín, chiếu lên dung nhan lạnh lùng của thiếu niên, đuôi mắt hắn như kết một tầng sương lạnh, khóe môi nhếch lên.

Trang Chính Thanh ngồi ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt lạnh lẽo như băng.

Điện thoại hiển thị là bài đăng của một tài khoản marketing weibo.

“Khụ khụ, cái kia đã nói nhiều rồi, hôm nay chúng ta nghiêm túc thảo luận, mọi người cảm thấy kĩ thuật của Trình Dĩ Hàn thế nào? Nhìn biểu hiện của Lâm Yên, hẳn là rất mất hồn a.”

Bên dưới ngoại trừ mấy icon, bình luận hèn mọn, ha ha, có mấy cái còn có thể xem.

“Tôi, người trước có thể tính bằng một đội bóng, trải qua bách chiến, dựa theo kinh nghiệm nói cho mọi người biết, size của ảnh đế và kĩ thuật tuyệt đối vượt qua kiểm tra.”

“Biểu tình của Lâm Yên, thanh âm của Lâm Yên....Còn cần thảo luận nữa ư?”

“Hai người bọn họ thật là......Hay là đến với nhau đi, thật sữ quá hợp mà.”

Trang Chính Thanh cười lạnh, thuần thục đăng nhập một tài khoản nhỏ, viết một bình luận: “Còn kém, tôi thượng so với hắn còn mạnh gấp trăm lần.”

Dưới bình luận này, lập tức có mấy câu trả lời:

“Huynh đệ, tỉnh lại.”

“Tặng anh một khúc tỉnh mộng.”

“Nhân sinh một trong những suy nghĩ sai nhất, tôi mạnh hơn hắn.”

“Không ảnh không chân tướng, có bản lĩnh cậu đăng ảnh, chúng tôi bình luận cho cậu.”

Trang Chính Thanh hừ một tiếng, tắt weibo, gọi điện thoại ra ngoài.

Sắp đến mười hai giờ đêm, lúc đối phương nhận điện thoại, giọng hơi khàn, rõ ràng vừa bị đánh thức giấc ngủ, mang theo vài phần không vui: “Alo, ai vậy?”

Hắn dùng ngón tay gảy trên hoa văn của chăn, giọng nói buồn bực: “Tôi.”

Đối phương trầm mặc vài giây, thái độ khá hơn: “Hẹn à?”

Trang Chính Thanh nội tâm chồng chất oán khí, hừ hừ vài tiếng: “Không hẹn, nói không hẹn, chính là không hẹn.”

“Vậy cậu nửa đêm khuya khoắt gọi điện thoại làm gì? Tạm biệt, cúp máy.”

“Đợi chút.”

Đầu kia không kiên nhẫn hỏi: “Còn có việc?”

Giọng Trang Chính Thanh vừa nhẹ vừa lạnh: “Đợi tôi tra ra ai tiết lộ video, tôi giết chết hắn.”

Đầu kia vang lên tiếng cười khẽ của cô gái, như thể thấy lời hắn nói vô cùng buồn cười, nhẹ nhàng trêu chọc: “Được, vậy cậu đến giết chết tôi, tôi ở trên giường chờ cậu.”

Trang Chính Thanh khẽ giật mình: “Chị....là chị?”

Đối phương hùng hổ trả lời: “Đương nhiên là tôi, hai ngày nay, tôi còn đang vui như tết đây, cuối cùng cũng có người thưởng thức thân thể mà tôi nỗ lực tu đến hoàn mỹ. Mười hai giờ rồi, đừng làm phiền giờ dưỡng da của tôi, gác máy đây.”

Trang Chính Thanh vừa mở miệng: “Chị.....”

Tút tút tút.

Đầu kia thật sự gác máy rồi.

Trang Chính Thanh bực đến mức ném bỏ điện thoại, nằm trên giường oán hận nghiến răng.

Qua một lúc, hắn lại ngồi dậy, vừa muốn bật đèn, điện thoại trên đất rung lên, màn hình sáng. Hắn nhặt lên, nhìn nhìn, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh.

Tống Tân Vũ vừa gửi đến hai tin nhắn.

“Đã từng, tôi nghĩ muốn cho bản thân một cơ hội, sống một sống thật khác.”

“Bây giờ, tôi nghĩ.....có thể tôi cũng nên cho cậu một cơ hội, cho chúng ta một cơ hội.”

*

Một tuần gần đây, có thể nói là tuần trôi qua nhanh nhất từ khi A Yên đến thế giới này.

Mỗi này sớm tối, Tiểu Triệu đều đúng giờ đến báo cáo, đọc bình luận đã chỉnh sửa tốt, một chàng trai giỏi giang, đọc đến cuối mặt lại đỏ đến mang tai, lời cũng nói không lưu loát.

A Yên nghe lại vô cùng vui vẻ.

Đợi tiểu Triệu rời đi, Lão Cổ Đổng vụng trộm liếc mắt nhìn những câu chữ lộ liễu kia, mặt già ửng đỏ: “Kí chủ, mọi người đều nói ngươi lẳng lơ.”

A Yên nhìn nó: “Vậy thì sao?”

Lão ngoan đồng thở dài: “Lẳng lơ....Đây không phải lời khen, đây là nghĩa xấu, người khác đều đang châm chọc ngươi, ngươi còn cho là khen ngợi.”

A Yên nhíu nhíu mày, có chút không hiểu gì: “Ngươi không phải già nên hồ đồ rồi chứ? Ta là hồ li tinh, không nói ta lẳng lơ, chẳng lẽ nói ta đoan trang?” Cô đoạt lấy tài liệu Tiểu Triệu đã sửa sang không cho nó nhìn: “Ngươi không có ánh mắt thưởng thức, ta không để ý đến ngươi nữa.”

Lão Cổ Đổng nói: “Hồ tộc các ngươi....thật sự khác người.”

A Yên nhăn mày nói: “Đã nói ta không phải Hồ tộc, ta là tộc trưởng A Yên tộc.”

Lão Cổ Đổng im lặng.

A Yên nhìn văn kiện trong tay, trên mặt nở nụ cười vui vẻ: “Các người nói ta kì quái, ta còn cảm thấy các người không biết nói lý đâu....Năm đó, ta mới tới Tây Thiên tu hành, khắp nơi đều là đại hòa thượng, khắp nơi đều là nam nhân, ta thấy bọn họ ra vẻ, cảm thấy đùa thật vui liền muốn trêu chọc một chút.”

Lão Cổ Đổng nghe nàng nhắc lại chuyện cũ, biết rõ tâm trạng nàng lúc này đang rất tốt, ngoài thấy buồn cười, đối với quá khứ của nàng cũng hơi hiếu kỳ, nhịn không được hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, có một hòa thượng giả tu hành, đứng ra chỉ trích ta, nói ta không quản được chính mình, dám khinh nhờn phật môn thanh tịnh...” A Yên nói đến đây, khẽ hừ một tiếng: “Ta liền cãi nhau với hắn, ta nói ta vốn dĩ là hồ ly tinh, hắn muốn nói hồ li tinh không phát tao, sao không gọi heo mẹ bò lên cây? Hắn thanh quy giới luật, hắn thành tín nhất, hắn còn để tóc làm gì? Không chạy mau học theo phật tổ của hắn, cạo thành đầu trọc bóng loáng đi?”

Lão Cổ Đổng khẽ cười.

A Yên cũng cười: “Về sau, hắn không nói lại được ta, đúng là đi cạo tóc, biến thành đại hòa thượng, dáng vẻ đó rất buồn cười, ta đứng trước mặt hắn gọi hắn là con lừa ngốc đầu trọc mười năm.”

Lão Cổ Đổng hỏi: “Mười năm sau thì sao?”

A Yên nói: “Mười năm sau, hắn nuôi lại tóc, thật là một người khó hiểu.”

Vừa dứt lời, điện thoại vang lên.

A Yên nhìn thấy dãy số điện thoại, thở dài, mới tiếp điện thoại: “Kiều tiên sinh.”

Kiều Thần trầm mặc một lúc, mở miệng: “Em yên tâm, anh sẽ điều tra ai tiết lộ video.....công tác bảo mật có chỗ hở lớn như vậy, anh sẽ truy xét trách nhiệm.”

A Yên thản nhiên nói: “Cũng không phải anh đầu tư, anh truy cứu trách nhiệm gì.”

Kiều Thần nói: “Em....” Hắn nói một chữ, lại không nói nữa, dừng lại một lúc lâu, khẽ thở dài: “A Yên, em phải thật tốt, biết không? Gần đây đừng lên mạng, không có gì đáng xem, anh sẽ cố gắng đè việc này xuống.”

A Yên không vui nói: “Kiều tiên sinh, anh lại đến làm đá cản đường của tôi, anh như thế này thật không biết điều. Thứ nhất, video là tôi phát, thứ hai, tôi rất vui vẻ, mỗi ngày đọc bình luận, anh không thể cướp đoạt niềm vui của tôi, thứ ba......Anh nha, anh thử nói xem có phải anh hơi quá đáng rồi không?” Cô cầm lấy bình luận Tiểu Triện đã sửa, xem vài cái, lắc lắc đầu: “Tôi khiến anh trở thành người đàn ông được hàng vạn người hâm mộ, anh không cảm ơn tôi thì thôi, sao lại làm ảnh hưởng đến ước mơ của tôi? Làm người phải phúc hậu.”

Kiều Thần nghe xong liền sững sờ, trong phút chốc không có phản ứng, đợi hắn kinh ngạc xong, vừa định hỏi cô tại sao phát video, đầu kia đã truyền đến tiếng tút tút, dập máy rồi.

Hắn ngây người rất lâu, đột nhiên cảm thấy khó chịu.

A Yên biến thành như vậy, là vì hắn.

.....Cô ấy vốn dĩ dịu dàng như thế, cô gái hay ngượng ngùng như vậy.

Tám năm bầu bạn, đổi lấy một hôn lễ không có chú rể, đổi lấy một câu xin lỗi của hắn.

Hắn...rốt cục đã làm những gì.

*

Chu Tuấn Bác từ lúc nhận được câu “Giúp chia sẻ, cảm ơn.” từ A Yên, liền kiên định với suy nghĩ của chính mình, cho rằng A Yên là một người phụ nữ phóng đãng không kềm chế được, sớm muộn sẽ trở thành đồ chơi của hắn.

Không chỉ hắn, đồng bọn của hắn đều nghĩ như vậy.

Vì thế, tin nhắn “Hôm nay được ngủ với Lâm Yên sao” đều rất sôi nổi, mỗi này đều hỏi, rốt cuộc có ai thành công ngủ không?

“Anh em, hôm nay có người ngủ được chưa?”

“Không phải nói là rất dễ dàng sao? Anh Chu, bên anh thì thế nào?”

“Tôi gửi cho cô ta một bức ảnh khiêu gợi của tôi.”

“Sau đó thì sao? Cô ta có phải đối với anh thèm nhỏ dãi đi?”

Chu Tuấn Bác ngại ngùng nói sự thật.

A Yên trả lời tin nhắn của hắn, ngắn gọn bốn chữ.

......Chỉ là hàng trung.

Hắn tức giận thiếu chút nữa đập màn hình điện thoại.

Chu Tuấn Bác suy đi nghĩ lại, quyết tâm.

“Mặc kệ, cuối tuần này phải ngủ được. Như vậy đi, tôi hẹn cô ta ra, mấy người các ngươi cùng tới...cắt, đã lẳng lơ như thế, không bằng chơi lớn một lần.

*

Cuối tuần Kiều Thần về quê một chuyến.

Bố hắn ra ngoài, chỉ có mẹ hắn ở nhà, đang uống trà cùng một vị phu nhân sang trọng, bên cạnh họ là một thiếu niên tóc đen nhiễm vài sợi vàng ánh kim đeo bông tai, phong cách này không giống với phong cách của thế giới bọn họ.

Nói thế nào nhỉ?

Rất nổi.

Kiều Thần cười cười, gật đầu với bọn họ: “Chào dì, tiểu Thanh.”

Vị phu nhân sang trọng đứng lên, thân thiết nói: “Đã lâu không gặp, dì nghe mẹ cháu nói, tháng trước, cháu đem theo một đoàn đội xuất ngoại, nhận được số lượng lớn đơn, Tiểu Thần, cháu có tiền đồ như vậy, rất nhanh là có thể thừa kế ba cháu rồi.”

Kiều Thần khẽ lắc đầu, khiêm tốn nói: “Vẫn sớm ạ.”

Đối phương thở dài, nhìn thoáng qua đứa con ngồi cũng không tử tế: “Thanh Thanh nếu được một nửa của cháu, thì dì cũng yên tâm rồi, nó à....ai”

Kiều Thần nói: “Tiểu Thanh hiện tại cũng rất nổi tiếng, trong đoàn đội quản lý của cháu, còn có vài người quản lí hơn bốn mươi tuổi đều là fan của cậu ấy.”

“Cái này thì có tác dụng gì? Chú dì chỉ cần nó tốt, sớm ổn định lại, ít gây chuyện thị phi, nhưng nó thì sao? Đợt trước còn dỗi với chú Trình, nói chung không làm chúng ta bớt lo.”

Thiếu niên nhìn bà một chút, không nói gì.

Kiều Thần nhớ lại chuyện xấu ở studio ngày đó, vẻ mặt tối xầm lại.

Trang Chính Thanh ngẩng đầu, hăng hái mà đánh giá hắn một lúc, bỗng nhiên đứng lên: “Mẹ, mọi người nói chuyện nhé.” Rồi nói với Kiều Thần: “Anh Kiều, nói chuyện một lát.”

Kiều Thần gật đầu nhẹ.

Hai người một trước một sau, đi đến hoa viên.

Trang Chính Thanh cúi đầu, đá rơi viên đá nhỏ dưới chân.

Kiều Thần nói: “Chuyện này hôm đó.”

Trang Chính Thanh nhàn nhạt nói: “Chuyện ngày hôm đó, không liên quan đến anh.”

Kiều Thần nhìn hắn, nhăn mày: “Vậy cậu muốn nói gì với tôi.”

Trang Chính Thanh quay đầu lại, nhìn hắn cười cười: “Còn có thể nói gì? Đương nhiên là nói về người trong lòng anh, Tống đại tiểu thư.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.