Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 112: Chương 112: Siêu sao trở về (17)




Editor: Công Tử hào Hoa

Beta: Cà ri

Điện thoại trên bàn rung rung.

A Yên mở điện thoại di động. Thì ra là Chu Tuấn Bác gửi WeChat tới.

Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là một tấm hình. Trong tấm hình, một chiếc xe thể thao Lamborghini đầy phong cách. Bên cạnh đó là Chu Tuấn Bác mang kính râm dựa vào xe, cằm hơi hất lên. Từ góc độ chục ảnh, trông hắn rất có một luồng khí thế quân lâm thiện hạ.

Tiếp đó một dòng chữ được gửi sau bức ảnh: Có muốn vui đùa một chút?

Cái ngữ khí này rất là ngả ngớn.

A Yên để mẫu đánh giá mặt nạ mới nhất mà Tiểu Triệu vừa in sang một bên, cầm điện thoại lên hồi âm lại.

Ngắn gọi có đúng một chữ “Được“.

Rất nhanh, Chu Tuấn Bác đã gửi tới địa điểm cùng thời gian.

Hai tiếng nữa, lúc năm giờ đúng.

A Yên nhìn một chút, cô quay về phía gương Cổ Đổng khẽ cười, hài lòng thở dài: “Ngày hôm nay cũng là một ngày nỗ lực theo đuổi giấc mơ, tôi cảm thấy cuộc đời này thật tràn đầy hi vọng và ánh mặt trời.”

Khóe miệng Lão Cổ Đổng giật giật.

A Yên không để ý tới nó, cô cất gương vào túi, đứng dậy chuẩn bị xuất phát đến chỗ hẹn.

Qua nửa giờ, dì Vương gõ cửa: “Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư!”

A Yên vừa đổi một chiếc váy gợi cảm màu đen lộ lưng eo, vừa đeo khuyên tai vừa đi mở cửa: “Sao vậy?”

Vẻ mặt dì Vương có chút cảnh giác, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài có một cô gái rất là kì quái tìm đến, nhìn thần thần bí bí. Có khi nào là nhân vật nguy hiểm nào không? Tôi xem TV trong chương trình pháp trị, có người xấu trước khi hành hung sẽ ngụy trang...Ai da, cô là đại minh tinh, đấy sẽ không phải là tên cuồng theo dõi nào đó chứ? Con gái của tôi từng nói với tôi, rất nhiều fan đều là biến thái đó...”

A Yên bình tĩnh nói: “Để tôi đi xem xem.”

Dì Vương ngăn cản cô: “Vẫn là thôi đi, để tôi gọi điện cho bảo an.”

A Yên cười nói: “Người lạ bảo vệ sẽ không cho vào đâu.”

Dì Vương nghe vậy thấy có lý, bà liền tránh ra nhường đường cho A Yên.

A Yên mở cửa lớn.

Đứng bên ngoài là một cô gái cao gầy, mặc một chiếc áo rộng rãi, quần rách linh tinh, dài đến mắt cá chân, ngực phẳng, dáng người cao gày, trên đầu còn có một chiếc mũ che nắng, trên mặt mang theo kính râm cùng khẩu trang. Mái tóc xoăn màu nâu xõa tung buông xuống, rơi trên bả vai của hắn. Gương mặt kia tái nhợt nhưng không che được phần tinh xảo trên gương mặt đó.

A Yên liếc mắt cái đã nhận ra, cô giơ tay lên, vén mái tóc sang bên tai. Thật không ngoài dự đoán của cô, vành tai như ngọc, lóe lên ánh sáng từ đinh tai màu máu.

Dì Vương không đồng ý hành động của A Yên nói: “Lâm tiểu thư, cô đừng để cho người xa lạ đi vào, chuyên mục pháp trị trên TV có nói...”

A Yên đánh gãy lời của dì Vương: “Tôi biết“.

Dì Vương liếc nhìn cô gái trầm mặc kia, thấy hắn cúi đầu thật giống như vô cùng thẹn thùng...Bà lại nhìn A Yên một chút, ánh mắt trở nên chút quái lạ.

A Yên nói: “Dì làm việc của dì đi.”

Dì Vương chậm rì rì “Vâng” một tiếng, đi hai bước lại quay đầu nhìn một lần.

A Yên đi về phía phòng của cô, người phía sau không nói lời nào đuổi theo sát.

Cửa phòng vừa đóng, người kia liền từ sau lưng ôm lấy cô, xuyên qua khẩu trang, thanh âm rầu rĩ vang lên, vừa nhẹ lại vừa mềm mỏng: “Chị có nhớ tôi không?”

Mái tóc xoăn của hắn xoẹt qua gò má của A Yên, thoang thoảng mang theo mùi nước hoa nữ tính.

A Yên khó chịu nói: “Cậu thả tôi ra. Trên người tôi hôm nay có mùi nước hoa đặc biệt, đừng có để mùi nước hoa khó ngửi của cậu ám lên người tôi. Như vậy sẽ ảnh hưởng đến tác dụng phát huy của tôi.”

Đối với câu nói của A Yên, đối phương cười hai tiếng, hỏi: “Nước hoa gì vậy?” Hắn cọ cọ vào mặt của A Yên, ngửi ngửi một cái: “...Thật là thơm. Lần đầu thấy chị, lúc đó thay chị kéo khóa xuống, tôi ngửi được hương vị này.” Vừa nói tay hắn từ dưới dời lên, dừng lại ở khóa váy sau lưng kéo xuống.

A Yên hất tay hắn ra, đi sang một bên tránh hắn.

Người kia tự giác biết bản thân bị lạnh nhạt, hừ nhẹ một tiếng, đi về phía chiếc ghế ở ban công. Hắn ngồi xuống, theo thói quen co chân lại, cả người cuộn thành một đống, nhìn cực kì đáng thương.

A Yên nhìn hắn, hỏi: “Cậu là thế nào vào được vào tiểu khu?”

Hắn nói: “Tôi muốn làm hàng xóm với chị, cho nên mua nhà ở đây, quang minh chính đại mà đi vào“.

A Yên kỳ quái nhìn hắn: “Vậy cậu ăn mặc thành như vậy làm cái gì?”

Hắn trầm mặc chốc lát, nói: “Để phòng ngừa vạn nhất thôi“.

A Yên không nói với hắn nữa, đứng trước bàn trang điểm, nghiêm túc tô son môi.

Lúc này, bên cạnh cô truyền đến tiếng nói: “Chị muốn ra ngoài sao?”

Mắt A Yên nhìn thẳng: “Ừm” một câu rất lạnh nhạt.

“Đi đâu?”

“Đi khuynh đảo chúng sinh.”

Người kia lại không lên tiếng, qua rất lâu mới mở miệng nói, ngữ khí rất là sa sút: “Chỉ khuynh đảo một mình tôi không được sao?”

A Yên nhìn hình ảnh phản chiếu của cô trong gương, không rảnh cho hắn một chút quan tâm nào, thoa thoa xong son môi, mím mím môi, nhếch miệng lên tạo một độ cong hoàn mỹ. Cô nhìn thế nào cũng đều cảm thấy rất là xinh đẹp.

Sau đó cô xoay người, nói: “Ngày hôm nay vẫn không hẹn sao?”

Thiếu niên giả dạng con gái kéo mũ trên đầu xuống, ném xuống đất, rõ ràng là động tác đang nổi nóng, nhưng ngữ khí của hắn lại vô cùng đáng thương, không hề có sức lực: “Tôi đã nói rồi, không hẹn...”

A Yên liếc nhìn hắn, bình tĩnh nói: “Vậy cậu bảo trọng. Gần đây tôi rất bận, bây giờ tôi muốn đi ra ngoài, chờ tôi làm xong việc tôi liền trở về câu dẫn cậu.”

Thiếu niên vô thức cắn móng tôiy: “Chị đến cùng là đi làm gì?”

A Yên lạnh nhạt nói: “Khuynh đảo chúng sinh.”

Hắn giận giữ: “Nói rõ ra!”

A Yên thiếu kiên nhẫn nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu.”

Sau khi A Yên dứt lời, không khí liền rơi vào trầm mặc.

Một lúc lâu sau, Trang Chính Thanh mở miệng lần nữa “...Chị.” Hắn đưa tay về phía A Yên nói: “Đưa điện thoại của chị cho tôi, tôi tặng chị một món quà.”

A Yên không để ý nói: “Điện thoại của tôi ở trên giường.”

Nghe vậy, Trang Chính Thanh liền từ trên ghế xuống, cầm lấy điện thoại di động ở trên giường, ấn ở màn hình. Điện thoại không có mật khẩu nên hắn dễ dàng mở máy lên. Hắn mở ứng dụng WeChat trong máy của A Yên, lướt xuống liên tục, mãi đến khi hắn nhìn thấy một tin nhắn mới, hắn mới ngừng tay, đem điện thoại di động đưa đến trước mặt A Yên, nói: “Chị xem.”

A Yên nhìn một chút.

Đó là Kiều Thần gửi, chỉ có vẻn vẹn vài chữ, không phối đồ.

- - xưa nay đều là sai, kết thúc cũng tốt.

Ánh mắt A Yên từ màn hình điện thoại, chuyển qua mặt đối phương.

Trang Chính Thanh mỉm cười, ôn nhu nói: “Nói rồi sẽ tặng quà cho chị, đã quên sao? Tuy rằng tiêu tốn chút thời gian, nhưng rốt cục vẫn là đưa rồi.”

A Yên đối với hắn cười giễu: “Tôi đối với cái này không có hứng thú. Không bằng cậu bé ngoan lên giường, đem chính mình xem làm quà tặng cho tôi, tôi sẽ cao hứng.”

Sắc mặt Trang Chính Thanh từ trời quang chuyển thành trời âm u, lại bắt đầu rầu rĩ không vui: “Chị đối với tôi chỉ nhớ chút đó thôi sao? Ngoại trừ thân thể của tôi, chị không hề có một chút... “ Hắn giơ lên hai ngón tay, so khoảng cách một cây kim: “... Ý tưởng khác sao?”

A Yên trả lời: “Không có.”

Trang Chính Thanh ngồi lại xuống ghế, ôm tay tức giận, nhưng chẳng được bao lâu, hắn lại sấn lại đây: “Tôi tuổi trẻ.”

A Yên nhìn hắn một chút: “Ừ.”

“Tôi thể lực tốt.”

“Tạm được.”

“Tôi lớn lên đẹp.”

“Trung bình.”

Trang Chính Thanh mềm giọng nói: “Chị ở cùng với tôi không thiệt thòi.” Hai cánh tay hắn cuốn lấy eo thon cô gái, đôi môi hôn một cái bên gáy của cô, phun ra hơi thở ấm áp: “Chú Trình đến cái tuổi này, một buổi tối hai lần đều muốn mạng già của hắn, có thể thỏa mãn chị sao? Tôi chơi với chị ba lần cũng không mệt. Chị... chị nhìn tôi một chút.” Hắn nhíu mày, vẫn cứ muốn đối phương nhìn mặt của hắn: “Chị nhìn tôi một chút, tôi tốt thế này.” (Cà ri: TCT đứng dậy lúc nào vậy??)

A Yên nhìn hắn, khẽ cười.

- - độ thiện cảm là rất cao, không sai.

Trang Chính Thanh nói: “Chỉ cần làm giữ tốt công tác bảo mật, sẽ không có người phát hiện.”

A Yên gật gù: “Là không thể để người phát hiện.”

Trang Chính Thanh ngớ ngẩn, hỏi: “Chị sợ fan của tôi quấy rầy chị sao? Tôi -- “

A Yên cầm túi lên, liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Không, tôi là sợ ảnh hưởng đến kế hoạch hút phấn gió lốc của tôi, tôi đi đây, gặp lại sau.”

Trang Chính Thanh lại sửng sốt một chút, vội vàng đuổi theo sau, ôm lấy hông của cô quấn quít một lát.

Đúng lúc dì Vương từ trong phòng đi ra, nhìn thấy tình cảnh này, hoảng sợ đến biến sắc, che miệng lại sững sờ nửa ngày, nét mặt già nua đỏ bừng, chạy nhanh trở về phòng, đóng cửa lại.

Muốn chết.

Thì ra, Lâm tiểu thư thế mà có một chân này.

*

Mặt trời xuống núi, trong phòng không bật đèn.

Kiều Thần ngồi ở trên ghế sa lông, mặt không hề cảm xúc.

Bốn phía yên tĩnh, thời gian trôi qua là lặng yên không một tiếng động.

Đợi đến một tia sáng cuối cùng tắt, xung quanh rốt cục chỉ còn lại bóng tối dày đặc, hắn nhắm mắt lại, xoa xoa mi tâm, cay đắng nở nụ cười.

Trang Chính Thanh cho hắn hai thứ.

Đối thoại WeChat, ghi âm điện thoại.

Bằng chứng như núi, không có chỗ trống để hắn nghi ngờ.

“Em đối với Kiều Thần, cảm kích nhiều hơn tình yêu.”

“Không, nói thật, em thật sự không yêu hắn, từ trước tới giờ chưa từng yêu.”

“Nhưng em nghĩ muốn cố gắng cùng hắn chung sống, ở cùng với hắn, em không cần lo lắng gì cả, trong tương lai không cần sợ một ngày nào đó, hắn sẽ thay lòng, em biết hắn nhất định sẽ tốt với em.”

“Em vốn nghĩ rằng, gả cho hắn là nhất quyết định chính xác nhất.”

“Nhưng mà... Nhưng mà không được.”

“Em thiên tính vạn tính, lại không có tính tới, sinh hoạt đến cùng chú ý chính là sớm chiều ở chung.”

“Em không yêu hắn, một ngày hai ngày thì thôi, mỗi ngày đều muốn sinh hoạt chung một chỗ, mỗi giờ mỗi phút cũng phải nhìn thấy hắn, mười năm, hai mươi năm, cả đời! Mỗi ngày mở mắt ra thấy chính là hắn, trước khi ngủ cũng là hắn, thế nào cũng phải nghe lời nói nhàm chán của hắn, thế nào cũng phải trải qua cuộc sống về già dưỡng lão cùng hắn.”

“Em không chịu được... Em không thể miễn cưỡng ở cùng hắn cả đời.”

“Cuộc sống như vậy, còn có ý gì đây?”

Những câu lời nói này, từng chữ, một câu, đều giống như dao găm, đâm vào tim Kiều Thần, đến mức máu thịt be bét.

Điều khiến hắn không thể chịu đựng được là....

Hắn nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng ghi âm, giọng của thiếu niên êm tai: “Chúng ta như thế này, có xứng đáng với anh Kiều không? Tôi không thể giải thích, chị cũng biết mẹ tôi và mẹ anh ấy là bạn tốt.”

Chốc lát trầm mặc.

Giọng Tống Tân Vũ vô cùng lạnh nhạt, thấp giọng nói: “Không đáng kể. Hắn... Hắn cũng có lỗi với Lâm Yên, không phải sao? Thế nhưng Lâm Yên vẫn gắng vượt qua. Không có gì sai cả -- có lẽ, rời khỏi em, hắn có thể tìm được người thích hợp với hắn hơn. Em không yêu hắn, chuyện này với hắn vốn là không công bằng.”

Kiều Thần trầm thấp nở nụ cười, mỗi một tiếng đều là thâm trầm châm chọc.

Tống Tân Vũ đến cùng coi hắn là thành cái gì đây?

Kiều Thần không biết.

Hắn vì cô, vứt bỏ bạn gái kết giao tám năm, nói chuyện cưới xin, hắn vì cô, đem cô gái yêu hắn sâu sắc, bỏ lại trong lễ cưới, hắn trả giá hết tất cả tình cảm. Đổi lấy một câu không yêu của cô.

Thật là một chuyện đáng buồn cười.

Hơn bảy giờ tối, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tống Tân Vũ đi vào, mở đèn lên, nhìn thấy hắn ngồi trên ghế, ngẩn người: “Sao không bật đèn vây?”

Hai mắt Kiều Thần ửng đỏ, nhìn người con gái mà hắn yêu rất nhiều này, bỗng nhiên bật cười, không nói gì, chỉ cầm điện thoại di động lên, truyền phát tin một đoạn âm.

“Em đối với Kiều Thần, cảm kích nhiều hơn tình yêu... “

...

Tống Tân Vũ càng nghe, vẻ mặt càng kinh hoảng, đến cuối cùng sắc mặt trở thành trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau, lưng đụng vào trên vách tường, đôi môi không còn chút máu giật giật, không phát ra được tiếng nào.

“Thì ra, trong lòng em vẫn luôn nghĩ như vậy.”

Giọng Kiều Thần trầm thấp lãnh đạm, giống như đang nói chuyện với người không quen biết, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên mặt cô gái, tự giễu nói: “Ngày đó, lúc anh cầu hôn em, có phải em cảm thấy anh là thằng ngốc không? Tân Vũ, đời này có lẽ anh có lỗi với rất nhiều người, nhưng chưa từng phụ lòng em.”

Túi trong tay Tống Tân Vũ rơi xuống đất, ngón tay gắt gao nắm lại, ánh mắt nhìn chằm chằm mũi chân.

Kiều Thần đứng dậy: “Kết thúc đi. Trang Chính Thanh cũng được, người khác cũng tốt, em muốn cùng người nào ở bên nhau, đó là tự do của em. Anh... đối với em đã không còn lời nào để nói.”

Con ngươi Tống Tân Vũ co rút lại, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn thẳng hắn: “Đừng nói giống như chỉ có em có tội.”

Kiều Thần cau mày: “Em nói cái gì? “

Tống Tân Vũ nhìn hắn, cười lạnh: “Anh thật sự không thẹn với lương tâm sao? Kiều Thần... Đúng, là em ở sau lưng anh, lại cùng Trang Chính Thanh qua lại, nhưng anh sạch sẽ sao? Mỗi lần Lâm Yên có chút gió thổi cỏ lay, anh luôn là người đầu tiên xông tới bên người cô ta, em thật nên cho anh một cái gương, để anh nhìn xem một chút dáng vẻ lúc đó của mình.”

Ấn đường Kiều Thần nhăn lại: “Anh đem A Yên trở thành người thân, dù sao anh và cô ấy cũng có tám năm tình cảm.”

“Người thân?” Tống Tân Vũ cay nghiệt bật cười thành tiếng, đến mức này rồi, sớm vạch mặt, cô cũng không còn gì để mất: “Người thân cùng nhau ngủ tám năm sao? Lâm Yên cởi, mấy người trên mạng kia nói anh thế nào? Anh có mắt đó, tự mình xem đi! Làm bạn gái đương nhiệm của anh, anh cho rằng trong lòng tôi dễ chịu sao? Tất cả mọi người đều đang nhạo báng anh và Lâm Yên, coi tôi thành cái gì? Còn anh thì sao? Anh chỉ lo lắng Lâm Yên thấy bình luận ác độc trên mạng, sẽ khó chịu, sẽ thương tâm, anh có quan tâm đến cảm nhận của tôi sao? Tôi mới là bạn gái của anh!”

Kiều Thần khiếp sợ nhìn cô, nói không ra lời.

Tống Tân Vũ cầm lấy túi, đứng lên: “Tôi có lỗi, anh cũng không phải trong sạch. Kiều Thần, tôi và anh tối đa kẻ tám lạng người nửa cân, anh đừng giả dạng làm sứ giả chính nghĩa đến mắng tôi -- “ Cô châm chọc cong khóe môi, xoay người đi ra ngoài: “-- anh không tư cách.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.