Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 82: Chương 82: Trường học nhất bá (6)




Editor: Leo Bụi

Beta: Cà ri

Một tuần mới đến.

Trưới khi A Yên quay về trường học, đặc biệt dặn dò Lão Cổ Đổng: “Ngươi phải thời thời khắc khắc để ý đến Phó Phùng Kỳ không được để giống như thế giới kia...Biết chưa? Đoàn Tử Minh gặp nạn trên đoàn tàu kia, ngươi nếu như sớm báo cho ta biết, ta vốn đã có thể đến kịp cứu hắn.”

Lão Cổ Đổng: “.....Đã rõ.”

A Yên: “Ta không dẫn ngươi đến trường cùng đâu.”

Lão Cổ Đổng kinh ngạc: “Kí chủ?”

Đây là lần đầu tiên A Yên ra ngoài mà không mang theo nó. Lão Cổ Đổng có chút tủi thân.

“Ta có mấy câu cần bàn giao với người ở trường, xong việc sẽ về ngay, sớm nhất là tối nay, muộn nhất là ngày mai.” A Yên nói.

Lão Cổ Đổng chẳng hiểu ra sao.

A Yên: “Ta muốn dành chút thời gian chú ý đến Phó Phùng Kỳ, tốc chiến tốc thắng.....không thể giẫm lại vết xe đổ ngày xưa nữa.”

*

Ở một góc sân trường.

Cô gái dịu dàng mặc váy liền trắng đứng dưới tán cây, làn gió nhẹ thổi qua khiến vạt áo bay lên, váy trắng lay động. Những bông hoa rơi như mưa, vài cánh hoa vương trên mái tóc cô gái.

Thiếu niên đưa tay khẽ phủi nhẹ đi.

Thật là một trong những cảnh tượng đẹp nhất của thanh xuân.

Cô gái cúi đầu cười ngượng ngùng, dường như có chút khó xử, nhẹ nhàng nói: “Tô Lương, sự việc ở thiếp ba kia, anh đừng để trong lòng. Em đã nói với bạn bè rồi đều là trò đùa dai của Hoắc Yên, tất cả là giả thôi.”

Tô Lương thần sắc hờ hững, nhìn cô gái một cái, trong mắt lướt qua một tia ôn nhu: “Quan tâm họ làm gì? Càng nói càng đen, em nói cũng vô dụng.”

Chu Sở Sở thở dài: “Em biết nhưng em không muốn anh vô duyên vô cớ phải chịu ủy khuất....Hoắc Yên quá đáng quá rồi. Cô ấy làm chuyện này, không nghĩ đến sẽ đem đến cho anh bao nhiêu tổn thương sao?”

Tô Lương nói: “Đừng nói việc này nữa, mất hứng.”

Chu Sở Sở lắc đầu, trầm mặc một lát lại nói: “Em nhớ đầu tháng sau là sinh nhật anh, em làm cho anh bánh sinh nhật nhé, được không?”

Tô Lương nhíu mày: “Bánh ngọt mà em cũng biết làm?”

Chu Sở Sở cười cười, dùng sức gật đầu: “Biết chứ, nhà họ Phó có lò nướng, em từ bé đã học làm rồi.”

Tô Lương sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng: “Em cũng từng làm bánh ngọt cho bọn Phó Lộ Bạch sao?”

Chu Sở Sở ngơ ngác, theo bản năng gật đầu: “Lúc sinh nhật anh Lộ Bạch --”

“Anh Lộ Bạch.” Thiếu niên mặt mày càng thêm lạnh lùng, cười châm chọc, ánh mắt nhiễm tia ác độc: “Chu Sở Sở, rốt cuộc trong lòng em, tôi đứng ở vị trí thứ mấy? Có phải xếp sau bọn Phó Lộ Bạch, Phó Phùng Kỳ không?”

Chu Sở Sở kinh hãi, bối rối: “Anh, sao anh lại hỏi cái này? Các anh đối với em đều rất quan trọng.”

Tô Lương ý cười lạnh lùng, lắc đầu: “Cái tôi muốn không phải như vậy. tôi thích em --” Giọng nói của hắn bình tĩnh, nhìn cô gái vì ngượng ngùng mà gục đầu xuống, lại lặp lại một lần nữa, ngữ khí thêm phần kiên định: “Tôi thích em, đừng giả vờ như em không biết nữa. Tại sao không thể chỉ đối tốt với một mình tôi? Cái gì mà anh Lộ Bạch...Sau này trước mặt anh đừng có nhắc đến tên hắn!”

Khuôn mặt Chu Sở Sở đỏ đến nhỏ máu, kinh hãi ngẩng đầu, liếc nhanh Tô Lương một cái rồi lại rủ mắt.

Tô Lương không bỏ qua: “Em đến cùng là có thích tôi hay không? Tôi chỉ muốn một đáp án thôi, nói đi!”

Chu Sở Sở mấp máy đôi môi hồng, qua rất lâu mới thốt ra được mấy chữ: “Em không biết...” Chàng trai cười gằn tự giễu, có chút nản lòng thoái chí, trong lòng Chu Sở Sở quýnh lên, giữ chặt tay áo hắn: “Tô Lương, em chưa từng nghĩ tới, anh đột nhiên hỏi em như vậy, em thật sự không biết.”

Tô Lương lùi lại một bước, nói nhàn nhạt: “Vậy em cứ từ từ nghĩ, nghĩ kỹ rồi thì cho tôi một câu trả lời thuyết phục.”

Hắn rời đi.

Chu Sở Sở đứng nguyên tại chỗ, mờ mịt nhìn bóng lưng Tô Lương, qua một lúc cô quay ngược lại hướng hắn mới vừa rời đi mà đi, tâm tình sa sút, không khỏi cảm thây phiền muộn.

Đi qua cửa một lớp học, cô nhìn thấy bên trong một nhóm mười mấy người tụ tập.

Tùy ý liếc qua, chợt dừng bước.

Đó là hội tà giáo nổi tiếng nhất trường.

Mấy nữ sinh quây thành nửa vòng tròn, trang điểm rực rỡ, ánh mắt sắc bén, dáng đứng khoanh tay cực kì bất lương, còn có thêm mấy nam sinh đứng dựa phía sau.

Cái hội này, trong trường học không ai dám động vào.

Đột nhiên, một trong những nữ sinh đó đổi vị trí, đi đến một phía khác, như vậy liền lộ ra...người bị bao trong vòng vây.

Người nọ mặc một chiếc áo len màu vàng nhạt, phía dưới là chân váy màu sẫm, mái tóc đen thẳng dài, thoạt nhìn giống như một cô nàng yểu điệu thục nữ, nhưng trên gương mặt lại là lớp trang điểm tinh xảo diễm lệ, độ cong của đôi môi đỏ mọng kinh diễm, đôi mắt nhàn nhạt liếc qua, một ánh mắt hời hợt cũng mang khí thế khiếp ngời.

Cô ngồi trên bàn học, nói chuyện bình thản, thỉnh thoảng giơ tay lên chỉ hướng vào người nào đó tùy ý mà phân phó vài câu, người bị điểm tên liền gật đầu liên tục, chỉ thiếu nước lôi sổ ra ghi lại từng lời vàng ngọc của đối phương lại.

Chu Sở Sở bỗng nhiên sinh ra một luồng dũng khí đi vào: “Hoắc Yên.”

Trong phút chốc thời gian như ngừng lại.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào người Chu Sở Sở, mang theo vài phần chán ghét và ác ý.

Chu Sở Sở lúc này mới cảm thấy sợ, bất an mà cắn môi dưới, mắt hướng ra phía cửa...Hít sâu một hơi, tự mình trong lòng động viên vài câu, ngước mặt nhìn người được coi là người đứng đầu: “ Hoắc Yên, người ở trên thiếp ba bịa đặt là cậu phải không? Tại sao cậu lại làm vậy? Bịa đặt là phạm pháp, cậu biết không?”

Suy nghĩ xoay nhanh trong đầu.

Cô khổ não suy tư, nếu như chút nữa đối phương nói là do Tô Lương bắt đầu trước, cô nên trả lời thế nào đây, làm thế nào để cho họ sớm buông bỏ oan oan tương báo, trò đùa dai hại người hại mình kia...vẫn chưa nghĩ ra lí do vì sao, thật làm người ta phát sầu, chợt nghe thấy đối phương đáp: “Vì tôi muốn.”

Bởi vì tôi muốn.

Bốn chữ đơn giản, không cả được coi là một lời viện cớ.

Chu Sở Sở ngây ngẩn cả người, lúng túng: “Cái này, cái này là lí do gì đây? Bởi vì cậu muốn sao, muốn là có thể cố ý tổn thương người khác, tùy ý làm ảnh hưởng đến thanh danh của người khác sao?”

Bên cạnh có một nữ sinh quái gở cười một tiếng, mỉa mai: “Tiện nhân cướp bạn trai của người khác còn có mặt mũi chạy tới chất vấn chị Yên của chúng tao? Mẹ nó, mày còn sống ti tiện hơn được nữa không!”

Câu cuối cùng, ngữ khí cực kì ác liệt.

Chu Sở Sở bị hù dọa, sắc mặt trắng bệch, chân không tự chủ lùi vài bước.

Nữ sinh kiêu ngạo kia quyết không bỏ qua cho Chu Sở Sở, tiến đến gần cô: “Chu hoa khôi, một mình Phó Lộ Bạch không thỏa mãn được mày à? Bàn tay dài vậy, làm sao cũng muốn cướp tên nấm kim châm kia đi? Hắn ta dù cho chỉ được mười giây thì cũng là người chị Yên tao bao, mua thời gian và người của hắn đấy, mày có đạo đức như thế không biết đạo lí đồ của người khác không thể cướp đoạt sao?”

“Không đúng.” Chu Sở Sở tuy rằng sợ hãi những vẫn cố nén không lùi bước, nghiêm mặt nói: “Tôi không cướp Tô Lương, cậu ấy là bạn của tôi....hơn nữa.” Cô nuốt nước bọt, khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: “..... Đã định là của câuh thì mãi mãi là của cậu, ai cũng không cướp được, không phải của cậu, cưỡng cầu cũng có ích gì? Tiền bạc chính là không mua được tình cảm!”

“Mẹ nó, con nhỏ này đem tiểu tam nói đến là thanh tao.”

“Bạn bè? Loại bạn cùng hôn nhau đến quên trời đất?”

“Tiền bạc không mua được tình cảm, nhưng mà có thể mua được trai bao đấy, ví như Tô Lương chẳng hạn.”

...

Mỗi người một câu, mồm năm miệng mười, lời nói càng ngày càng khó nghe.

Chu Sở Sở nhìn những người kia... Những cái nhìn dữ tợn, sắc mặt giễu cợt, hàm răng tại đôi môi hồng cắn đến hằn dấu, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, gắng gượng không chảy xuống.

Không thể khóc, không thể yếu thế!

Không thể ở trước mặt những người này khóc.

.....Không đáng.

“Bạn học Chu.” A Yên rốt cuộc cũng mở miệng.

Những người khác lập tức yên tĩnh lại, lặng im không nói.

A Yên nhảy khỏi bàn, chậm rãi đi tới, bắp chân thon dài uyển chuyển đi về phía trước, bời vì người cao gầy mà khi đi toát lên khí chất tự nhiên thong dong đầy tùy ý.

Chu Sở Sở cảm thấy cực kì khẩn trương, không tự chủ mà lùi về phía sau, chống đỡ vào bức tường phía sau lưng.

“Đã là của cậu thì mãi mãi là của cậu, không ai có thể đoạt đi, không là của cậu thì cưỡng cầu có ích gì...”Những lời này A Yên nhỡ kỹ, trong mắt mang theo ý cười: “Mấy lời này, là cô nói?”

Chu Sở Sở sững sờ, gật đầu: “Đúng.”

“Cô tin sao?” A Yên.

“Đương nhiên.” Chu Sở Sở

A Yên bỏ hai tay ra khỏi túi áo, rũ hai tay xuống bên người, ngước mắt lên nhìn đôi mắt màu đen ngập nước giống như con nai bị dọa sợ của Chu Sở Sở: “Con người tôi không tin số mệnh, lại càng không tin cái gì gọi là định trước. Nếu cô tin tưởng, vậy thì hãy nhớ kỹ những lời này -- quãng đời còn lại, cô sẽ rất cần rất nhiều tâm linh canh gà.*

*Tâm linh canh gà: tên của quyển sách Chicken Soup for the Soul theo tiếng trung.

Chu Sở Sở nghi ngờ nhìn A Yên.

A Yên cười cười: “Cậu nói xong chưa? Chúng tôi còn phải họp, cô ra ngoài đi.”

Chu Sở Sở trầm mặc một lát quay người đi ra khỏi phòng học, chạy chậm đi. Rốt cuộc cũng không kiềm chế được lỗi chua xót cùng ủy khuất trong lòng, đưa tay lau nước mắt tràn ra.

Không biết chạy bao lâu, trước mặt bị va vào bức tường người.

Quanh quẩn là hơi thở nhàn nhạt thơm mát sạch sẽ, quen thuộc như vậy.

Ngẩng đầu nhìn...Là hắn.

Phó Lộ Bạch.

Hắn mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài đen, trong tay cầm quyển sách, mới vừa từ thư viện đi ra, nhìn thấy cô gái khóc đến thương tâm, khẽ nhíu mày: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Chu Sở Sở cười gượng: “Không có.”

Phó Lộ Bạch nhàn nhạt nói: “Nói thật.”

Chu Sở Sở mở miệng: “Thật sự không có chuyện gì..... “

Phó Lộ Bạch ngắt lời: “Anh đã nói rồi, Sở Sở đối với anh em không cần giấu bất cứ chuyện gì. Dù cho xảy ra chuyện gì, anh cũng đứng về phía em vô điều kiện.”

Trong lòng Chu Sở Sở cảm thấy ấm áp, cảm động nhìn hắn.

Phó Đường Bạch lại hỏi: “Đến cùng xảy ra chuyện gì? Nói đi.”

Chu Sở Sở hạ mí mắt, yên lặng thật lâu mới nhẹ nhàng nói một câu: “...Em đi tìm Hoắc Yên.”

*

Trong phòng học.

“Chị Yên, chúng ta không thể cứ thế mà tha cho nhỏ họ Chu kia được!” Trì Trì trừng mắt nhìn theo bóng lưng Chu Sở Sở rời đi, hừ lạnh một tiếng: “Chị nhìn cô ta xem, ỷ có Phó Lộ Bạch bảo vệ mà dám đến trước mặt chị giảng đạo lý, không đánh chết cô ta là may đấy.”

A Yên không để tâm: “Bắt giặc trước bắt vua, không cần để ý tới tiểu lâu la.”

Trì Trì: “Tiểu lâu la?”

A Yên: “Thời thế thay đổi, bọn hắn cũng mất chỗ dựa thôi, đến lúc đó tùy mọi người dạy dỗ.” Nói đến đây, dừng lại, đối mặt với đám hội viên nói: “Tôi xin nghỉ một tháng, việc trong xã đoàn tôi cũng vừa nói qua, mọi người cứ xem mà làm.”

Có người hỏi: “Sao lại lâu như vậy? Chị Yên, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?”

A Yên trả lời: “Không, cần thời gian để làm một người đàn ông.”

Mọi người trầm mặc mất nửa phút.

Trì Trì hắng giọng, dè dặt hỏi: “Tìm đàn ông, hay làm đàn ông?”(*)

*Ở đây A Yên dung chữ 稿 có thể sử dụng linh hoạt để thay thế cho nhiều động từ như做(làm),找(tìm).

A Yên giọng điệu bình thản: “Làm hắn.”

“Bằng cách nào?”

“Thiên Lương Vương phá, bức lương vi xướng.”

....

Trong phút chốc, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Cuối cùng, Trì Trì cầm cặp sách của Hoắc Yên đưa cho cô: “Chị Yên, chị...cố gắng lên. Có gì cần giúp cứ nói với chúng em một tiếng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.