Ta Có Mỹ Nhan Thịnh Thế

Chương 83: Chương 83: Trường học nhất bá (7)




Editor: Leo Bụi

Beta: Cà ri

Mẹ Hoắc mở cửa, nhìn thấy người mặt, kinh ngạc hỏi: “Lộ Bạch, sao cháu lại đột nhiên đến đây?” Tính cách Phó Lộ Bạch từ nhỏ đã lạnh nhạt, rất ít ra khỏi nhà, từ sau khi học xong tiểu học thì hầu như không qua nhà họ Hoắc nữa. Chợt nhìn thấy hắn, trong lòng mẹ Hoắc tim đập mạnh hơn một nhịp: “Không phải Tiểu Yên ở trường xảy ra chuyện gì rồi chứ?”

Phó Đường Bạch nhàn nhạn nói: “Dì, Hoắc Yên có nhà không ạ?”

Mẹ Hoắc: “Tiểu Yên đến trường rồi, xin nghỉ một tháng, nói là có việc rất quan trọng cần phải làm, chúng ta hỏi nó cũng không chịu nói...ài” Bà thở dài cười khổ: “Con gái nhiều tâm sự, có rất nhiều chuyện nó đều không kể cho chúng ta nghe.”

Phó Đường Bạch không phản ứng theo, chỉ hỏi: “Cháu có thể vào trong nhà đợi cô ấy không?”

Mẹ Hoắc nhường đường: “Đương nhiên là được, cháu vào đi, ngồi tự nhiên nhé. Uống trà hay nước ngọt? Vừa hay dì đang gọt hoa qua--”

Phó Đường Bạch lắc đầu: “Cháu cảm ơn, không cần đâu ạ.”

Mẹ Hoắc vẫn đi vào phòng bếp, rót trà, bưng đĩa trái cây đi ra.

Phó Lộ Bạch ngồi một lúc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, mày hơi nhăn lại, tùy ý nhìn qua liền đột nhiên trông thấy thùng giấy xếp chồng chất ngoài cửa phòng.

Thùng giấy không dán, vẫn đang mở, đồ vật bên trong trông có vẻ quen mắt.

Hắn đi qua, cúi người nhặt lên.

Đó là một con búp bê cũ kỹ.

Trong thùng còn chứa mấy thứ linh tinh, một bình nhựa cũ, vô số bút chì, cục tẩy,... trong trí nhớ mở hồ của hắn hình như mọi thứ này đều là đồ của hắn.

Nhiều năm trước, khi A Yên đến nhà hắn làm bài tập, hỏi mượn hắn đồ dùng học tập đều là những đồ lặt vặt nhỏ bé này.

Hắn nói, không cần trả lại.

Phó Lộ Bạch đem đồ để lại chỗ cũ.

Những thứ này...đồ bỏ đi. Cô thế mà vẫn còn giữ.

Thật ngốc.

Hai mươi phút trôi qua, A Yên về đến nhà thấy hắn, sắc mặt có chút kỳ quái, như là không nhận ra qua một lúc mới mở miệng: “Là anh à.”

Mẹ Hoắc từ phòng bếp đi ra, cười tủm tỉm nói: “Tiểu Yên, trên bàn có hoa quả cho con với Lộ Bạch ăn. Mẹ lên gác, không làm phiền hai đứa nữa.”

A Yên: “Mẹ ở đây hay không cũng không quấy rầy bọn con đâu.”

Mẹ Hoắc xoa đầu cô, quay người lên lầu.

Không đợi A Yên hỏi, Phó Lộ Bạch đã nói: “Hôm nay, em gặp Sở Sở?”

A Yên buông cặp, vào phòng cầm gương đi ra, ngồi trên ghế sô pha soi gương, không ngẩng đầu: “Đúng vậy.”

“Các người đã nói gì với cô ấy?”

A Yên lơ đãng: “Nói nhiều lắm, anh muốn hỏi câu nào?”

“Hoắc Yên.” Thiếu niên thanh âm lạnh lùng: “Anh nhớ đã từng nói qua với em--”

“Anh nhớ, nhưng tôi không nhớ.”

Phó Lộ Bạch cau mày.

A Yên nhìn gương cười cười: “Bạn học Phó, tôi và anh rất thân sao? Lời anh nói, tôi cần thiết phải nhớ sao?”

Phó Lộ Bạch không trả lời.

Đây là lần đầu tiên A Yên dùng giọng điệu cứng nhắc này nói chuyện với hắn.

Lần trước gặp cũng là vì Chu Sở Sở chịu ủy khuất mà hắn đến chất vất A Yên, lúc đó thái độ của cô hoàn toàn khác, trước mặt hắn khí thế của cô cũng tự giác bớt đi vài phần.

Dù cho là tiểu học, cao trung, hay là đại học.

Kể cả trong trường A Yên có trở thành nữ bá vương trong mắt người khác, thì mỗi lần bên cạnh hắn, cô vẫn là cô gái vừa tùy hứng vừa tự ti năm nào, vẫn là cô nàng béo nhanh chóng nhét thư tình vào bàn học hắn, sau đó đỏ mặt chạy vội đi.

Trước giờ Phó Lộ Bạch chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày, A Yên thay đổi lạ lẫm đến vậy.

Không chỉ là vẻ ngoài, mà còn cả hành vi cử chỉ.

“Đi thôi.”

Phó Lộ Bạch giật mình: “Cái gì?”

A Yên lúc này mới ngước mắt, lười biếng liếc hắn một cái: “Anh của anh có thể dùng sự nghiệp của ba tôi, dùng sự hợp tác của hai nhà để uy hiếp tôi. Tô Lương mặc dù là đồ ngu ngỗ có khuôn mặt đẹp, nhưng ít nhất có thể dùng bạo lực miễn cưỡng uy hiếp tôi, dáng vẻ vờ vịt. Nhưng anh--” Thu hồi ánh mắt, giọng điệu hỡ hững: “Tôi không thích anh, anh liền chẳng là gì cả, đứng đây thêm cũng chỉ lãng phí thời gian thôi. Tạm biệt. Không tiễn.”

Cô đứng dậy, đi đến cửa phòng, vì không nhìn đường mà mắt cá chân đụng phải mấy thùng giấy, cái bình không kia lộc cộc lăn thẳng đến trước giày Phó Đường Bạch.

Thần sắc chàng trai có phần phức tạp, cúi người nhặt lên thả lại vào trong thùng giấy.

A Yên: “Cảm ơn.”

Mở cửa, chuẩn bị đi vào phòng.

Phó Lộ Bạch lên tiếng: “Em đều giữ lại.”

A Yên quay đầu lại.

Phó Đường Bạch tiến lên mấy bước, ngồi xổm xuống, từ trong thùng giấy nhặt lên cục tẩy cứng đơ đến không thể dùng được nữa, hộp bút chì cũ kỹ...Cuối cùng cầm lấy búp bê: “Đây là quà sinh nhật anh tặng em?”

A Yên nhớ tới trong nhật ký có ghi, đáp: “Phải.”

Phó Lộ Bạch không biết nghĩ tới cái gì, thiếu niên trước giờ luôn lạnh lùng, vậy mà khẽ cong môi cười, nhưng nụ cười có chút thương cảm: “...Bỏ hết vào thùng chuẩn bị vứt đi sao?”

A Yên kỳ quái nhìn hắn, ngập ngừng nói: “Không, bỏ lại vào thùng cất kỹ. Đây là di vật của một cô gái, dù cho thế nào thì lúc còn sống cô ấy rất xem trọng nó. Tôi có thiếu chỗ để đồ cũng sẽ không tùy tiện vứt đi.”

Phó Lộ Bạch: “Cái gì mà di vật?”

Ánh mắt A Yên dừng lại trên người hắn, lạnh lùng: “Cô ấy chết rồi. Người quan tâm anh, quan tâm Tô Lương đã chết rồi.....đây có lẽ là hi vọng của các người.” Ngữ khí bình tĩnh, không có bi thương không có phẫn nộ.

Phó Đường Bạch trầm mặc.

Lời nói của đối phương quá sức hoang đường....Cô vẫn đứng ở đây nhưng lại nói bản thân chết rồi.

Trong lúc vô hình, lại là đúng.

Sau khi học kì mới bắt đầu, dù cho có xảy ra việc gì hắn cũng không quan tâm, toàn bộ thời gian chỉ dùng để đọc sách và đi cùng Chu Sở Sở, nhưng sự tồn tại của A Yên trong trường qua mạnh mẽ, hắn không thể không biết gì.

A Yên thay đổi.

“Anh chưa từng hi vọng em--” Cái chữ kia, Phó Lộ Bạch không thể nói ra lời: “Anh không thích em, cũng đã từ chối em. Còn tình huống bức thư tình năm đó, không phải là điều anh muốn thấy.”

A Yên: “Không liên quan đến tôi.”

Phó Lộ Bạch đứng dậy, cúi đầu nhìn cô: “Rất lâu trước đây, anh coi em như em gái....lúc đó, em đến nhà anh làm bài tập, anh dạy em học bài...Anh không thích em nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghĩ qua sẽ làm em tổn thương.”

A Yên không có hứng thú với lời hắn nói, quay người đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.

Phó Lộ Bạch lặng im đứng ở cửa, lại liếc xuống thùng giấy môi mỏng khẽ nhếch, nhấc chân đi ra ngoài.

*

Nhiều ngày trôi qua A Yên vẫn đi sớm về trễ.

Mẹ Hoắc đã từng nói mấy lần, cô đều làm như không nghe thấy như cũ làm theo ý mình. Mỗi ngày ở ngoài không biết bận rộn việc gì, về nhà cũng không rảnh rỗi, không ngồi trước máy tính lướt web thì cũng là ngồi đọc tài liệu.

Trên mặt bàn trang điểm, từ chất đầy các loại đồ trang điểm, hộp trang sức hay gương thì giờ đây chất đầy những văn kiện tài liệu lộn xộn.

......Bận bịu như vậy, đúng là có hình có dạng đấy.

Chỉ có Lão Cổ Đổng mới biết rõ rốt cuộc kí chủ đang giấu giếm tâm sự gì.

Nửa tháng trước, A Yến vừa uy hiếp vừa dụ dỗ nó phải lấy bằng được tư liệu của tập đoàn Phó Thị, đặc biệt là mấy hạng mục quan trọng trên tay Phó Phùng Kỳ, cùng với người hợp tác và thông tin khách hàng.

Từ đó, A Yên thường xuyên trang điểm lộng lẫy đi ra ngoài, một khi đi liền cả ngày.

Lão Cổ Đổng: “Kí chủ, ngươi lại dùng mị thuật với người khác rồi hả?”

A Yên: “Mị thuật lúc nào chẳng có hiểu quả còn cần ta phí sức thế à?”

Lão Cổ Đổng nghĩ cũng đúng.

A Yên cười cười, đôi mắt sáng ngời: “Đây là bằng bổn sự đùa nghịch âm mưu quỷ kế, bằng bổn sự phao nam nhân, bằng bổn sự rót thuốc mê -- “

Mặt kính rớt xuống một giọt mồ hôi lớn, Lão Cổ Đổng: “Cái này...Kí Chủ cũng quá hi sinh rồi.”

A Yên lắc đầu, ngữ khí không nhanh không chậm: “Ta muốn người khác bán mạng vì ta, hi sinh nhan sắc cũng phải là phương pháp duy nhất.”

Bỏ lại mấy câu nói lập lờ nước đôi, A Yên càng trở nên bận rộn, thường xuyên rời nhà từ bảy giờ sáng nhưng hơn mười giờ đêm mới trở về nhà.

Lão Cổ Đổng nhìn hình ảnh Phó Phùng Kỳ mặt mày anh tuấn lãnh khốc trên màn hình vi tính, thay hắn lạnh toát mồ hôi.

*

Hôm sinh nhật, Tô Lương cãi nhau với mẹ.

Cha dượng uống say như lợn chết, bà liền gọi hắn qua đem ông ta đỡ lên giường, hắn không đỡ chỉ cười lạnh: “Mẹ muốn con thừa dịp ông ta uống say, đâm chết ông ta còn có thể, chăm sóc ông ta? Cái rắm.”

Một hai câu không hợp, hắn liền xoay người bỏ đi.

Ngồi trong công viên vắng vẻ, Tô Lương gọi điện cho Chu Sở Sở: “Alo.”

Chu Sở Sở có chút khẩn trương: “Tô Lương?”

Tô Lương cười một tiếng: “Hôm nay sinh nhật tôi, em quên rồi sao?”

“Em...”

Tô Lương nhận thấy giọng cô có chút ngập ngừng, liền hỏi: “Sao thế?”

Chu Sở Sở im lặng cả buổi, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Sức khỏe của anh hai không tốt lắm, em phải ở lại chăm sóc anh ấy.”

Cô chỉ gọi duy nhất một người là anh hai.

Đôi mắt Tô Lương hiện nên tia sắc bén, khí nóng vọt lên đỉnh đầu, giận giữ nói: “Phó Phùng Kỳ bệnh sắp chết hay thế nào? Người hầu nhà họ Phó nhiều như vậy, chỉ có thể là em chăm sóc sao?”

Chu Sở Sở trầm mặc một lát, nhẹ giọng hỏi: “Anh cũng nghĩ em là người hầu sao?”

Tô Lương nói: “Tôi không có ý này. Hôm đó chúng ta đã nói rõ rồi, em cùng tôi trải qua sinh nhật.”

“Xin lỗi, Tô Lương.” Chu sở sở thanh âm càng nhẹ, mang theo tiếng nghẹn ngào: “Em cũng không muốn vậy, bánh ngọt em cũng đã làm xong, nhưng anh hai phát sốt em thực sự không thể đi. Xin lỗi anh.”

Tô Lương cúp điện thoại.

Hai tay hắn đút trong túi áo, hung hăng đạp chân vào cái cọc gỗ bên cạnh.

Được, xem ra đêm nay hắn phải ngủ đầu đường rồi.

Sinh nhật hắn a.

Không có bất cứ lời chúc phúc nào.

Ba mẹ, anh em...cô gái mình thích.

A.

Gió đêm, thời tiết rất lạnh.

Tô Lương mặc phong phanh, đi trên đường không có mục đích như một kẻ lang thang không có nhà về.

Nhà dột còn gặp mưa, họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập).

Tại góc ngoặt của con phố, Tô Lương gặp phải mấy kẻ lưu manh trước đây từng trở mặt, lấy một địch hai đánh một trận, thành công bị thương.

Hắn phun ra một ngụm máu, đưa tay quệt đi vết màu bên khóe môi, khinh miệt nhìn kẻ nằm trên mặt đất, hai tay đút túi quần hướng người nọ đạp tới.

Đi đến một cửa tiệm bánh ngọt, Tô Lương do dự, đi vào.

Nhân viên nhìn thấy chàng trai bờ môi chảy máu, cực kì chật vật...suy nghĩ một chút, nhìn gương mặt bị thương mà vẫn không bớt đi vẻ đẹp trai liền không đuổi hắn ra ngoài.

Tô Lương không còn nhiều tiền chỉ mua một cái bánh ngọt nhỏ.

Hắn tiếp tục đi lang thang trên đường, không biết đi bao lâu, dừng lại lần nữa nhìn bốn phía xung quanh, trước mặt là tiểu khu quen thuộc.

Vốn định quay người rời đi nhưng hắn lại chần chờ.

Cúi đầu nhìn điện thoại trên tay đến xuất thần...Cuối cùng hắn ấn vào dãy số trong hộp tin nhắn suýt đã bị hắn xóa bỏ.

Điện thoại vang lên ba tiếng liền có người nhận: “Bạn học Tô?”

Hắn nói: “Là tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.