Lúc này, như thường lệ, tại bên trong sảnh đường, tộc trưởng Nhân Sa cùng mười hai tộc lão đang cùng nhau ngồi nghị sự.
Việc trị quốc không thể bỏ bê, và thân là lãnh đạo, họ mỗi ngày đều phải đích thân giải quyết các vấn đề phát sinh trong tộc, không ngày nào được ngơi nghỉ.
Sau khi giải quyết một vài vấn đề thì một Nhân Sa cấp cao đã đứng lên, cung kính thưa: “Hồi bẩm tộc trưởng, tên kia... Hắn lại tiếp tục bày hàng ra bán rồi. Nhưng cái quan trọng ở đây là không ít người trong tộc chúng ta đã chủ động bỏ việc... Ân, chỉ vì không muốn xếp hàng chờ”
“À... Ta hiểu” Tộc trưởng Nhân Sa vô lực thở dài một hơi.
Mười hai tộc lão nhìn nhau, khoé miệng không khỏi co quắp.
Tất nhiên, tất cả mọi người ở đây đều biết trong tộc mình đang lưu truyền một loại chất gây nghiện, một ngày bỏ bữa là cả người không thoải mái... Và đầu nguồn của cớ sự này đều đến từ bàn tay của mấy kẻ ngoại lai ngoài kia.
Ban đầu bọn hắn cũng không đếm xỉa gì mấy, vì bọn hắn nghĩ mấy người kia hẳn là chỉ muốn kiếm chác chút ít đồ từ bản tộc... Nhưng thật không ngờ, thứ chất độc tuy gây nghiện nhưng không gây chết người này lại chính là lưỡi dao phản kích sắc lẻm đến từ mấy người kia.
“Ban đầu ta chỉ định bắt chẹt mấy tên đó một chút, nhưng thật không nghĩ tới bọn chúng cũng không phải dạng vừa... Không chỉ biết rõ điểm yếu mà chúng còn biết cách lợi dụng, sau đó nắm thóp ngược lại chúng ta...”
Nói đến đây, Lão tộc trưởng lại thăm thẳm thở dài, một mặt nghi hoặc: “Chỉ là... Ta có chút không hiểu vì sao mấy người đó lại biết Nhân Sa chúng ta rất thích đồ ngọt?”
Là kẻ nào đã âm thầm bán đứng bổn toạ? Tốt nhất là đừng để bổn toạ tìm ra được, bằng không bổn toạ nhất địch sẽ róc sạch vảy kẻ đó!
Một tộc lão cũng thở dài, đành bó tay chịu trói: “Tộc trưởng, ta nghĩ...”
“Không được đâu, mấy kẻ đó đều không phải kẻ ngu. Thế nên cho đến khi chúng đạt được những gì chúng muốn, chúng sẽ không bao giờ dừng lại”
Lão tộc trưởng trầm ngâm một chút rồi giải thích: “Rõ ràng chúng đã có thể thuê người để công việc kinh doanh trở nên dễ dàng hơn, thế nhưng chúng lại không làm vậy... Điều này nói rõ chúng chỉ muốn tộc chúng ta phát nghiện vì chúng, chứ không có ý định cho chúng ta học tập phương thức chế tạo, từ đó tiến tới tự cung tự cấp”
“Hoặc nói đơn giản hơn là cái phương thức chế tạo đồ ngọt đó sẽ là chìa khoá mang tính áp đảo cho chúng khi ngồi xuống bàn đàm phán với chúng ta”
“Tộc trưởng, ván cờ này chúng ta thua rồi sao?” Mấy vị tộc lão khác nhao nhao hỏi.
“Thua rồi, bại rất triệt để, không cách nào phản kháng lại được” Lão tộc trưởng có chút dở khóc dở cười nói: “Ta thật không dám tưởng tượng đến khung cảnh khi chúng bỏ đi mà không để lại phương thức, tộc chúng ta sẽ loạn thành cái gì nữa”
Ổ địa long nghiện ngập?
Bà mẹ nó, hình ảnh kia thật cay con mắt, không dám tưởng tượng!
Các tộc lão: “...”
“Tộc trưởng... Chúng ta thật sự phải giao thứ đó ra sao? Đó là thứ mà tổ tiên chúng ta đã dặn dò không được để mất, chúng ta làm vậy rõ ràng là đang...”
“Ta nói rồi, miếng gỗ đó hoàn toàn vô dụng. Không những thế, nó còn là một mầm hoạ vô cùng to lớn” Lão tộc trưởng nghiêm mặt nói: “Đừng quên trong quá khứ chúng ta đã từng phồn thịnh như thế nào. Nhưng chỉ vì nó, chỉ vì một miếng gỗ mà vô số Nhân Sa đã phải bỏ mạng, sau đó lưu lạc đến tận bây giờ vẫn chưa thể ngóc đầu dậy nổi”
“So với sự tồn vong của cả tộc, ta thà làm trái với di nguyện của tổ tiên. Mặc dù lựa chọn này rất có thể sẽ biến ta trở thành một tội nhân, nhưng mà... Việc để cả tộc đi đến tuyệt diệt sẽ biến ta trở thành tội nhân thiên cổ!”
“Cho nên, nếu là ta, các ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?” Lão tộc trưởng hỏi.
Các tộc lão đều trầm mặc.
Đúng thế, nếu bọn hắn là tộc trưởng, bọn hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự.
“Hơn nữa, những người đó đang sở hữu tri thức của thời đại mới, hoàn toàn vượt xa hiểu biết của chúng ta. Nếu chúng ta học tập theo những người đó, chắc chắn tộc chúng ta sẽ dần lấy lại sự phồn vinh đã từng đánh mất trong quá khứ!” Lão tộc trưởng lại nói: “Dùng một miếng gỗ đối lấy mầm mống phát triển cho nghìn đời sau đấy! Các ngươi không cảm thấy cuộc trao đổi này quá có lời hay sao?”
“Chúng ta đều hiểu” Các tộc lão đồng loạt gật đầu trả lời.
“Đừng quên trên thế gian không có gì là vĩnh cửu, chỉ có lợi ích của nhân dân mới là vĩnh cửu. Đó chính là đạo của kẻ thống trị” Lão tộc trưởng trầm giọng nói: “Ta thà biến mình thành tội nhân, còn hơn để tộc chúng ta muôn đời lạc hậu, để rồi bị thôn tính, biến mất trên dòng sông lịch sử!”
Các tộc lão cũng nghiêm mặt lại, nhao nhao gật đầu đồng tình. Với luận điệu sắc sảo như vậy, bọn hắn thật không cách nào phản bác lại quan điểm của lão tộc trưởng.
Không thể nói nó là đúng hay là sai, chỉ biết nó vô cùng hợp lí, một sự hợp lí đến không thể chối cãi.
Mặt khác, bọn hắn cũng lờ mờ nhận biết được vì sao tộc trưởng của bọn hắn lại vội vàng tái thiết lại chủng tộc như vậy.
Trong thời gian gần đây đã xuất hiện lời đồn đại rằng có một ma nữ vô cùng đáng sợ đã xuất hiện trong thế giới này. Thứ nàng ta truy tìm là các mảnh gỗ, và vì để chiếm đoạt được thứ đó, nàng ta sẽ không từ mọi thủ đoạn! Từ lẻn vào bảo khố trộm đi đến diệt sạch cả tộc, hầu như không việc nào nàng ta không dám làm!
Theo những gì điều tra được thì đã có không ít chủng tộc xấu số đã bị nàng ta tiêu diệt. Cũng kéo theo đó có không ít chủng tộc khác bị đã bị nàng ta đào móc, cướp đoạt đến tán tộc bại sản, từ đó lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Thế nên, việc giao miếng gỗ lại cho những người kia vừa là cách để đổi lấy sự phồn vinh cho tộc Nhân Sa, cũng vừa là cách để chuyển di cừu hận lên trên lưng những người đó. Nhất tiễn hạ song điêu.
Tuy phải công nhận một điều rằng những người đó đều là cao thủ dùng mánh... Nhưng suy cho cùng, tộc trưởng của bọn hắn vẫn là cao thủ hơn.
...
...
“Kì quái, sao tự dưng lại lạnh sống lưng?”
Đang lúc dạy học, Lý Thuần Quân đột nhiên khẽ run lên, như thể có từng sợi khí lạnh vừa chạy dọc qua sống lưng, đơn giản quỷ dị cực kì.
Mà lại, cảm giác này đối với Lý Thuần Quân mà nói kì thực cũng không quá lạ lẫm, thi thoảng lại xảy ra một lần... Mặc dù thời gian gần đây thì không có.
“Này này... Chẳng lẽ Mộ Khuynh Tiên lại đang âm thầm theo dõi ta?”
Suy nghĩ này không tự chủ hiện lên trong đầu Lý Thuần Quân. Vì gần như chỉ có Mộ Khuynh Tiên mới cho hắn cảm giác sống lưng buốt giá như thế này.
Sở dĩ nói là 'gần như', đơn giản là vì Lam Hồ Điệp cũng đã từng cho hắn cảm giác như thế này. Chỉ là sau khi gặp nhau, nàng đã không tính kế hắn nữa, nên hắn mới không bị nàng làm cho lạnh sống lưng.
Bất quá... Cũng không thể loại trừ nàng ta ra khỏi diện tình nghi được. Điểm này nhất định phải lưu ý.
Trực giác của tu sĩ vốn dĩ rất nhạy bén mà.
“Lão sư, người đang gặp vấn đề gì sao?” Thấy sắc mặt của Lý Thuần Quân biến cổ quái, Nhân Sa tư tế liền nhỏ giọng hỏi.
Hắn vốn là người rất thông minh nên cũng không rêu rao cho người khác nghe thấy, chỉ thủ thỉ hỏi xem đây có phải chuyện mình có thể chia sẻ hay không mà thôi.
“Không có” Lý Thuần Quân cười lắc đầu: “Thế nào, ngươi có cảm thấy thứ này quá khó để nắm giữ hay không?”
“Nói khó thì cũng không hẳn, nhưng tuyệt đối không thể nói nó dễ” Nhân Sa tư tế khẽ than: “Cũng do lượng tri thức này mới lạ quá. Tuy ta có thể tiếp thu, nhưng ta tạm thời vẫn chưa biết được đường lối vận hành của nó cụ thể như thế nào”
“Không lâu nữa ngươi sẽ hiểu thôi”
“Lão sư, những loại pháp thuật mà người dạy không chút liên quan đến tín ngưỡng... Đây mới là điểm kì lạ nhất đối với chúng ta” Nhân Sa tư tế lại nói: “Từ trước đến giờ chúng ta luôn cho rằng phải có thần linh hoặc tổ tiên ban phước thì chúng ta mới sử dụng được các loại năng lực thần bí... Nhưng hiện tại thì lại không còn như vậy nữa. Chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng những năng lực tương tự bằng chính khả năng của mình”
“Thế nào? So với việc dựa dẫm vào tổ tiên cùng thần linh, phương thức này rõ ràng tốt hơn nhiều có đúng không?” Lý Thuần Quân cười nói.
“Nhưng mà...” Nhân Sa tư tế như lại muốn nói cái gì đó, nhưng lại do dự không biết có nên nói hay không.
Thấy vậy, Lý Thuần Quân chỉ ngắn gọn đáp: “Hãy phân biệt rõ ràng giữa thờ phụng thần linh và dựa dẫm vào thần linh”
“Đệ tử... Đã hiểu”
Sau khi Nhân Sa tư tế rời đi, Lý Thuần Quân mới thầm thở dài một hơi.
Những kẻ này đúng thật là rất giống với người cổ đại, luôn luôn tin tưởng và thờ phụng 'thần linh', hi vọng được 'thần linh' trên cao che chở.
Nhưng mà... Thế gian này thật sự tồn tại 'thần linh' sao?
Không có.
Thế gian này chỉ có Tiên, và Tiên Đế chính là điểm tận cùng của con đường trên thế giới này.
Phía bên kia bầu trời... Hẳn là sẽ tồn tại những vị 'thần linh'... Nhưng liệu họ có thật sự muốn che chở cho nhân thế? Hay họ chẳng qua chỉ xem nhân thế như quân cờ để chơi đùa?
Chuyện này thật chẳng mấy ai có thể trả lời rõ ràng được, kể cả bản thân Lý Thuần Quân cũng vậy.
“Thiên Chiếu Đại Thần... Hoàng Vũ Điệp, những lời nói đó của ngươi rốt cục mang ý nghĩa gì? Ngươi muốn ta thay ngươi lập ra một trật tự hoàn mỹ sao?” Lý Thuần Quân trong vô thức lại nhớ về chuyện cũ.
Sau đó, hắn khẽ lắc đầu.
Về những chuyện đó thì hắn vẫn chưa đủ khả năng để tìm hiểu, nên trước mắt cứ tạm gác qua một bên đi đã. Thay vì phải đau đầu vì những chuyện quá đỗi xa vời ấy, hắn vẫn nên lo lắng cho thực tại trước mắt đi thì hơn.
“Để xem nào... Ngày mai là công việc về cải tạo khả năng vũ trang sao?” Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm: “Nhân Sa trước mắt đã đến được thời kỳ đồ sắt, nhưng mấy bộ giáp đó sở hữu sức chống chịu có khi còn kém hơn cả lớp vảy... Aizz... Vẫn nên dạy bọn hắn cách khai khoáng trước nhằm tìm ra những kim loại tốt đi”
Sắt cái thứ này chỉ có phàm nhân mới sử dụng, vì nó chứa quá ít linh khí, cũng không mang bất kì đặc tính thần dị nào, quá mức dở tệ!
Vậy nên, đối với tu sĩ mà nói, sắt chẳng khác gì một đống rác, có cho cũng không thèm lấy, thậm chí còn trừ điểm hảo cảm chứ chẳng chơi.
“Quyết định vậy đi, tạm thời thay đổi thời gian biểu vậy” Lý Thuần Quân nghĩ vậy rồi lấy bút ra chỉnh sửa quyển sổ tay.
Nhất thời trang bức nhất thời thoải mái, Một mực trang bức một mực thoải mái!