Theo sự sắp xếp của tộc trưởng Nhân Sa, từ đó về sau, Lý Thuần Quân mỗi ngày đều có một công việc khác nhau. Bất quá, hắn tất nhiên sẽ không để mình bị bóc lột dễ dàng như vậy, ngược lại còn âm thầm đầu độc tộc Nhân Sa bằng... Đường?
Đúng, chính là đường, tuyệt đối không sai.
Tộc Nhân Sa nguyên là một bộ tộc chỉ biết săn bắt và hái lượm, thế nên khẩu phần ăn của mấy người này mỗi ngày đều chỉ có thịt, thịt, và thịt, hoạ may thì tìm được một chút hoa quả ít ỏi trong đầm lầy để ăn.
Nói cách khác, họ không biết trồng trọt, cũng không biết chăn nuôi, chỉ biết dùng vũ khí và lao vào đánh nhau mà thôi.
Tất nhiên, đó chẳng qua cũng chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Ngoài những chiến binh anh dũng thiện chiến, tộc Nhân Sa cũng tồn tại những người pha chế thuốc, tư tế, thợ rèn... Hoàn toàn đủ chức nghiệp để duy trì một bộ tộc cấp thấp.
Tuy nhiên, nếu phải so sánh với thế giới bên ngoài thì rõ ràng là tộc Nhân Sa đã lạc hậu cả một quãng đường. Và vừa hay, Lý Thuần Quân có thể lợi dụng điểm này để đe doạ ngược lại lão tộc trưởng kia.
Ban đầu, Lý Thuần Quân chỉ nấu một ít món ngọt nhằm dụ dỗ nhóm lính canh tuần tra xung quanh đây. Và chỉ mấy ngày sau, tiếng lành đã nhanh chóng lan ra rất xa, gần như cả tộc đều biết được những vị khách ngoại lai kia có thể tạo ra món ngọt.
Thuận nước đẩy thuyền, Lý Thuần Quân liền mượn khách sạn mà lập ra một nhà hàng đồ ngọt, mỗi ngày chỉ bán với một số lượng giới hạn. Từ đó, tộc Nhân Sa dần bị Lý Thuần Quân đầu độc bởi... Đồ ngọt.
Theo kết quả điều tra của Thái Chiêu Dương, không ít tộc nhân Nhân Sa đã bị độc thành nghiện, một ngày không có đường vào trong bụng thì cả người liền không thoải mái.
Tệ hơn, những người đó dần trở nên cộc cằn, dễ nổi cáu, hay ngủ mê, và chỉ khi mang đồ ngọt đến 'dỗ dành' thì họ mới bình thường trở lại.
Đối với cách phản kích này của Lý Thuần Quân, Thái Chiêu Dương thật sự vừa cảm thấy mới lạ, vừa cảm thấy buồn cười.
Nàng chưa bao giờ nghe qua việc đồ ngọt có thể khiến cho người ta phát nghiện, thậm chí dẫn tới đánh nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán.
Tính đến hiện tại thì đã được nửa tháng trôi qua. Chiến sự ngoài kia vẫn chưa có sự thay đổi gì lớn, và Lý Thuần Quân cũng nhàn nhã tiếp tục công việc của mình.
Đến khoảng chiều tối, Lý Thuần Quân đã bán hết hàng. Trước sự van nài cầu xin của không ít Nhân Sa, Lý Thuần Quân chỉ nói: “Hôm sau nhớ đến sớm” rồi lạnh lùng đóng xoạch cửa lại.
Lý Thuần Quân biết rõ sẽ có không ít Nhân Sa ở lại đây chờ đợi cả đêm, nhưng hắn lại không quan tâm cho lắm.
Chỉ cần mọi chuyện diễn ra sao cho thật suôn sẻ là được.
Nhanh chóng trở vào nhà, Lý Thuần Quân chợt nhìn thấy cả Phan Y Y cùng Thái Chiêu Dương cũng đang say mê thưởng thức đồ ngọt. Xem ra thứ này cũng có sức hút rất lớn đối với phụ nữ.
Trong lòng thầm cười một tiếng, Lý Thuần Quân lại trở về phòng đọc sách. Và chúng tất nhiên đều là sách dạy về các món ngọt.
Lý Thuần Quân tuy rất giỏi nấu ăn nhưng cũng không phải bát nhã tinh thông. Bù lại, hắn có hệ thống đại tỷ ở bên cạnh giúp đỡ, và tiền thân của nàng chính là nóc nhà của thế giới.
Nói một cách đơn giản thì tri thức mà hệ thống đang sở hữu hoàn toàn áp đảo hắn. Thế nên, khi hắn yêu cầu giúp đỡ, nàng cũng không ngại giúp hắn một phen.
Và đống sách này, từ phương thức tinh luyện đường nguyên chất đến cách nấu các món ngọt,... Tất tần tật đều là do hệ thống đại tỷ đứng sau cung cấp.
Rất nhiều thứ hắn chưa từng nhìn thấy, cũng có rất nhiều thứ hắn chưa từng nghe qua. Mặc dù chúng khá đơn giản để tiếp thu, nhưng đối với Lý Thuần Quân mà nói, những quyển sách này chính là thứ đã mở ra cho hắn cả một chân trời mới.
“Hửm, thứ này là phô mai sao... Cũng không khó làm cho lắm, nhưng vấn đề đều nằm ở chỗ nguyên liệu” Lý Thuần Quân xoa xoa cằm: “Tộc Nhân Sa vốn không biết cách chăn nuôi, thế thì ta moi sữa động vật từ đâu ra bây giờ?”
Trầm tư một lúc, Lý Thuần Quân khẽ lắc đầu thở dài: “Tạm thời bỏ qua, sau lại nhờ Thái Chiêu Dương đi tìm”
Lý Thuần Quân cảm thấy món phô mai này rất không tệ, có thể tăng thêm hương vị cho rất nhiều món khác... Nhưng mà hiện tại hắn lại không có cơ sở để làm ra chúng, thật sự quá đáng tiếc.
Cứ như thế, Lý Thuần Quân lại tiếp tục đọc sách.
Dưới nhà, sau khi ăn no bụng, Thái Chiêu Dương đã bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Nhưng trước khi đi ngủ, nàng vẫn còn một chuyện phải làm.
Rảo bước lên phòng Lý Thuần Quân, nàng hùng hồn đẩy cửa bước vào trong mà chẳng thèm xin phép. Tuy nhiên, Lý Thuần Quân lại không lên tiếng mắng nàng, vì hắn đã quá quen với tính cách tùy tiện này của nàng rồi.
“Trong nhà còn đủ nguyên liệu không? Ta có thể tìm thêm cho ngươi” Thái Chiêu Dương nói.
Từ ngày hôm đó trở đi, Lý Thuần Quân đã tính toán tỉ mỉ rồi giao việc lại cho hai người. Phan Y Y sẽ phụ trách việc nấu ăn cùng hắn, còn Thái Chiêu Dương thì sẽ phụ trách việc tìm kiếm nguyên liệu, cũng như trinh sát và thu thập thông tin.
Từ đó đến nay, những công việc này đều chưa từng xuất hiện sự thay đổi. Tất cả đều vận hành thật trơn tru.
“Cũng được, nhưng nếu tiện tay thì ngươi có thể mang thêm bò hay dê về, nhất là con cái. Còn con đực thì tùy, muốn bao nhiêu thì mang về bấy nhiêu” Lý Thuần Quân nhìn nàng, thật thận trọng nói: “Nhớ, phải bắt sống”
Thái Chiêu Dương: “...”
“Cần gì phải bắt sống?” Nàng nghi hoặc.
“Sữa của chúng có chỗ dùng” Lý Thuần Quân khoát tay: “Tóm lại thì ngươi chỉ cần làm theo những gì ta nói là được”
“Ân, đều nghe ngươi hết nha” Thái Chiêu Dương nhu thuận gật đầu, cười hì hì chạy tới ngồi bên cạnh hắn.
Nàng thật sự không quá quan tâm đến việc hắn đang đọc thể loại sách gì. Cái nàng quan tâm ở đây chính là thể trạng của hắn, cũng như khí sắc của hắn.
Không lâu sau đó, nụ cười của nàng dần thu liễm lại.
Hắn lại già hơn rồi, mái tóc đen nhánh cũng bắt đầu xuất hiện một vài sợi bạc... Từ tình hình xem ra, thời gian còn lại của hắn có lẽ sẽ không quá ba năm.
Trước đó hệ thống đã xác định Lý Thuần Quân sẽ không thể sống được quá ba mươi năm nếu như không chữa trị kịp thời. Điều này cũng nói rõ hắn hoàn toàn có thể vong mạng ở bất cứ thời điểm nào trong khoảng thời gian đó.
Tính ra thì từ đó đến nay cũng đã được vài năm trôi qua rồi... Nhưng có vẻ như số liệu mà hệ thống đưa ra đã quá lạc quan so với tình trạng tệ hại đến cực điểm của hắn.
Nếu tình hình cứ tiếp tục xấu đi với tốc độ như hiện tại, hắn có khi còn không sống được quá mười năm chứ đừng nói gì đến ba mươi năm.
Hi vọng nghị lực của hắn sẽ giúp hắn đợi được đến lúc nàng tìm ra Thiên Tử Quả.
Bị Thái Chiêu Dương ra sức nhìn chằm chằm, Lý Thuần Quân đã bắt đầu có chút mất tự nhiên. Thế là hắn không nhịn được hỏi: “Nhìn cái gì? Ngươi lại có âm mưu đen tối gì với ta?”
“Không gì cả, ta chỉ vừa nghĩ tới một vài chuyện quan trọng” Thái Chiêu Dương khoát tay, manh manh ngáp một cái: “Ta đi ngủ đây, nửa đêm ta sẽ dậy thu thập nguyên liệu cho ngươi”
“Để sáng đi cũng được, không cần vội”
“Vâng~“. Đọc truyện hay tại -- ТRUМTR UYEИ.v И --
Nói xong, Thái Chiêu Dương liền to gan trèo lên giường Lý Thuần Quân ngủ ngon lành. Trông cứ như thể nàng đang rất muốn hắn làm gì đó với nàng vậy.
Lý Thuần Quân đã sớm quen thuộc với cảnh tượng này rồi nên cũng không bận tâm gì mấy. Sau khi đọc xong quyển sách, hắn đã xuống dưới nhà chuẩn bị thức ăn ngọt cho buổi sáng hôm sau.
Thấy Lý Thuần Quân xuống lầu, Phan Y Y khẽ cau mày lại, cố gắng đè thấp giọng nói ra: “Lão gia, ngươi cứ việc ngủ đi, Y Y có thể tự lo được mà”
Không chỉ mình Thái Chiêu Dương, cả Phan Y Y cũng biết một chút về tốc độ lão hoá nhanh chóng đến mặt của Lý Thuần Quân. Thế nên, khi thấy lão gia nhà mình không chịu nghỉ ngơi, nàng liền không tránh khỏi một trận lo lắng.
“Ta xuống làm một chút rồi đi ngủ cũng không muộn” Lý Thuần Quân nói: “Như thường lệ, ngày mai công việc của ta sẽ diễn ra ở địa điểm khác, thành ra đành nhờ ngươi cùng nha đầu kia thay ta bán hết chỗ này đi vậy”
“Rõ, thưa lão gia” Phan Y Y ngoan ngoãn gật đầu: “Mà lại, lão gia... Công việc của ngươi vào ngày mai là gì thế?”
“Dạy học” Lý Thuần Quân đáp.
“A? Y Y cũng muốn học...”
“Ha ha, để làm gì? Ngươi có học mấy thứ này cũng vô dụng thôi” Lý Thuần Quân cười ha ha vỗ vỗ đầu nàng: “Ta biết ngươi cảm thấy mặc cảm khi bản thân quá thiếu hiểu biết, nhưng muốn học thì hãy để khi khác đi. Đợi sau khi ra khỏi đây, ngươi muốn học bao nhiêu tùy ý”
Phan Y Y nhẹ gật đầu.
...
...
Sáng hôm sau, sau khi đã chuẩn bị hành trang đầy đủ, Lý Thuần Quân liền quyết định rời khỏi nhà thật sớm trước khi đám đông kịp kéo tới. Và sau khi mở rửa ra, khoé miệng của hắn liền co quắp.
Đúng như dự đoán, nguyên một bầy 'địa long' chỉ vì muốn ăn ngon mà đã lựa chọn ngủ lại trước nhà hắn... Ân, cảnh tượng này trông thật vĩ đại, rất đáng để lưu trữ.
Lưu trữ xong, hắn lập tức chuồn gấp.
Rời nhà từ lúc tờ mờ sáng, đến khi hắn đến chỗ làm việc thì ánh rạng đông đã lộ diện thật rõ ràng. Không còn bị che phủ bởi màn sương bao quanh khu đầm lầy, cảnh bình minh khi ngắm nhìn từ nơi này thật sự rất rõ ràng và vô cùng xinh đẹp.
Nhân Sa có khả năng thao túng màn sương để che giấu bản thân. Đây cũng là một phần lí do khiến họ có thể tránh khỏi các cuộc tấn công tranh giành lãnh địa trong quá khứ, từ đó nghiễm nhiên trở thành chủng tộc tồn tại lâu đời nhất trong khu vực này.
Mạnh thì mạnh, giỏi thì giỏi, nhưng lạc hậu thì vẫn là lạc hậu. Phương thức tu luyện ở đây quá mức thô sơ, có thể nói là đã bị thế giới ngoài kia bỏ xa mấy con phố.
Thành thử ra... Việc dạy học cho mấy người này cho hắn một loại cảm giác hệt như đang giảng đạo với người tiền sử vậy.
Rất khó khăn.
Đợi được không bao lâu thì một nhóm Nhân Sa tinh anh đã xuất hiện từ đằng xa. Họ đều là những kẻ được xem như bộ não tương lai của cả tộc, hoặc đơn giản hơn là những kẻ thông minh nhất trong tộc.
Về điểm này thì... Bản thân Lý Thuần Quân cũng phải công nhận.
“Lão sư, chúng ta tới rồi”
Một Nhân Sa kì lạ đội một chiếc mũ cắm đầy lông vũ ngũ sắc với chức nghiệp là đại tư tế tiến tới cung kính cúi đầu trước Lý Thuần Quân.
Lý Thuần Quân khoát tay, ra hiệu không cần hành lễ rồi hỏi: “Đã một tuần trôi qua rồi, các ngươi đã nắm giữ thứ phù văn mà ta đã dạy hôm trước chưa?”
“Hồi lão sư, đã nắm giữ hoàn toàn”
“Tốt, vậy hôm nay các ngươi sẽ rời khỏi căn bản, tiến tới đẳng cấp cao hơn” Lý Thuần Quân cực kì thong thả nói: “Đáng lí ra thì các ngươi phải rèn luyện căn bản thêm một chút cho đủ vững chãi, nhưng thôi được rồi... Thời gian của ta không nhiều như vậy”
Ngoài phù văn và trận pháp, hắn nghĩ mình cũng nên dạy mấy người này về đạo pháp nữa. Cứ nghĩ tới cảnh mỗi lần đánh nhau là mấy người này lại cầu nguyện chư thần, miệng đọc thần chú... Chậc, lão cay con mắt, xấu hổ vô cùng.
Đọc thần chú ấy à... Chỉ có những sinh linh ở thời đại sơ khai mới làm vậy thôi!
Nguyên nhân là vì khi đó họ không đủ tri thức, cũng không đủ sức ảnh hưởng nên mới phải làm vậy để thiên địa hoặc thần minh của họ thấu hiểu và tán thành!
Còn thời đại bây giờ ấy à... Chỉ cần luyện tập nhuần nhuyễn về quỹ đạo vận hành và pháp quyết trong đầu, sau đó hô tên chiêu thức là có thể thi triển ra.
Hoặc là ở cảnh giới cao nhất, khi đã đủ sức ảnh hưởng đối với thiên địa vạn vật, chỉ cần tâm niệm khẽ động, người ta có thể thi triển mà không cần phải tốn nước bọt.
Nói cách khác, một phần của vấn đề nằm ở thực lực, một phần khác lại liên quan đến tri thức.
Tộc Nhân Sa không hề thiếu thốn thực lực, thế nhưng họ lại cực kì thiếu thốn tri thức!
“Xem ra nhiệm vụ lần này vẫn còn gian nan lắm đây...”
“Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy”