Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 90: Chương 90: Coi như là huyễn ảo, La Lỵ Vương vẫn có tác dụng




Chín năm sau.

Hôm nay là ngày mà Lý Thuần Quân chính thức tốt nghiệp huấn luyện quân sự. Và với bảng thành tích sáng chói của mình, hắn nghiễm nhiên trở thành một đại đội trưởng ngay sau khi vừa mới tốt nghiệp.

Điều này đồng nghĩa từ nay về sau, hắn sẽ phải tự mình dẫn dắt một đại đội gồm gần nghìn người, trong đó có cả người quen thuộc lẫn người xa lạ.

Bất quá, Lý Thuần Quân lại khá kháng cự chuyện này, bởi vì hắn không phải hạng người ưa thích nắm giữ quyền lực.

Đối với hắn, tự do mới chính là chân lí. Còn quyền lực chỉ là trói buộc, có thể khiến con người ta dần trở nên tha hoá.

Nhưng mà, hắn lại không thể không đồng ý với trách nhiệm này. Bởi vì nếu như không nắm giữ một đội quân trong tay, hắn sẽ khó mà thực hiện phần tiếp theo của kế hoạch cứu rỗi được.

“Từ hôm nay, bọn chúng liền sẽ là thuộc hạ của ngươi. Nhớ quản lí cho tốt, cũng đừng làm ta thất vọng” Lão ma tướng vỗ vai Lý Thuần Quân, ánh mắt lộ vẻ mong chờ nói.

“Ta hiểu rõ, ma tướng tiền bối”

“Ngươi có thể gọi ta là thầy”

Lý Thuần Quân: “...”

Thay vì nói thêm gì đó, hắn đã lựa chọn giữ im lặng.

Sau khi nhận lấy tước hiệu lẫn quân hàm, giờ đây Lý Thuần Quân đã trở thành một nhà lãnh đạo thực thụ. Và trùng hợp là ngay ngày hôm sau, nhiệm vụ đầu tiên của hắn đã được mật thám gửi đến thông qua một con quạ đen.

Nhận lấy bức thư từ con quạ, Lý Thuần Quân nhíu mày lại, sau đó liền nặng nề thở dài một hơi.

“Thần tộc cơ đấy...”

Lúc này, lão ma tướng đã đột ngột đến thăm hắn ngay từ lúc sáng sớm. Lão có dự cảm là tiểu tử này đã gặp chuyện rồi nên mới lặng lẽ đến xem. Và khi nhìn thấy hắn ta đứng thẫn thờ như vậy, lão biết mình không có đoán sai.

“Nhiệm vụ đầu tiên sao?” Lão ma tướng cất cao giọng hỏi.

“Đúng vậy, tiền bối” Lý Thuần Quân thở dài: “Nội dung nhiệm vụ là đến cảng phía Đông đẩy lùi quân đội thần tộc, đồng thời chiếm lại mảnh đất đó”

“Nghe có vẻ không dễ nhỉ? Nhưng ta khá chắc là mật thám đã cảm thấy đây là thời cơ tốt nên mới đưa ra yêu cầu như vậy, không phải vô lí đâu” Lão ma tướng nói.

Lý Thuần Quân gật đầu: “Mật thám có nói là dường như quân đội thần tộc ở cảng phía đông đã biến mất đi không ít. Họ suy đoán là thần tộc đã âm thầm hành quân đi chi viện ở mặt trận nào đó rồi”

“Thế thì đúng là một thời cơ” Lão ma tướng xoa xoa cằm, cảm thấy rất có đạo lý.

Nhưng rốt cục, lão vẫn không nhịn được lo lắng cho an nguy của Lý Thuần Quân: “Tiểu hài tử, thần tộc không dễ chơi đâu, nhiều khả năng đây là một cái bẫy đấy”

“Nghe ta, nếu như thật sự cảm thấy không ổn thì ngươi cứ việc rút quân về, đừng tự ái quá để rồi mất mạng”

“Tiền bối, ta là hạng người ngu ngục như vậy sao?” Lý Thuần Quân cười khổ: “Mặc dù phong cách làm việc của ta khá tùy tiện, nhưng ta tuyệt đối sẽ không để ai phải chết vô ích vì mình đâu”

“Được rồi, là ta lo thừa” Lão ma tướng cốc đầu Lý Thuần Quân một cái, vẻ mặt rất không hài lòng nói tiếp: “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, ngươi không thể gọi ta một tiếng thầy cho đàng hoàng được sao?”

Lý Thuần Quân: “Không”

“...”

Lão ma tướng tức đến suýt chút hộc máu, nhưng rốt cục lão vẫn nhịn được. Bất quá, thay vì nhắc nhở thêm nữa, lão lại hậm hực rời đi mà không nói một lời nào.

Lão đã phát chán với tên nghịch đồ này rồi!

Lặng nhìn bóng lưng của lão ma tướng một lát, Lý Thuần Quân nở một nụ cười rồi trở về với công việc của mình.

Hắn ra lệnh triệu tập toàn bộ quân đội lại, thông báo về nhiệm vụ đầu tiên cùng cảnh báo về mức độ nguy hiểm của chiến dịch lần này.

Thấy sắc mặt nghiêm trọng của Lý Thuần Quân, những người quen biết hắn ở đây đều nhanh chóng hiểu ra nhiệm vụ này không hề đơn giản như nội dung bên trong bức thư.

Trên chiến trường tàn khốc, mọi khả năng đều có thể xảy ra. Vậy nên, bọn hắn tuyệt đối không được chủ quan hay buông lỏng cảnh giác, vì đây chính là điều tối kỵ của nhà binh!

“Mọi người mau về nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, tuyệt đối không thể chậm trễ!”

“Rõ!”

Trải qua nhiều lần huấn luyện sinh tử, đa số nhân sĩ ở đây đều đã đặt lên Lý Thuần Quân một sự tín nhiệm tuyệt đối. Và tất nhiên, thân là đội trưởng, hắn dễ dàng nhận ra điều đó, và hắn cũng không khỏi nghi hoặc vì chính điều đó.

Hoá ra ta lại có tố chất lãnh đạo vậy sao?

Lý Thuần Quân tự hỏi, nhưng sau một lúc thì hắn lại lắc đầu.

Cho dù có thật đi chăng nữa, hắn vẫn trung thành với lí tưởng tự do thuần túy. Hắn không muốn bị trói buộc bởi quyền lực hay bất kì thứ gì, và những chuyện hắn đang làm bây giờ đều chỉ là bất đắc dĩ.

Ngồi bên bàn làm việc, Lý Thuần Quân có chút chán chường tựa vào lưng ghế.

Đã rất lâu rồi hắn chẳng hề suy nghĩ gì về thế giới thực, điều này nói rõ một điều rằng hắn đang dần bị thế giới này đồng hoá, từng chút một rời xa khỏi thực tại.

“Nếu tính toán kĩ thì đến thời điểm hiện tại, ta đã trải qua mấy chục vạn năm trong cái thế giới hư ảo này rồi đi” Lý Thuần Quân ngắm nhìn lòng bàn tay của mình, tâm tình có hơi thay đổi: “Cũng thật không biết ngoài kia đã trải qua bao lâu rồi...”

Một khi càng thích nghi với thế giới này, hắn sẽ càng dễ quên đi thế giới thật. Hắn không biết đây có phải là do Quân Thiên Tứ cố ý sắp đặt hay không, nhưng có thể khẳng định một điều là chuyện này thật sự rất nguy hiểm.

Nói đến thế thế giới thực thì...

Sau khi ra ngoài, hắn nên đối mặt với Mộ Khuynh Tiên như thế nào đây?

Hắn có cảm giác bất kể là hắn có từ chối hay đồng ý thì kết quả cũng đều như nhau mà thôi. Bởi vì với cái loại tính cách cường thế pha chút điên cuồng kia, còn lâu mới có chuyện nàng buông tha cho hắn.

“Hô... Bất kể là thế giới ảo hay thế giới thực, ta cũng đều có những phiền não khó có thể giải quyết theo phương thức thông thường được”

“Cái này làm ta thật không muốn ở lại thế giới nào cả...”

Đây chính là tiếng lòng của hắn.

Khụ, thôi được rồi...

Trước tiên phải ra ngoài được đi đã.

“Ma tộc, kỳ thật cũng không khác nhân tộc là mấy” Lý Thuần Quân cầm tờ giấy nhiệm vụ lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Chỉ có điều dường như ma tộc có phong cách làm việc cực đoan hơn, sức mạnh khủng bố hơn, cũng khó quản lí hơn... Mà nguyên nhân đều xuất phát từ huyết mạch cả”

Với huyết mạch Tà Thần cổ đại chảy trong huyết quản, bọn họ sẽ khó mà kiềm chế cả dã tính lẫn dục vọng được. Đấy là lí do vì sao thế nhân gọi họ với cái tên thân thương là 'ma' thay vì tên gọi khác.

Thực lực càng lớn mạnh, huyết mạch cũng sẽ càng lớn mạnh, và theo tỉ lệ thuận, tính cách của ma tộc cũng sẽ từ từ thay đổi: Họ dần trở nên máu lạnh hơn, tàn nhẫn hơn, thâm độc hơn,... Nói chung là toàn bộ cảm xúc nguyên thủy đều được phóng đại khiến họ trở nên khó đối phó hơn nhiều.

Đây chính là điểm khác biệt của ma tộc so với các chủng tộc khác.

“Bất quá, với thái độ phục tùng của mấy người kia... Chắc hẳn là sẽ không có vấn đề gì trong nhiệm vụ lần này” Lý Thuần Quân buông tờ giấy xuống, sắc mặt dần trở nên âm trầm: “Nhưng để đề phòng vạn nhất, ta vẫn không nên tin tưởng bất kì ai, kể cả khi đây chỉ là huyễn cảnh”

Hệ thống đã nhắc nhở hắn rất nhiều, hắn làm sao có thể quên được? Đó là lời khuyên giữ mạng đó nha!

Lý Thuần Quân hiểu rõ Quân Thiên Tứ, nhưng đó thuộc về giai đoạn sau khi gặp Vương Nguyên. Còn trong đoạn thời gian trước đó, hắn không thể nào biết được Quân Thiên Tứ đã gặp phải những chuyện gì.

Vậy nên, hắn không thể không cẩn thận trong từng nước đi.

Bởi vì đây là ma tộc.

Roạt~

Âm thanh lối ra vào căn lều bị vén lên bất chợt làm Lý Thuần Quân có chút giật mình. Hắn quay đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy một nữ ma tộc đang bước vào, hành lễ theo đủ tiêu chuẩn: “Đại đội trưởng, ta có một vài chuyện muốn hỏi”

“Chuyện gì?” Lý Thuần Quân thuận miệng hỏi lại.

Vừa hỏi, hắn cũng âm thầm đánh giá người trước mặt. Tuy là người này trông có phần yếu đuối, nhưng không thể không công nhận một điều là nàng ta rất xinh đẹp, thậm chí có thể liệt vào loại đẹp nhất hắn từng thấy qua ở thế giới này.

Ân, chỉ xếp sau Vương Nguyên.

Cơ mà...

Người như vậy tại sao lại ở trong quân đội?

“Đại đội trưởng, ngươi đã có kế hoạch gì cho nhiệm vụ lần này hay chưa?” Nữ tử hiếu kỳ hỏi.

“Chưa, ta còn chưa nhìn thấy cái cảng biển kia trông như thế nào đâu, cũng chưa biết tình hình cụ thể bên trong nữa... Thế thì làm sao ta có thể vạch ra một kế hoạch hoàn chỉnh được?” Lý Thuần Quân nói.

“Đại đội trưởng nói không sai, nhưng cũng không đúng” Nữ tử kia chớp cặp mắt thanh tịnh như mỹ ngọc, yêu kiều cười một tiếng: “Ở đây ta có bản đồ của khu vực cảng phía đông, chúng ta có thể từ từ thảo luận”

Lý Thuần Quân: “...”

Không biết có phải ảo giác hay không nhưng từ phía nàng, hắn cảm nhận được một cảm giác rất quen thuộc.

Người này nhất định có ý đồ!

“Trước khi bàn luận, ta hi vọng cô nương có thể tự giới thiệu bản thân, bởi vì... Hình như ta chưa thấy qua cô nương bao giờ thì phải?” Lý Thuần Quân cũng lịch sự đáp lại.

Nữ tử kia chăm chú nhìn hắn một lát rồi đột nhiên thở dài: “Ta thì thấy ngươi rồi, cũng có nói chuyện với ngươi... Nhưng mà, ngươi lại chẳng hề để ý đến ta”

“...”

“Xin lỗi?”

“Không phải đâu, lúc đó ta vẫn còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng không có tài cán gì nổi bật nên ngươi không để ý đến ta cũng là chuyện bình thường” Nữ tử che miệng cười, trông rất thục nữ nói tiếp: “Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta đã có thể nói chuyện với ngươi một cách ngang hàng”

Lý Thuần Quân: “...?”

Khoan đã!

Từ trong lời nói của nàng vừa rồi, hắn nhanh chóng phát giác ra một điểm rất kỳ quái.

'Còn nhỏ' là ý gì?

“Khoảng bảy năm trước, ngươi còn nhớ cô bé được ngươi cứu sống trong lúc huấn luyện sinh tồn trong rừng hay không?” Nữ tử cười nói: “Ta chính là cô bé đó”

“Xin lỗi, ta vẫn không nhớ”

Lời này là nói thật. Lý Thuần Quân hoàn toàn không có một chút ấn tượng nào về nữ nhân này, cũng như 'cô bé' trong miệng của nàng.

Nữ tử kia gặp hắn nhẫn tâm quên sạch sành sanh như vậy, không kìm được có chút thất vọng ra mặt, thậm chí là bị đả kích không nhỏ.

Đoạn, nàng nắm chặt tay lại, rất quật cường lắc lắc đầu: “Không sao, quên thì cứ quên đi, ta cũng không muốn ngươi nhớ lại bộ dạng đáng xấu hổ đó của ta”

Lý Thuần Quân: “...”

“Dáng vẻ quật cường này của ngươi ngược lại để ta có chút ấn tượng” Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm: “Ta không nhớ rõ tên, nhưng có phải hôm đó ngươi mặc một bộ váy hồng, sau đó bị yêu thú cào rách hết một nửa thân dưới đúng không?”

Nữ tử nghe vậy, lập tức đỏ bừng mặt lên. Nàng vừa mừng vừa xấu hổ, nhưng cũng không biết làm gì khác ngoài gật đầu xác nhận.

Lý Thuần Quân: “...”

Hắn hiểu ra lí do vì sao nàng lại ở đây rồi.

Con bà nó, cái thuộc tính khốn kiếp chết giẫm kia aaaaaaaa!

Hắn trăm triệu không ngờ tới là cái thuộc tính quỷ quái kia lại ám hắn đến tận trong cả cái thế giới hư ảo này!

Không đâu khác, thủ phạm đằng sau chính là 'La Lỵ Vương'.

Nhưng mà nàng bây giờ đã lớn rồi nha, đâu còn nhỏ như lúc đó đâu, mắc gì lại bám theo hắn đến tận đây cơ chứ?

Này này... Có lẽ nào...

Không phải vậy chứ?

Vẫn nên tránh xa cái chủ đề này đi thì hơn.

“Khụ, vậy ta xin phép được giới thiệu lại” Nữ tử nâng váy lên, cúi chào theo đúng kiểu quý tộc: “Ta là Bạch Tường Vi, trước kia ngươi gọi ta là Tiểu Vi, bây giờ ngươi gọi vậy cũng được, ta không để ý”

“Ừm, mời ngồi”

“Tạ ơn đại đội trưởng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.