Mấy mấy ngày hành quân liên tục không ngừng nghỉ, rốt cục, đội quân được Lý Thuần Quân dẫn đầu đã đến được địa phận của khu cảng biển phía Đông.
Thoạt nhìn, quang cảnh nơi đây trông rất khác biệt, không giống với phong cách của ma tộc, mà lại có một cảm giác gì đó uy nghiêm hơn, thần thánh hơn. Có lẽ là nơi này đã được thần tộc cả tạo qua.
“Đừng vội đi vào”
Lý Thuần Quân ra hiệu cho cả đội quân dừng lại, còn mình thì yên lặng liếc ngang liếc dọc khu cảng rất lâu, trong lòng cũng dần phun lên một loại cảm giác tai quái.
“Quá vắng vẻ, cái này không đúng”
Mặc dù theo như lá thư được mật thám gửi về thì đại đa số quân đội thần tộc trấn giữ khu cảng này đã được chuyển đi nơi khác... Nhưng mà, trước tình cảnh mà ngay cả một lính canh cũng không nhìn thấy, hắn dần cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
“Đại đội trưởng, ta có cảm giác đây là một cái bẫy” Bạch Tường Vi tiến tới ngồi bên cạnh hắn, thấp giọng nói nhỏ.
“Ừm, ta cũng cảm thấy vậy” Lý Thuần Quân cau mày, lại lấy lá thư kia ra nhìn ngang nhìn dọc thêm lần nữa.
Bạch Tường Vi ghé mắt tới, cũng xem lá thư một lát rồi nói: “Đại đội trưởng, ngươi hãy để ý mấy kí tự cuối, nó khá khác so với những chữ cái còn lại”
Lý Thuần Quân gật đầu: “Nó có vẻ hơi vội vàng nhỉ...?”
Vậy có nghĩa là...?
“Nhiều khả năng là vị mật thám kia đã bị phát hiện, sau đó bị ép phải viết ra lá thư này để dẫn dụ chúng ta đến đây tìm chết” Bạch Tường Vi cơ trí nói.
Giống với vẻ bề ngoài xinh đẹp thanh tú, Bạch Tường Vi thật sự đủ tinh tế cùng cơ trí. Nàng luôn để ý toàn bộ chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất. Thậm chí, theo góc độ nào đó mà nói, nàng còn tinh tế hơn cả Lý Thuần Quân.
“Thật sự là một cái bẫy sao?” Lý Thuần Quân thở dài: “Nhưng nếu chúng ta không có bằng chứng mà trở về, thật sự không dễ giải thích với cấp trên đâu... Ta cảm thấy chút chi tiết này vẫn chưa đủ thuyết phục”
“Cũng đúng...”
Vừa nói, nàng lại tiếp tục xê dịch đến ngồi gần sát bên cạnh hắn, thậm chí còn gần đến mức Lý Thuần Quân có thể ngửi ra mùi hương thiếu nữ của nàng.
Điều này làm hắn không khỏi nghi hoặc nhìn nàng một chút.
Như nhận ra ánh mắt của hắn, Bạch Tường Vi ngẩng đầu, nở một nụ cười thiên chân vô tà: “Ta làm vậy là để dễ nói chuyện hơn mà thôi, không có ý gì khác”
Lý Thuần Quân: “...”
Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ tin ngươi?
Nghĩ vậy, Lý Thuần Quân liền dứt khoát đứng dậy, ngụy trang cặp sừng một chút rồi lách mình ra khỏi ánh mắt của cả đội quân đang phía sau lưng mình.
Nguyên do khiến hắn làm vậy cũng rất đơn giản, hắn muốn tự mình thăm dò nội tình bên trong kia.
“Nhờ ngươi thay ta quản lí bọn họ, ta chỉ đi một chút rồi về ngay”
Trước khi đi, Lý Thuần Quân chỉ để lại một câu như vậy cho Bạch Tường Vi. Hắn làm vậy không phải vì hắn tin tưởng nàng, mà là vì hắn đang cố ý thử nàng.
Tùy theo cách hành sự của nàng, Lý Thuần Quân sẽ đưa ra lựa chọn làm thay đổi cả cuộc đời của Quân Thiên Tứ.
Bạch Tường Vi thấy hắn định ra đi liền không khỏi hoảng hốt ngăn hắn lại. Nhưng bất kể là nàng có dùng biện pháp gì, nàng vẫn không thể ngăn cản được bước chân của hắn. Cuối cùng, nàng chỉ có thể ngậm ngùi nhìn hắn ra đi.
“Phù, cuối cùng cũng thoát”
Lý Thuần Quân vừa đưa tay lau đi một chút mồ hôi trên trán, vừa âm thầm dùng thêm một vài loại chú thuật làm mờ cảm giác tồn tại để gia tăng sự an toàn khi trà trộn vào trong lòng địch.
Thân là Tiên Hoàng (hàng dỏm), chút bản lĩnh này hắn vẫn sẽ có.
Đến gần lối ra vào, Lý Thuần Quân bắt đầu nâng cao cảnh giác lên. Hắn liên tục quan sát mọi thứ xung quanh, cố gắng để ý phân tích mọi chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất, hệt như cái cách mà Bạch Tường Vi đã phân tích lá thư kia.
Rất giống như những gì khu cảng này đã thể hiện ra, dù là trong hay ngoài thì chỗ này vẫn vắng lặng như một. Hắn đã nhìn rất kĩ rồi nhưng vẫn không thấy một bóng người nào, cũng không cảm nhận được bất kì loại khí cơ nguy hiểm nào.
Cái này còn kì quái hơn cả việc thần tộc phục kích đợi sẵn.
Chẳng lẽ thần tộc thật sự từ bỏ khu vực này rồi?
“Không, trước khi tìm ra đủ bằng chứng, ta không thể kết luận một cách vội vàng được”
Tuy không quá nhiều nhưng sự thật là hiện tại hắn đang nắm trong tay sinh mạng của hàng ngàn chiến sĩ. Điều này đồng nghĩa một khi hắn đã ra lệnh, sinh tử của những người này đều tùy thuộc vào việc quyết định đó là đúng đắn hay sai lầm.
Nếu là sai lầm, hậu quả nhất định sẽ thảm khốc đến không cách nào hình dung.
Chính vì một sai lầm nhỏ sẽ gây ra hậu quả phi thường lớn nên hắn mới không thể không cẩn thận được.
“Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng ta vẫn nên tiếp tục vào trong đi”
Hắn biết rõ mình đang mạo hiểm, thậm chí có thể nói là đang tìm đường chết... Nhưng mà, vì tình hình trước mắt không có cách hoá giải nào khác nên hắn mới phải làm vậy.
Aizzz.
Thôi kệ, kể cả có chết đi, người chết vẫn là Quân Thiên Tứ chứ không phải hắn.
Cùng lắm thì làm một người đã chết thất vọng thôi, chẳng vấn đề gì cả~
Ân, chắc vậy?
Hắn không rõ làm vậy Quân Thiên Tứ sẽ đấm chết hắn hay không... Nhưng từ ngữ khí của đối phương khi hỏi hắn một câu kia, hắn không nghĩ là đối phương đang ép buộc mình...
Ngược lại, đó giống như một loại hi vọng, hi vọng được ai đó cứu rỗi.
“Bất kể thế nào, ta vẫn phải cố mà làm”
Mặc dù không quá quan tâm đến sống chết của Quân Thiên Tứ trong thế giới này, nhưng như vậy không có nghĩa là hắn sẽ không đáp lại sự kỳ vọng của đối phương.
Hắn biết mệnh số của mình gắn liền với hai chữ 'cứu rỗi', thế nên hắn hoàn toàn không có ý định bỏ dở chuyện này một cách vô ích vô nghĩa.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong, khu cảng biển này vẫn vắng tanh trước sau như một. Nhưng không hiểu vì lí do gì, bản năng hắn đã mách bảo hắn đi làm một chuyện mà lí trí hắn chưa từng dám nghĩ tới.
Oanh~
Sử dụng một loại bạo thuật cỡ nhỏ, Lý Thuần Quân đã phá tung một toà nhà, biến nó thành một đống đổ nát đúng nghĩa. Và chỉ ngay sau đó, hắn đã nhanh chóng nấp vào một góc, quan sát xem tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra.
“Ta không tin đến vậy rồi mà các ngươi vẫn không chịu ló mặt ra!”
Quả nhiên không ngoài suy tính của Lý Thuần Quân, không đến nửa phút sau, một vài bóng người đã xuất hiện trên đường phố với vũ trang đầy đủ.
Tuy là binh sĩ, thế nhưng tư thái của những người kia vừa hùng dũng lại vừa cao quý, trông không giống một quân nhân chiến trận chút nào!
Uy nghiêm như vậy, chỉ có thể là thần tộc mà thôi!
“Chắc chắn đã có kẻ đột nhập, mau đi lục soát xung quanh, nhanh lên!” Một nam nhân thần tộc cắn chặt răng, sắc mặt mười phần lo lắng ra lệnh cho cấp dưới.
Mặc cho mấy tên thuộc hạ đã ráo riết đi truy lùng kẻ xâm nhập, nam nhân kia vẫn đứng trơ ra đó, thấp giọng lẩm bẩm: “Lần này sẽ là ma tộc hay tay sai của Thần Hoàng đây? Chết tiệt! Chẳng lẽ chủ thượng đã sai lầm rồi sao?”
“Bắt công chúa về đây làm con tin... Vừa nghe liền đã biết đây là một quyết định sáng suốt rồi...” Nam nhân kia tiếp tục nguyền rủa: “Nhưng Thần Hoàng làm việc lại không hợp thói thường. Hắn ta không những không nương tay mà còn xuất thủ ác liệt hơn! Rốt cục cái người đó có thương con hay không vậy chứ!?”
“Không được, bằng mọi giá, ta nhất định phải giết chết kẻ đột nhập này. Cho dù có là phe nào đi chăng nữa, kết quả vẫn luôn là bất lợi cho ta”
Nói xong, nam tử kia liền rút gươm, vội vàng lùng sục từng ngóc ngách một.
Mà tại trong góc tối, Lý Thuần Quân đã nghe lọt hết toàn bộ câu từ mà nam nhân kia nói ra, sắc mặt nhất thời không khỏi biến trở nên quái dị: “Thần tộc nội loạn rồi chăng?”
“Chà chà...”
Lý Thuần Quân nở một nụ cười, càng lúc càng trở nên thiếu đạo đức: “Nếu ta bưng công chúa về cho Thần Hoàng mà nói, há chẳng phải ta một bước lên mây hay sao?”
“Khụ khụ, làm vậy không được, làm vậy thì thất đức quá” Lý Thuần Quân suy nghĩ thêm một chút rồi cười tự giễu: “Cá chắc là Quân Thiên Tứ cũng không muốn ta làm như vậy”
Chưa nói đến vất vả thế nào, chỉ riêng việc một ma tộc dẫn công chúa thần tộc đi ngêu ngao khắp nơi thôi thì đã thấy có gì đó sai sai rồi...
Tốt nhất là bỏ cái ý nghĩ ấy đi.
Trước mắt, hắn đã hiểu ra vì sao bọn thần tộc này lại điệu thấp đến như vậy. Cái này hẳn là để tránh khỏi tai mắt của Thần Hoàng nha?
Nhưng mà, nếu suy nghĩ theo hướng này thì lại xuất hiện một điểm mâu thuẫn to đùng: Nếu chúng đã muốn điệu thấp thì cớ gì lại dẫn dụ ma tộc đến đây? Tự đào hố chôn mình chắc?
Hắn không rõ ý đồ thật sự của kẻ đang đứng đằng sau chuyện này... Nhưng đây là cái bẫy, đó là điều mà hắn có thể khẳng định tuyệt đối.
“Kể cả vậy, công chúa thần tộc vẫn là một quân bài tốt...” Lý Thuần Quân nhéo nhéo cằm, rất nghiêm túc cân nhắc về vấn đề này: “Có lẽ ta nên thử mang nàng bỏ chạy đi... Bằng vào thủ pháp ngụy trang của ta, không khó để che giấu nàng khỏi sự chú ý của cả ma tộc lẫn thần tộc”
Lại nói, nếu người ta đã là công chúa thì nhất định sẽ rất đẹp nha... Hắn đem nàng về ngắm cũng được, không có vấn đề.
Dù sao thì ở đây Mộ Khuynh Tiên cũng không đấm được hắn.
Khụ khụ, nói đùa thôi.
Hắn muốn cứu công chúa thần tộc cũng không phải để ngắm, mà là vì một nguyên nhân khác thực tế hơn... Bởi vì, nàng là một quân bài tẩy rất mạnh mẽ đấy!
Cho nên, nếu hắn và nàng có một mối quan hệ tốt thì trong tương lai, kể cả khi có đối địch với Ma Hoàng, hắn vẫn sẽ có một chỗ dựa 'tương đối' vững chãi.
Đó mới chính là mục đích thật sự của hắn khi chen chân vào chuyện này.
Mà cho dù công chúa có không chấp nhận sự trợ giúp của hắn đi chăng nữa, hắn vẫn cóc sợ. Bởi vì một khi nàng có thể trở về nhà an toàn, Thần Hoàng liền có thể tập trung đấm nhau với Ma Hoàng mà không cần lo nghĩ gì nhiều nữa.
Chỉ cần Ma Hoàng gặp phiền phức, hắn liền vui vẻ đi làm, hoàn toàn không sợ bị người ta chửi rủa hay khinh bỉ.
Ha ha ha.
Hố cha thật vui.
“Được rồi, quyết định như vậy đi” Lý Thuần Quân cười toe toét, trông rất mất nết nói khẽ: “Mau đi tìm công chúa đại nhân của ta thôi~”