Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 62: Chương 62: La Lỵ Vương




Chẳng biết đã qua bao lâu, Lý Thuần Quân đột nhiên cử động. Rồi từ đó, tứ chi, ngũ quan của hắn dần dần khôi phục cảm giác, và sau cùng là mở toang mắt ra, biểu lộ tràn đầy kinh ngạc lẫn không hiểu.

“Quái? Ta không chết?”

Thú thật, khi vung xong một đao kia, hắn đã cầm chắc tâm lý phải chết. Thế nhưng, cho dù có chết, hắn vẫn không muốn mình chết trong tay Lam Hồ Điệp, và đó chính là lí do khiến hắn làm liều đến vậy.

Cơ mà...

Rõ ràng đã phải chết, thế mà hắn vẫn không chết, ngược lại còn thanh sảng bất thường... Chuyện này thật để hắn mộng bức không thể hiểu thông.

Sơ bộ đánh giá, hắn cảm thấy ngũ cảm đều ổn, tứ chi ổn, hô hấp ổn, tất cả đều ổn... Thậm chí còn có chút thoải mái hơn bình thường.

Chuyện tốt.

Nhưng tại sao chứ?

Lí do đâu?

“Đây lẽ nào là Hồi Quang Phản Chiếu mà người ta vẫn luôn đồn đại?” Lý Thuần Quân gãi gãi đầu, không nghĩ ra được gì khác ngoài giả thiết này.

Nhưng sau một lúc sờ soạng đánh giá thân mình, mái tóc dài rối tung của hắn liền xoã xuống ngực khiến hắn để ý: “Màu tím? Tại sao?”

[Ngươi thức tỉnh thể chất thành công, ngoại hình xảy ra một chút biến đổi nhỏ mà thôi]

Vào ngay lúc hắn đang nghi hoặc thì hệ thống đột ngột xuất hiện giải đáp vấn đề cho hắn. Kể cả vậy, cách hệ thống giải đáp chỉ càng khiến hắn thêm phần ngu muội hơn.

“Ta vẫn không hiểu? Đây rõ ràng là cải tử hoàn sinh mà! Đâu phải cứ thức tỉnh thể chất là xong?”

[Chịu]

Hệ thống trả lời một cách cực kì vô trách nhiệm.

Lý Thuần Quân: “...”

Hắn đã khá quen rồi nên cũng không cáu giận gì cho lắm... Nhưng nhờ vào cách ứng xử này của hệ thống, hắn đã xác nhận được một cách chuẩn xác là mình vẫn còn sống.

Tuy là không hiểu tại sao, nhưng kệ đi... Còn sống là tốt rồi.

Chỉnh lại ngoại trang thật chỉnh tề, Lý Thuần Quân nhanh chóng rời khỏi khu rừng. Hắn dự định sẽ tìm một nơi nào đó ẩn náo trước, sau đó mới quay lại tiếp tục kiểm tra những thay đổi của mình.

Nhưng mà, chẳng biết vì lí do gì nhưng khi bản thân đang đi trên đường, hắn cảm thấy đang có rất nhiều ánh mắt chú ý đến hắn, khiến hắn có chút toát mồ hôi lạnh.

“Lẽ nào mặt ta dính ruồi? Hay là y phục ta có chỗ nào có vấn đề?” Lý Thuần Quân tự hỏi.

Có thể là hắn đang nghĩ như vậy, nhưng cách mà người ngoài nhìn hắn lại không phải như vậy.

“Oa, vị công tử kia thật soái... Thật ma mị”

“Không được rồi, cái mị lực này... Ta không cưỡng lại được...”

“Rốt cục là công tử nhà nào đây? Thật giống Trích Tiên đang du ngoạn nhân gian...”

“...”

Những lời đó đều là tiếng lòng của mọi người nên Lý Thuần Quân không nghe thấy được, và cũng vì vậy nên hắn mới không biết là ngoại hình của mình đã có những thay đổi như thế nào.

Cảm thấy có chút nguy hiểm, Lý Thuần Quân cất bước thật nhanh rồi đảo vào bên trong một quán trọ trông khá tồi tàn.

Tại đó, khi hắn đột ngột xuất hiện, người thiếu nữ đang ngồi ở bàn tiếp khách thấy vậy liền có chút giật nảy mình, sắc mặt thoáng chốc ngập tràn sắc đỏ.

“Cô nương, ta muốn thuê trọ vài hôm, giá cả tùy ý” Lý Thuần Quân cười ấp ám nói.

Thiếu nữ cố ngăn lại trái tim đang nhảy loạn trong ngực, thanh âm có hơi đứt quãng đáp lại: “Vâng... Công tử, ngươi cứ tự nhiên”

Thiếu nữ sở hữu ngoại hình trông chỉ đâu đó từ chín đến mười tuổi, quần áo khá lôi thôi nhưng lại vô cùng thông minh lanh lợi. Nàng biết hắn đang vội nên cũng không hỏi gì, chỉ tùy ý cho qua.

“Tạ ơn, tiền ta sẽ trả lại sau”

Nói xong, Lý Thuần Quân liền phi thẳng lên lầu, thành công tẩu thoát khỏi con mắt của người đời.

“Gặp quỷ, mắc gì mà mấy người đó cứ nhìn ta như kiểu đang nhìn thấy sinh vật lạ như vậy?”

Cởi bỏ một lớp áo ngoài, Lý Thuần Quân sửa soạn đồ đạc, ổn định tâm tình một chút rồi tiến đến trước tấm gương soi, một mặt ngốc trệ ra đó, nội tâm rất lâu không bình tĩnh nổi.

“Moá, ai đây? Ta ư?”

Nhân dạng biến đổi hoàn toàn khiến ngay cả bản thân Lý Thuần Quân cũng có chút không tưởng tượng nổi. Tuy là trên mặt vẫn còn một vài đặc điểm đặc trưng của hắn trước kia, nhưng mà... Tấm dung mạo này xác thực vô cùng soái, không giống phàm nhân chút nào.

“Cái này... Thật không đúng” Lý Thuần Quân đột nhiên có loại cảm giác đây không phải thực tại: “Ta lúc nào trở nên soái như vậy? Không được, cực kì phiền phức, ta không muốn!”

Hệ thống: [...]

Biết bao nam nhân trên đời cầu còn không được, ngươi cư nhiên lại không muốn?

Tên này đúng là chẳng giống ai.

Xem ra nữ nhân kia đã lãng phí một phen tâm tư rồi đi.

Bất quá, mặc dù không thích nhưng Lý Thuần Quân cũng không điên đến mức đi tìm cách hủy dung. Thay vào đó, hắn nên tiếp tục suy nghĩ về động cơ của Lam Hồ Điệp đằng sau chuyện vừa rồi, đó mới chính là mối bận tâm của hắn vào lúc này.

“Đao cũng không lấy, mạng ta cũng không... Rõ ràng là nàng đã có thể lấy đi tất cả, vậy thì cớ gì nàng lại cố tình thả ta rời đi?” Lý Thuần Quân chau mày, cực kì nghi hoặc ra mặt.

Nếu nói Lam Hồ Điệp biết Thiên Đao đã nhận hắn làm chủ nên từ bỏ thì cũng không đúng... Bởi vì một khi nàng giết hắn đi, Vĩnh Hằng Thiên Đao liền sẽ trở nên vô chủ, và nàng có thể đoạt lấy Tiên Khí mà không gặp một chút khó khăn nào.

Cho nên, lí do khiến nàng tha cho hắn... Đến giờ vẫn còn là một bến mê.

“Tân tân khổ khổ bày mưu lập kế, cuối cùng lại lựa chọn từ bỏ... Thật không hiểu nổi, không cách nào lí giải được”

Nghĩ nửa ngày trời không ra, Lý Thuần Quân liền dứt khoát lựa chọn từ bỏ. Cơ bản là hắn lười đi suy diễn tâm tư của nữ nhân, bởi vì đây là lĩnh vực hắn kém cỏi nhất.

“Và bây giờ... Đến chuyện của ta rồi đi” Lý Thuần Quân nhìn về phía giao diện khoa kĩ đang lơ lửng bên cạnh hắn, lãnh đạm hỏi: “Ta vẫn có cảm giác ngươi đang lừa dối ta”

[Ai lừa ngươi đâu?]

“Trực giác nói cho ta biết là ngươi đang cố tình lừa gạt ta” Lý Thuần Quân nhạy bén nói: “Mau nói đi, là ai cứu ta?”

[Ngươi nghĩ trên đời này sẽ có mấy ai chấp nhận ra tay cứu ngươi?]

Hệ thống vẫn cố giả vờ giả vịt, một bộ ta đây không biết gì... Nhưng diễn kĩ của nàng hơi kém nên Lý Thuần Quân cũng nhận ra là nàng đang cố ý che giấu.

Bất quá, đã nàng không muốn nói ra thì hắn cũng không đi cưỡng ép làm gì. Tuy là hắn không vừa lòng với hệ thống cho lắm, nhưng giữa hắn và nàng cũng tồn tại ít nhiều hảo cảm.

Nói sao thì nói, cả hai vẫn là chiến hữu có cùng chung sứ mệnh mà.

Thấy hắn không hỏi nữa, hệ thống liền khấp khởi mừng thầm. Tuy là nàng cũng muốn nói cho hắn biết, nhưng ở một bên khác, nàng lại cảm thấy nếu mình làm vậy thì mọi chuyện liền sẽ trở nên không thú vị.

Nàng muốn xem thử cặp đôi này sẽ đến với nhau theo phương thức nào.

Suy nghĩ thêm một chút, Lý Thuần Quân đột nhiên có cảm giác mình đang khá rỗi việc vô công. Thế là hắn liền tranh thủ thời gian nhập định, làm quen với cơ thể sau khi nó đã phát sinh những thuế biến to lớn.

“Ở đan điền đang có... Tử sắc lôi điện?”

Đi qua lớp lôi điện dày đặc, ý thức tiến nhập Linh Hải, Lý Thuần Quân nhìn thấy đoá hoa sen kia nay đã đủ thành thục, dường như chỉ kém một chút nữa là sẽ trổ hoa.

Cùng lúc đó, bên trên hoa sen, những hoa văn bí ẩn kia nay đã hoàn toàn hiện rõ, kết lại thành bức tranh của một nữ tử.

Ngồi trên vương toạ đỉnh cao, nàng đưa mắt ngắm nhìn vô số thi thể bên dưới, từng cái từng cái thi thể đều phát ra những khí tức vô cùng khủng bố, đạo vận bức người, làm Lý Thuần Quân tim đập nhanh cho dù nó chỉ là một bức hoạ.

Nữ tử kia an tĩnh ngồi trên vương toạ, tâm khí bất động, ánh mắt đạm mạc, thần thái vô cảm thờ ơ, tựa hồ dù là thiên thu vạn thế trôi qua nàng cũng không hề dao động một chút xúc cảm nào.

Càng kì quái hơn là cho dù dung mạo của nàng rất mờ nhạt, nhưng khí chất của nàng lại cho hắn một cảm giác rất quen thuộc.

“Mộ Khuynh Tiên?”

Ngay sau khi hắn vừa nói ra danh tự này, nữ tử kia liền nhoẻn miệng cười, doạ hắn một trận giật bắn mình.

“Thật sự là ngươi?”

Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi lại, nhưng lần này nữ tử kia lại bất động, ý cười cũng thu liễm, nhanh chóng trở về trạng thái băng tượng vốn có.

“???”

Hắn có cảm giác gần đây luôn xảy ra những chuyện mà hắn không cách nào lí giải được. Từ Lam Hồ Điệp đến Mộ Khuynh Tiên, từng cái từng cái đều tra tấn cả não bộ lẫn trí tuệ của hắn.

Vì cái mao gì mà ngươi lại in hình lên bông sen của ta nha? Cô nàng này...

Aizz.

Hắn bỏ cuộc, không tìm hiểu nữa... Vì hắn đã quá mệt mỏi.

Qua chuyện hôm nay, Lý Thuần Quân đã đúc kết ra một chân lí rất đơn giản: Phàm là chuyện liên quan đến nữ nhân, nếu đã không hiểu liền không cần hiểu. Và nếu đã không có khả năng lí giải thì liền không cần phí công lí giải, bỏ cuộc đi cho nhanh.

Tâm mệt mỏi.

Ý thức trở về cơ thể, Lý Thuần Quân thử thao túng năng lực mới một chút. Không lâu sau, một khoả lôi cầu tử sắc liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, tựa hồ có thể phá ma trấn tà, chí dương chí cương, vượt xa mọi loại lôi điện thông thường.

“Cái này... Chỉ là Chưởng Tâm Lôi tầm thường thôi mà? Sao lại trở nên tuyệt cú mèo như vậy?”

Phát giác ra chuyện này không đơn giản, Lý Thuần Quân liền phẩy tay tra cứu trên hệ thống.

«Họ tên: Lý Thuần Quân»

«Chủng tộc: Nhân tộc»

«Tu vi: Linh Hà hậu kỳ - Thần Hà Thượng Thần Liên (Nửa bước Kết Anh)»

«Công pháp: Đạo Kinh (Tiên phẩm)»

«Bảng tư chất»

«[Truyền Thuyết] Tử Tiêu Lôi Thần Thể: Lôi thuộc tính +3000, thân pháp +1500»

«Hiệu ứng đặc biệt: Lôi Thần Giáng Thế»

«Thể chất trời sinh cận lôi, có thể miễn nhiễm với hầu hết lôi điện, có tỉ lệ kháng tính nhất định với thiên kiếp. Ngoài ra, khi bạo phát toàn lực, kích hoạt mọi tiềm năng của thể chất, thuộc tính lôi sẽ được tăng phúc thành 300%, khiến mọi chiêu thức, võ kĩ liên quan đến lôi pháp đều được gia tăng hiệu quả toàn diện (Năng lực có thể mạnh lên theo sự trưởng thành của chủ thể). Ngoài ra, tác dụng phụ của phương pháp này không phải nhỏ, hi vọng ngươi cẩn thận cân nhắc khi sử dụng»

«Nhắc nhở: Do sự thức tỉnh của thể chất, các thuộc tính siêu phàm trước đó đều được thăng phẩm, trở thành cấp Sử Thi»

«[Sử thi] Lôi Đình Thuấn Ảnh: Thân pháp +2000»

«[Sử thi] Thiên Sinh Tuệ Căn: Ngộ tính 2000»

«[Sử thi] La Lỵ Vương (Không có thuộc tính cộng thêm)»

«Hiệu ứng đặc biệt: Ta là ca ca tốt»

«Chẳng biết vì lí do gì, cũng không biết nguyên nhân từ đâu mà ngươi trở nên đặc biệt sát bé gái, mơ hồ mang theo một loại ma lực vô hình đối với chúng. Chỉ cần là nữ hài dưới mười tuổi, một khi các nàng nhìn thấy ngươi liền sẽ không tự chủ nảy sinh hảo cảm với ngươi, yêu thích ở cạnh ngươi, xem ngươi như ca ca tốt nhất trên đời»

«(Chú thích: Mức hảo cảm không có giới hạn, tùy theo cách ứng xử của ngươi mà các nàng sẽ tự đưa ra quyết định là mình sẽ đối với ngươi như thế nào trong tương lai)»

«Khuyến nghị: Thành tâm hi vọng kí chủ sẽ thành lập La Lỵ Thần Giáo, sau đó tích cực chiêu mộ toàn bộ các bé gái trên thế giới về dưới trướng của mình. Bởi vì bằng vào thứ nội tại tràn đầy ma lực này, ngươi có thể dễ dàng khống chế các nàng... Và nếu như có thể bồi dưỡng thật tốt, đến khi lớn lên, các nàng liền sẽ giúp ngươi trở thành bá chủ thế giới»

Lý Thuần Quân: “!!?”

Mấy dòng đầu nghe còn mát lòng mát dạ lắm.... Cho đến khi hắn nhìn đến dòng cuối, tất cả mọi phấn khích, vui vẻ của hắn đều sụp đổ hoàn toàn.

La Lỵ Vương là cái quỷ gì?

La Lỵ Thần Giáo là cái chó gì?

Sao lại nghe sặc mùi tà khí cùng bệnh hoạn đến như vậy?

Phương thức trở thành bá chủ thế giới này hình như có chút... Không hợp lẽ thường rồi đi?

Không! Ta không lập! Ta có chết cũng không lập cái loại tà giáo này!

Như nhìn thấy biểu lộ của Lý Thuần Quân đang biến ảo khôn lường, bên trong hệ thống liền liên tục truyền ra từng đợt tiếng cười êm tai dễ nghe, nhưng lại không chút thiện ý: “Ha ha ha~ ha ha ha ha~”

“La Lỵ Vương, ngươi không cảm thấy đề xuất này rất thú vị sao? Đúng là một khi ngươi đã có thể khống chế thành công các bé gái trên thế giới này, con đường bá chủ của ngươi liền không còn xa nữa~”

“...”

Não bộ vô thức bổ ra cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn bé gái đang hướng hắn cúi lạy, đồng loạt xưng tiếng “Giáo chủ“... Hắn cảm thấy thế giới này có lẽ còn sụp đổ sớm hơn cả kịch bản đã được định trước.

“...”

“Mẹ nó, cút đi! Cút xa khỏi ta ba nghìn dặm! Không, mau cút khỏi cuộc đời của ta ngay lập tức!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.