Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 63: Chương 63: Quái vật được sinh ra từ bất hạnh




Tiếng chửi rủa của Lý Thuần Quân vang vọng trên tầng khiến thiếu nữ bên dưới một mặt không hiểu. Nàng rõ ràng chỉ nhìn thấy có mỗi mình hắn lên lầu, và trên đó cũng không còn ai khác nữa, vậy thì... Soái ca đó đang nói chuyện với ai?

Tuổi nhỏ khó mà cưỡng lại được lòng hiếu kỳ, nàng thật nhẹ nhàng mò lên trên lầu, bước đến bên cạnh gian phòng của Lý Thuần Quân mà ngồi nghe lén.

Còn bên trong phòng, chỉ mỗi việc lắng nghe tiếng cười của Thiên Đạo thôi mà Lý Thuần Quân đã váng hết cả đầu, rồi lại thêm cả cái thuộc tính chó má kia đang trơ trơ ngay trước mặt... Cái này đã đủ để đem tâm lý của hắn giày vò thảm.

“Đừng đùa ác nữa, này không vui đâu, ta sẽ căng đấy” Lý Thuần Quân có chút vô lực nói.

Thiên Đạo nữ nhân tinh quái cười hì hì: “Ai đùa đâu? Ta đâu rảnh rỗi đi đùa với ngươi nha? Là đùa hay không, về sau ngươi liền sẽ hiểu thôi~”

Nói xong, Thiên Đạo nữ nhân liền chìm xuống đáy cốc, thi thoảng lại cất tiếng cười chế giễu trong đầu Lý Thuần Quân, để hắn cảm thấy bực mình vô cùng.

Mà lại, xen lẫn cảm xúc bực mình kia chính là một loại bất an khó có thể che giấu. Nhỡ đâu... Nó là thật thì sao? Hắn thật sự phải lập giáo?

Không!

Ta không có cặn bã đến mức đó!

Chỉ cần tưởng tượng cảnh mười mấy bé gái hướng hắn cúi lạy, xưng tiếng “Giáo chủ” thôi là hắn đã toát mồ hôi lạnh rồi... Còn nếu mà là hàng nghìn, thậm chí hàng vạn thì... Hắn sẽ chết lâm sàng mất.

Quả nhiên thế đạo vốn dĩ vô cùng hiểm ác, và chỉ có Tiên Động mới là nơi hắn thuộc về.

Lấy lại một chút tinh thần, Lý Thuần Quân đứng dậy bước ra cửa. Mà vì là phàm nhân nên thiếu nữ kia không chạy kịp, kết quả là bị hắn phát hiện.

Bị phát hiện, thiếu nữ cũng không trốn tránh, chỉ nhu thuận đứng đó không nói gì.

“Lên đây làm gì? Ta cũng đâu có yêu cầu gì ngươi?” Lý Thuần Quân lên tiếng hỏi.

Thiếu nữ ấp úng nói: “Vừa nãy ta nghe ca ca to tiếng nên ta muốn lên xem thử... Nhưng mà, ta lại không dám”

Lý Thuần Quân im lặng.

Quả thật, gần đây hắn đã to tiếng, nói tục rất nhiều... Gần như là cả mấy năm trời cộng lại. Thậm chí, có nhiều lúc chính bản thân hắn còn hoài nghi mình là người đọc sách hay là bọn hổ báo sài lang.

Cái này phải sửa lại mới được... Hắn còn muốn làm gương cho nữ nhi.

“Không sao, lúc nãy ta gặp chút chuyện, không cần phải lo lắng” Lý Thuần Quân mỉm cười xoa xoa đầu cô bé.

Quán trọ này trông rất cũ kĩ tồi tàn, dường như không mấy khi có khách đến trọ nên tình hình kinh tế rất khó khăn. Do vậy nên quần áo mà cô bé này mặc cũng rất nhếch nhác, đầu tóc bẩn thỉu, ít nhất là so với người bình thường.

“Nha đầu, người nhà của ngươi đâu? Sao lại trông nhà một mình?” Lý Thuần Quân cười hỏi.

“Mấy ngày trước, phụ thân và mẫu thân đã cùng nhau rời đi đâu đó... Trước khi đi, hai người họ có đánh ta, mắng ta là kẻ vô dụng, nuôi chỉ tổ phí cơm, sau đó liền đi mất... Đến tận bây giờ vẫn chưa về” Nữ hài tràn đầy vô hại nói.

“Đánh ngươi?” Lý Thuần Quân cau mày, nhưng rất nhanh liền lại lộ ra vẻ tươi cười: “Nha đầu, ngươi tên gì? Bao nhiêu tuổi?”

“Ta... Ta không có tên...” Nữ hài nắm chặt bộ y phục rách rưới, thấp giọng nói: “Nhưng mà... Cha mẹ hay gọi ta là Mộc Đầu”

“Đến cả tên cũng không có?” Lý Thuần Quân nghe xong, nội tâm liền càng thêm phần quái dị.

Theo suy đoán của hắn, đôi phụ mẫu kia có lẽ không phải là cha mẹ ruột của nữ hài này... Hơn nữa, hắn cũng đoán ra hai người kia đang có dị tâm với cô bé.

“Ca ca” Nữ hài kéo kéo góc áo của hắn, đôi môi mím chặt, có chút rụt rè nói: “Thứ lỗi, ta cũng không biết tuổi của mình là bao nhiêu nữa”

Lý Thuần Quân thở dài: “Được rồi, xem như ca ca chưa hỏi gì”

Mặc dù ngoài mặt thì vẫn ôn nhu nho nhã như thường, thế nhưng sâu trong lòng thì hắn lại đang vô cùng bất mãn với cách làm của đôi phụ mẫu kia.

Đã đối xử tệ bạc thì cũng thôi đi, đằng này đến cả cái tên cũng không thèm đặt... Đúng là vô trách nhiệm đến cực điểm.

Hắn vốn không định lo chuyện bao đồng, nhưng hắn cũng không có khả năng đứng nhìn xem nha đầu này chịu khổ. Hắn muốn ở lại đây xem thử đôi phụ mẫu kia sẽ làm gì tiếp theo...

Đúng lúc hắn đang cần tịnh dưỡng mà... Có chuyện làm trong thời gian rảnh cũng tốt.

“Mau đi tắm đi, ca ca sẽ đi tắm sau” Lý Thuần Quân nói.

Nữ hài vội vàng lắc đầu từ chối: “Không được, cha mẹ không cho ta tắm nước giếng... Họ nói làm vậy sẽ rất lãng phí nước sạch của khách trọ, cho nên... Ta thường sẽ ra ngoài sông tắm rồi trở về”

“...”

“Vậy thì mau đi với ca, ca không sợ lãng phí” Lý Thuần Quân nhẹ nhàng dắt tay cô bé, mặc cho nàng liên tục nói không được.

Ra đến giếng nước, Lý Thuần Quân tùy ý múc đầy một chậu rồi giúp cô bé tắm rửa. Còn cô bé thì đỏ ửng mặt, vô thức che giấu đi chỗ nhạy cảm, miệng mồm lắp bắp: “Ca ca, ngươi không được chạm lên chỗ này, cũng không được nhìn”

Nói sao thì nói, nàng cũng đã trở thành một thiếu nữ mới lớn rồi nên cũng mơ hồ có chút nhận thức về khoảng cách giữa nam và nữ.

“Yên tâm đi, ca ca đã chăm sóc qua hai cô con gái giống như ngươi... Cho nên, chuyện này ca ca lão thuần thục” Lý Thuần Quân có chút đắc ý cười nói.

“Ca ca... Có con rồi?” Thiếu nữ vô cùng kinh ngạc.

“Có rồi”

Nghe hắn khẳng định chắc nịt như vậy, thiếu nữ thoáng cảm thấy có chút thất lạc. Nhưng sau đó, nàng đột nhiên lại có chút vui vẻ: “Vậy thì ta nên gọi ca ca là thúc thúc mới đúng”

“..., Sao cũng được”

Lý Thuần Quân từ lâu đã chấp nhận sự thật rằng mình đã trở thành một đại thúc rồi... Cho nên hắn cũng không còn sinh ra ý nghĩ kháng cự trước cách xưng hô này nữa.

Thiếu nữ mỉm cười, lần đầu tiên lộ ra một chút tinh nghịch: “Thúc thúc, con gái của thúc đã lớn đến đâu rồi? Ta kết bạn với họ có được không?”

Lý Thuần Quân lắc đầu: “Có lẽ không, hai đứa nó đều đang tầm sư học đạo, đến cả ta cũng không phải muốn gặp là gặp được”

“Ồ...”

Thiếu nữ chỉ mới đâu đó chín mười tuổi nên tất nhiên sẽ có chút tinh nghịch ham chơi. Nhưng khác với thiếu nữ bình thường, nàng sống trong một môi trường rất khắc nghiệt nên chẳng mấy khi được lộ ra bộ mặt này.

Lý Thuần Quân vừa kì lưng cho cô bé vừa hỏi: “Ngươi có yêu cha mẹ hay không?”

Thiếu nữ nghe vậy liền lộ vẻ do dự. Ban đầu là nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu, rồi sau đó lại gật đầu. Dường như là nàng đang phải tự đấu tranh tư tưởng rất nhiều.

“Nói yêu thì cũng có... Bởi vì nếu không có họ nuôi dưỡng, ta đã sớm chết ở đầu đường xó chợ rồi” Thiếu nữ chân thành nói: “Nhưng mà... Ta...”

Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía phần thân dưới của mình, đôi mắt long lanh ánh sáng từ lúc nào đã trở nên âm u, mà lời nàng nói ra cũng phi thường đáng sợ: “Ta không muốn yêu họ nữa... Tất cả chỉ là giả tạo mà thôi, một sự giả tạo đáng kinh tởm”

Lý Thuần Quân: “???”

Thiếu nữ vừa nói, khoé miệng dần dần nâng lên, nhìn giống như đang cuồng tiếu... Nhưng sâu trong đó lại ẩn chứa một nỗi bi thương: “Cha ta đã lén lút cưỡng hiếp ta, thông dâm bất chính với ta... Mà mẹ ta khi phát hiện ra, vì nhất thời nóng giận nên đã hủy đi tư cách làm mẹ của ta, sau đó còn ngày ngày bạo hành ta, tra tấn ta về cả thể xác lẫn tinh thần...”

“Ngày qua ngày, ta bị mẹ đánh đập, bị cha cưỡng bức, dường như không có ngày nào yên bình, cũng dường như không có ngày nào là không chảy máu cả...”

“Ấy thế mà, khi đối mặt với những người khác, họ lại làm ra bộ mặt 'dù nghèo nhưng gia đình vẫn hạnh phúc'... Thật sự buồn nôn đến cực điểm, thối nát từ tận sâu trong xương tủy”

“...”

Lý Thuần Quân nghe nàng nói xong, đôi tay vô thức dừng lại, đầu óc trống rỗng, mặt mũi mờ mịt, không biết phải đáp lại nàng như thế nào nữa.

Khi nghiêm túc xem xét kĩ lại, trên thân thể gầy gò của nàng đúng thật là đang tồn tại không ít vết sẹo. Ngoài ra, khi nàng đã buông bỏ việc che giấu, hắn nhìn thấy tuyến vú của nàng... Thật sự đã bị ai đó hủy đi, triệt để đánh mất tư cách làm mẹ.

“Thúc thúc”

Nàng lên tiếng, nụ cười quỷ dị trên miệng vẫn giữ nguyên, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào hắn, tựa như đang thẩm vấn: “Ngươi nói xem? Là họ đáng kinh tởm... Hay là ta đáng kinh tởm?”

Mất đi trinh tiết, mất đi tư cách làm mẹ, có một tuổi thơ tràn đầy bóng tối, cả thân thể lẫn tâm trí đều bị hủy diệt bởi chính cha mẹ mình... Vậy nên, nàng trở nên như vậy cũng không phải không có đạo lí.

Và chính Lý Thuần Quân cũng không biết mình nên sợ hãi hay đau lòng nữa.

“Thúc thúc? Mau trả lời ta đi?” Thiếu nữ gặng hỏi.

Lý Thuần Quân giữ im lặng. Hắn vẫn giúp nàng tắm rửa thật sạch sẽ, nhưng câu trả lời thì vẫn một mực không xuất hiện. Chỉ đến khi quay lưng về phòng thì hắn mới chịu mở miệng: “Ngươi không có lỗi, tiểu nha đầu”

Thiếu nữ yên lặng nhìn hắn rời đi, đôi môi nhỏ hé mở tựa hồ đang nói gì đó... Nhưng thật không biết là nàng đang nói gì, cũng như đang nói với ai.

Trở về phòng, Lý Thuần Quân nằm vật ra giường, trong đầu tràn đầy những cảm xúc hỗn loạn khiến hắn không cách nào nghỉ ngơi được... Kể cả có niệm kinh, cưỡng ép trấn tĩnh cũng không thể.

Nha đầu đó đã gặp phải những chuyện thật khủng khiếp. Hắn không rõ là nàng đã bị cha mình lấy đi trinh nguyên năm mấy tuổi... Nhưng có thể chắc chắn rằng, nàng khi đó đã chịu rất nhiều đau đớn khó có thể tưởng tượng được.

Và người cha kia... Còn thua cả súc sinh!

Bóng chiều phủ xuống, lan man một chút rồi đến tối, Lý Thuần Quân vẫn chưa từng rời giường một lần nào. Thậm chí đến tận nửa đêm, hắn vẫn cứ nằm đó không ngủ, triệt để bất động.

Cũng vào lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, người thiếu nữ đáng yêu kia bước vào phòng với một bộ trang phục lộng lẫy mà Lý Thuần Quân đã tặng cho... Chỉ có điều, trên tay nàng đang cầm một con dao bếp, trông không giống với một người muốn lên đây vấn an.

“Thúc thúc, nể tình ngươi đã đối xử tốt với ta... Ta sẽ cho ngươi một cái chết thật mỹ lệ” Thiếu nữ nói khẽ.

Nói xong, nàng liền trèo lên giường, ngồi lên trên ngực hắn, trên tay lăm lăm con dao bếp, liên tục chọc chọc đầu nhọn vào những nơi hiểm địa trên cơ thể hắn... Dường như là nàng đang lựa chọn xem mình sẽ ra tay từ chỗ nào trước.

“Trái tim của ngươi rất trong sạch... Ta muốn bảo tồn nó, để nó vĩnh viễn không hư thối giống như ta”

Nói xong, nàng liền dùng sức đâm xuống, không chút lưu thủ.

Đúng lúc này, Lý Thuần Quân đột nhiên mở mắt. Hắn đưa tay giật phăng con dao đi, còn thiếu nữ thì cả kinh nhảy khỏi người hắn, ánh mắt không mấy thiện cảm nói: “Thúc thúc, ngươi lừa ta, ngươi căn bản chưa hề ngủ”

Lý Thuần Quân không trả lời câu nói của nàng, chỉ lãnh đạm hỏi: “Đây là lựa chọn của ngươi sao?”

Lần này, thiếu nữ đã giữ im lặng.

“Cha mẹ ngươi... Có lẽ đã bị chính tay ngươi sát hại... Mà không chỉ họ, những khách trọ khác cũng không sai biệt lắm bồi táng cùng họ rồi đi” Lý Thuần Quân nói tiếp.

“Không sai” Thiếu nữ nở một nụ cười đanh ác, đôi mắt ánh lên vẻ điên cuồng: “Thúc thúc, ngươi sẽ là người tiếp theo đó~”

Vừa nói, nàng vừa lấy ra một con dao bếp khác... Nhưng con dao này thì tà ác hơn, kinh khủng hơn con dao trước đó rất nhiều...

Bởi vì từ trên lưỡi dao, Lý Thuần Quân có thể nhìn ra đang có không ít lệ khí bám lên trên đó, có lẽ là nó đã nhuốm máu của rất nhiều người.

“Thúc thúc thật là, ta vì không muốn ngươi bị làm bẩn nên mới vất vả chuẩn bị con dao khác đó” Thiếu nữ cười nói: “Nếu vừa nãy ngươi cũng nổi thú tính xâm hại ta, ta có lẽ cũng sẽ giết ngươi bằng con dao này như bao người khác... Nhưng mà, ngươi đã không làm vậy”

Lý Thuần Quân trầm mặc, không nói gì.

Trông điệu bộ, có lẽ hắn đã sớm đoán ra được chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, và tâm lí của nha đầu này từ lâu đã không còn bình thường nữa.

Tất cả đều bắt đầu từ nụ cười cùng câu chất vấn kia.

“Nha đầu, ngươi đã giết bao nhiêu người?”

“Không nhớ rõ... Nhưng ta biết, tất cả họ đều có vết nhơ... Họ mang theo những dục vọng rất dơ bẩn, ta có thể cảm nhận được điều đó” Thiếu nữ nói: “Nhưng thúc thúc thì khác... Nội tâm của thúc... Tựa hồ không có bóng tối”

“Chính vì vậy nên ta mới muốn lưu giữ thúc thật kĩ càng, để nó vĩnh viễn không bị hư thối như ta”

Nói xong, thiếu nữ liền lao lên đánh giết Lý Thuần Quân.

Mặc dù hắn đã có thể đánh bại cô bé, nhưng hắn vẫn rất ngạc nhiên trước lực lượng mà cô bé này sở hữu... Nó căn bản không thuộc về người phàm.

“Trong cơn tuyệt vọng, ta đã ngộ ra rất nhiều điều... Và nó đã giúp ta không ít” Thiếu nữ tấn công chớp nhoáng, thành công rạch một đường lên tay Lý Thuần Quân: “Thúc thúc đừng chống cự nữa, ta sẽ để ngươi chết thật nhẹ nhàng”

Lý Thuần Quân không để ý đến vết thương, chỉ nhìn nàng một lúc rồi thở dài.

Đúng vậy, hắn không biết mình nên làm ra biểu lộ gì nữa... Chỉ có thể thở dài.

“Nha đầu, thúc sẽ giải thoát cho ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.