“Đối mặt với thực tại tàn khốc đi”
Thanh âm máy móc lạnh lẽo lại vang vọng bên tai, để Lý Thuần Quân nhất thời cảm thấy thật quen thuộc. Hắn chẳng rõ mình cảm thấy quen thuộc vì hắn đã nghe thấy thanh âm này trước đó, hay là vì đó là thanh âm của chính hắn nữa... Nhưng mà thôi kệ, điều đó không quan trọng.
“Thực tại tàn khốc ư? Ra vậy, đây là một bài kiểm tra tâm lí điển hình” Lý Thuần Quân nói khẽ.
Hắn khá chắc chắn rằng đây là chiêu trò khảo nghiệm của cái người đang đứng sau tất cả mọi chuyện. Và nếu muốn lấy được truyền thừa, hắn bắt buộc phải đi qua cửa này, không có cửa sau.
Trong một thoáng chốc, từ là một mảnh hư vô tăm tối không tồn tại bất kì thứ gì, quang cảnh xung quanh Lý Thuần Quân đã bắt đầu xuất hiện sự thay đổi, dần dần trở thành một khung cảnh để hắn cảm thấy rất quen mắt, tựa như đã từng thấy qua ở đâu rồi...
A...?
Đây chẳng phải là Tây Phong Thành sau khi bị hủy diệt sao?
Sắc mặt đại biến, Lý Thuần Quân vội vàng ngửa đầu nhìn lên bầu trời, tức thì liền thấy Chung Yên Ma Thần Tào Lãng lúc này đang lơ lửng trên cao trong trạng thái trẻ sơ sinh, và trong tay hắn ta cùng lúc đó chính là cái đầu già nua của Lý Thuần Quân đang chậm rãi rỉ từng giọt máu.
“Rất mạnh, rất chính nghĩa, rất sáng chói... Nhưng đáng tiếc, ngươi lại không có đủ thời gian, người được chọn” Ma Thần nhếch môi cuồng tiếu, mặt mũi vặn vẹo đến đáng sợ: “Chỉ là một phàm nhân mà cũng dám mạo phạm đến Thần sao? Ngươi lại không phải tên nông dân bần hèn kia, làm gì có cửa để đối đầu với ta?”
Bốn chữ “nông dân bần hèn” được Ma Thần nói ra với chất giọng ngập tràn oán niệm, cơ hồ là hận thấu xương tủy, thề không đội trời chung với đối phương.
Nói xong, Chung Yên Ma Thần dùng sức bóp nát thủ cấp của Lý Thuần Quân thành đống thịt vụn, triệt để chấm dứt sinh mệnh cũng như thiên mệnh của hắn.
Một điểm sáng bất chợt loé lên từ bãi thịt nhầy trên tay Ma Thần, vội vội vàng vàng bay thẳng về phía Lam Hồ Điệp đang bất lực khóc thảm ở cách đó không xa. Thấy thế, Chung Yên Ma Thần liền cười lạnh: “Thú vị, chạy đi đâu!?”
May mắn thay, Chung Yên Ma Thần giờ đã không còn đủ sức để chơi trò đuổi bắt với điểm sáng kia. Nó đã đủ lanh lẹ cùng may mắn để chui vào mi tâm của Lam Hồ Điệp, đồng thời cung cấp cho nàng về sự thật đằng sau mọi chuyện.
“Vô nghĩa”
Sau khi nhận được tin tức, Lam Hồ Điệp chỉ đưa tay lên lau nước mắt, thật bi ai nói ra một câu như thế.
Điểm sáng kia cũng lâm vào trầm lặng, không nói gì thêm nữa.
“Lẽ ra ta đã được cứu rỗi... Lẽ ra ta đã được ánh sáng của hắn dẫn lối ra khỏi đêm tối, lẽ ra ta đã có được cuộc sống mà ta hằng mong mỏi... Ấy thế mà chỉ trong một khoảnh khắc, mọi sự kỳ vọng cùng tình yêu của ta bấy lâu... Tất cả đều đã trở thành tro bụi... Như vậy thì sự tồn tại của ta còn ý nghĩa gì đây?”
Lam Hồ Điệp bi thán, ngẩng đầu nhìn lên trời cao với ánh mắt tuyệt vọng: “Thế gian này không ai như hắn... Và vì thế, ngoài hắn ra thì không còn ai có thể cứu rỗi ta. Mà bây giờ hắn đã chết rồi... Vậy thì ta còn sống làm gì nữa? Ta mệt rồi, mau đi đi”
Nghe thì giống như đang độc thoại, nhưng thật ra là Lam Hồ Điệp đang trò chuyện cùng điểm sáng thần bí kia. Nàng bây giờ đã không còn lí do để tồn tại, thế nên nàng đang yêu cầu điểm sáng đó đổi chủ.
Làm gì có chuyện nàng sẽ đồng ý ra tay cứu giúp cái thế giới đã khiến nàng ra nông nỗi này chứ? Nằm mơ!
“Bồi táng đi”
Một thanh âm nữ tử khẽ vọng ra từ mi tâm Lam Hồ Điệp, đồng dạng chất chứa nỗi oán thán cùng tuyệt vọng tương tự như chủ thể. Nàng chính là hệ thống... Hoặc nói đúng hơn là Thiên Đạo của cựu thế giới.
Ma Thần đến rồi, nàng giờ đã không còn cơ hội nào nữa. Một là bị Ma Thần bắt giữ, hai là bị Thiên Đạo xoá sổ. Trước mắt nàng hiện giờ chỉ còn hai con đường này thôi.
Thấy cảnh này, Ma Thần liền chậm rãi đổi sắc, ra vẻ hiền hoà cười nói: “Ta nói này, Cái tên đó đáng để các ngươi làm vậy sao? Hay là đi theo ta đi? Ta cũng có thể làm những điều tương tự cho các ngươi”
“Câm miệng đi, ngươi không xứng”
Một thanh âm lạnh lẽo khác vang lên từ trên bầu trời làm ngay cả Chung Yên Ma Thần cũng phải giật nảy mình. Không có đến nửa giây do dự, hắn ta lập tức bày ra đủ loại thủ đoạn phòng ngự, thậm chí còn hiến tế một nửa Thần Huyết còn lại để ngưng tụ thành một cự thuẫn che chắn cho bản thân. Chỉ bấy nhiêu đó thôi đã đủ để thể hiện sự kinh hãi của hắn ta đối với chủ nhân của thanh âm kia.
Thế nhưng... Mọi thủ đoạn phòng ngự của hắn ta trước thế lực đó chỉ là khói bụi sương mờ mà thôi.
Từ trên bầu trời, một thanh cự phủ màu đen già thiên cái địa chậm rãi hiển hiện, gần như che lấp thương khung, biến mảnh thiên địa này thành một mảnh bóng tối âm u quỷ dị. Lưỡi rìu sắc bén mang theo tiếng long ngâm hung hãn rẽ lấy từng tầng mây mà bổ xuống, dễ dàng xuyên qua mọi loại phòng thủ, trực tiếp chẻ thân xác của Chung Yên Ma Thần ra làm đôi mà không thể làm ra bất kì sự kháng cự nào.
“Hồng Mông... Khai Thiên Phủ...”
Trước khi biến mất, Chung Yên Ma Thần chỉ để lại câu nói ấy với ngữ khí hoảng sợ đến cực điểm, thậm chí có thể mô tả là cả đời cũng không muốn gặp dù chỉ một lần.
“Đoán sai, đây chỉ là bản phục chế, được gọi là Ma Long Hình Thiên Phủ” Thanh âm kia không nhanh không chậm nói: “Mà đoán sai thì phải nhận phạt...”
“...”
Nhìn thấy đối phương chỉ để lại một bộ quần áo nhỏ xíu, ngữ khí của thanh âm kia có hơi biến đổi một chút: “Quyết đoán thật đấy, mà thôi kệ đi... Đằng nào thì tên đó cũng không ngóc đầu dậy được nữa, từ từ tính sổ sau cũng được”
Dứt lời, chủ nhân của thanh âm kia chậm rãi xuất hiện, không đâu khác chính là Mộ Khuynh Tiên đang vắt thanh cự phủ lên trên vai.
Nàng không nói gì, chỉ từ từ bước đến trước mặt Lam Hồ Điệp rồi nhìn đối phương bằng một ánh mắt lạnh lùng thơ ơ, tựa như ánh mắt của những vị thần khi nhìn xuống chúng sinh: “Thiên Đạo, Lam Hồ Điệp, các ngươi đã phạm phải ba tội lớn”
Lam Hồ Điệp ngẩng đầu, nhìn Mộ Khuynh Tiên với ánh mắt vô thần.
Thấy đối phương chết tâm, Mộ Khuynh Tiên vẫn mặt không đổi sắc, vô cùng từ tốn nói tiếp: “Thứ nhất, các ngươi đã phán đoán sai lầm, dẫn Lý Thuần Quân vào chỗ chết mà không hề hay biết. Về chuyện này, Thiên Đạo nhà ngươi là tội nặng nhất, vì ngươi đã biết trước tất cả nhưng vẫn xúi giục hắn làm bậy”
“Thứ hai, các ngươi đã làm hắn phải từ bỏ tất cả, kể cả sinh mạng của chính mình chỉ vì để bảo vệ các ngươi. Với thực lực như thế, cho dù có chiến thắng đi chăng nữa, hắn vẫn không còn bao nhiêu cơ hội để sống tiếp cả. Nói đến cùng, các ngươi vẫn thật là ích kỷ”
“Thứ ba, các ngươi đã để hắn phải chết” Mộ Khuynh Tiên nghiến răng, ánh mắt lộ ra sự thù hận rất rõ ràng: “Nếu bản thân các ngươi đã yêu hắn, vậy thì tại sao các ngươi lại không hi sinh bản thân vì hắn? Vì cái gì các ngươi chỉ đứng nhìn? Vì cái gì các ngươi lại không làm gì, kể cả là những hành động nhỏ nhặt nhất?”
“Đừng lấy lí do “vì ta tin tưởng hắn” ra để biện hộ. Ngay từ đầu các ngươi đã biết rõ đây rõ ràng là một trận chiến không cân sức mà đúng không?” Mộ Khuynh Tiên tiếp tục chất vấn.
Lam Hồ Điệp yếu ớt hỏi lại: “Vậy thì... Tại sao ngươi lại không ra mặt? Ngươi tựa hồ cũng đâu khác gì bọn ta...”
“Không, ta khác”
“Sở dĩ ta lựa chọn đứng nhìn, đơn giản chỉ vì ta muốn hắn kết thúc thiên mệnh” Mộ Khuynh Tiên đáp: “Đến khi đó, hắn sẽ hoàn toàn là người bình thường, tự do tự tại, không cần phải mang vác gánh nặng trên lưng nữa. Hắn vốn không phải hạng người muốn làm việc lớn, cũng không tham luyến quyền lực hay địa vị... Hắn phải là chính hắn, đó mới là điều mà ta muốn chứng kiến”
“Kể cả khi để hắn chết đi?”
Mộ Khuynh Tiên lắc đầu: “Trong mắt những người như ta, chuyện sinh tử của sinh linh vốn chẳng là gì cả. Đó là lẽ thường tình của tạo hoá, kể cả Thần Linh cũng phải chết già chứ đừng nói gì đến sinh linh như các ngươi”
“Với ta, cái chết thật sự là sau khi chết đi, khắp thế gian này không còn ai nhớ đến người đó nữa. Nói cách khác, một khi sự tồn tại hoàn toàn bị xoá bỏ... Đó mới chính là thứ án tử triệt để” Mộ Khuynh Tiên nói tiếp: “Mà ta lẫn các ngươi đều đang nhớ tới hắn... Thế nên, hắn vẫn còn sống”
“Kể cả khi... Việc hắn chết đi sẽ làm thế giới này sẽ sụp đổ?”
Mộ Khuynh Tiên chậm rãi nâng lưỡi rìu lên, lạnh lùng nói ra: “Hắn là tất cả của ta. Một thế giới không có hắn sẽ không có bất kì ý nghĩa gì đối với ta cả”
“Ta và các con sẽ rời khỏi thế giới này cùng với hắn. Còn các ngươi... Hãy biến mất đi”
Oanh~
Khoảnh khắc lưỡi rìu kia bổ xuống cũng là lúc huyễn cảnh sụp đổ. Cảnh tượng sau cùng đó thật sự để Lý Thuần Quân dù không trải nghiệm trực tiếp cũng phải lạnh hết cả người, chân tay mềm nhũn.
Chỉ có thể nói... Thật không hổ là Mộ Khuynh Tiên!
Mà lại...
“Tận mắt chứng kiến thủ cấp của bản thân bị bóp nát như quả dưa hấu... Chậc, ngẫm lại kiểu gì cũng không thấy thoải mái nổi” Lý Thuần Quân sờ sờ lên những mảng da gà của chính mình, có chút kinh sợ tự nói: “Trong thực tại đó, rốt cục là ta đã phạm phải sai lầm gì nhỉ? Mà thôi kệ đi, tất cả đều là hư ảo, không đáng để bận tâm”
Lý Thuần Quân đang sở hữu một tinh thần thép được rèn luyện bởi đủ loại tình cảnh trớ trêu. Vì vậy, chút đả kích này căn bản chưa đủ trình để làm hắn nổi điên.
Nói sao thì nói, người đã chết một vạn lần như hắn nhất định sẽ có điểm khác biệt so với người bình thường!
Không quan trọng!
Ân...
Nói thật thì... Cũng không hẳn là vậy.
Từ trong huyễn cảnh, hắn đã nhìn thấy biểu cảm tuyệt vọng muốn chết của Lam Hồ Điệp. Đó là thứ biểu cảm mà từ trước đến nay hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra nổi, hoặc nói đúng hơn là... Hắn không hề nghĩ tới cô nàng đó còn có thể tuyệt vọng.
Bộ mặt nhởn nhơ tinh quái cùng thứ biểu cảm vô hồn đó hoàn toàn không ăn khớp với nhau được!
“Cái người đó... Chậc, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, đến giờ ta vẫn chưa thể hiểu nổi rốt cục là nàng ta đang muốn gì ở ta nữa” Lý Thuần Quân vuốt trán.
Là cứu rỗi hay là thứ gì đó khác?
Thôi, suy nghĩ của yêu nữ không phải thứ mà một người bình thường có thể nắm bắt được, bỏ qua đi.
Chỉ cần biết là về sau cái người đó vẫn sẽ bám dính lấy hắn, đồng thời còn... Ân, chơi trò cung đấu với Mộ Khuynh Tiên.
Nhỡ may Mộ Khuynh Tiên bị yêu nữ đó chọc giận, coi như là không làm gì sai, Lý Thuần Quân vẫn phải lãnh đạn. Đó là số phận của hắn rồi, muốn phản kháng cũng không được, chỉ có thể tận lực tránh né.
Còn Mộ Khuynh Tiên nữa... Thật không ngờ là nàng ta lại thấy chết không cứu!
Cái gì mà giải thoát khỏi thiên mệnh?
Mạng người rất đáng quý đấy nhé! Nhà ngươi làm ơn đừng có áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác có được không!?
Ngươi nghĩ vậy, nhưng ta thì không đâu nha!
Thôi được rồi, tốt rồi...
Thông qua huyễn cảnh lần này, Lý Thuần Quân đã phần nào nhận thức được về sau mình sẽ chẳng thể trông cậy gì vào Mộ Khuynh Tiên được nữa... Vì đơn giản là nàng ta rất không đáng tin.
Hắn việc gì phải đặt trọn niềm tin vào kẻ đang muốn hắn phải chết chứ?
Những suy nghĩ trước đó nhất định phải có sự thay đổi!
Quả nhiên, nữ nhân xung quanh hắn ai nấy đều không bình thường!