Ta Có Thật Sự Là Đấng Cứu Thế?

Chương 226: Chương 226: Thực tại tàn khốc (2)




Tưởng chừng như chỉ đến đấy là xong... Nhưng không, Lý Thuần Quân đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng huyễn cảnh này chỉ dựng nên duy nhất một thực tại để công kích tinh thần hắn. Hoặc nói đúng hơn thì... Những gì hắn nhìn thấy vừa rồi chẳng qua chỉ là màn dạo đầu mà thôi.

Hư không tăm tối lại biến đổi, một huyễn cảnh khác dần dần được gây dựng nên. Tuy nhiên, thay vì là một quang cảnh quen thuộc như hắn đã nhìn thấy trước đó, những gì hiện lên trước mắt hắn hiện giờ lại hoàn toàn xa lạ, thậm chí còn lạ lẫm đến đáng sợ!

Lý Thuần Quân không biết rõ bản thân đang ở nơi đâu, chỉ biết rằng nơi đây là một cung điện vô cùng rộng lớn, lộng lẫy cùng nguy ra. Chính điều đó đã làm hắn nghĩ ngay tới Hoàng Cung, bởi vì chỉ có nơi đó mới có thể cho hắn những ấn tượng như thế này.

Hoặc không... Có thể là hắn đã lầm.

Tuy cũng là cung điện thế nhưng quang cảnh nơi đây lại rất khác lạ so với một kẻ đã từng đi dạo vài lần quanh Hoàng Cung như Lý Thuần Quân. Thế là sau một lúc ngẫm nghĩ kĩ càng, hắn đã có thể xác định được nơi đây hoàn toàn không phải Hoàng Cung mà hắn biết.

Một mình đi lạc trong toà cung điện xa lạ được một thời gian, Lý Thuần Quân đã may mắn bắt gặp một bóng hình quen thuộc. Đó là Mộ Khuynh Tiên trong một bộ long bào uy nghiêm tráng lệ cùng chiếc trâm phượng tinh xảo được cài lên phía trên đỉnh đầu, thoạt trông tựa như một vị nữ đế đang nhìn xuống thiên hạ, oai nghiêm lẫm lẫm, khí khái ngút trời.

Chỉ là... Chiếc trâm phượng kia lại không phải thứ được hắn tặng.

Đúng thế, hoàn toàn không phải.

Lòng thầm cảm thấy không ổn, Lý Thuần Quân quyết định đi theo Mộ Khuynh Tiên xem thử nàng của thế giới này đã biến thành cái dạng gì.

Nói thật, ngay khi nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên mặc long bào, Lý Thuần Quân đã lập tức có linh cảm chẳng lành.

Mộ Khuynh Tiên không nhận ra có người đang theo dõi mình, nàng vẫn tiếp tục vững bước đi thẳng về phía trước. Mãi đến khi đặt chân đến trước một cấm cung không ai dám canh gác, bước chân của nàng mới chậm rãi dừng lại.

Đồng thời, khoé miệng của nàng cũng từ từ nâng lên, lộ ra một nụ cười cuồng loạn rồi đột nhiên lại đâm ra thở dài.

Thấy vậy, Lý Thuần Quân lập tức dựng đứng lông tơ, trong lòng bắt đầu do dự không biết có nên theo nàng tiến vào bên trong hay không.

Trong đó... Hắn là đang chứa đựng cái gì đó rất khủng khiếp.

Có nên vào hay không?

Câu trả lời là có, rất rõ ràng là có. Vì nếu hắn nhát gan không vào đó xem thì cánh cửa nào sẽ mở ra cho hắn thoát khỏi cái huyễn cảnh chết giẫm này?

Sau khi tự thôi miên bản thân, Lý Thuần Quân đã theo chân Mộ Khuynh Tiên tiến vào bên trong, để rồi bàng hoàng chứng kiến những gì diễn ra trước mắt mình với tâm thái chết lặng, miệng lưỡi ú ớ nửa ngày vẫn chẳng thể nói thành lời.

“Cái... Gì...?”

Trước mắt Lý Thuần Quân lúc này là hình ảnh của một căn phòng đầy rẫy dục vọng cùng trụy lạc. Mùi hương đặc trưng của dịch thể vương vãi khắp nơi không những không được ai dọn đi, thậm chí còn được thứ gì đó cường hoá lên, mang công dụng kích dục cực kì đáng sợ.

Cùng lúc đó, hắn cũng bắt gặp không ít món đồ sở hữu hình thù kì lạ được cất giữ ở khắp nơi trong phòng. Hắn không rõ công dụng cụ thể của những món đồ chơi kì quái kia, chỉ biết là... Chúng chắc chắn đều chẳng phải thứ đồ tốt lành gì.

Nhưng mà, chuyện đó vẫn không phải là trọng điểm của vấn đề.

Tại trung tâm căn phòng, Lý Thuần Quân của thực tại này đang bị dây xích trói rất chặt, trần trụi như nhộng nhưng lại vô cùng sạch sẽ, người không bám bụi, thân không vết thương, chỉ có điều... Thần thái mà hắn ta đang lộ ra lại rất kì quái cùng phức tạp, chẳng biết đang ẩn chứa cảm xúc gì trên tấm biểu cảm đó.

“Tướng công~”

Mộ Khuynh Tiên xốp giòn nũng nịu một tiếng rồi phóng khoáng trút xuống bộ long bào, mặt mày nở hoa chạy tới ngồi trước mặt hắn: “Hôm nay ta đã làm rất tốt công việc của mình, vì vậy nên ngươi nhất định phải thưởng cho ta nha~”

Lý Thuần Quân ngửa đầu, không nhanh không chậm nói: “Không liên quan đến ta”

“Phi~ thật lạnh lùng!”

“Một kẻ bắt cóc như ngươi không có tư cách nói câu này”

Trái với điệu bộ của Mộ Khuynh Tiên, Lý Thuần Quân lại tỏ ra vô cùng thù địch, thậm chí còn lườm Mộ Khuynh Tiên bằng một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương: “Không những giết hết thân hữu của ta mà còn giết luôn cả chính con gái ruột của ta... Ngươi nói xem, ta có thể không thù hận ngươi hay sao?”

“Những kẻ đó đều không cần thiết, ngươi chỉ cần yêu mình ta là đủ rồi, và ngay cả ta cũng vậy. Ta vốn không quan tâm đến những thứ vô nghĩa vô vị ngoài đó, ta chỉ cần ngươi mà thôi” Mộ Khuynh Tiên cực kì dõng dạc trả lời: “Bất cứ ai ngăn cản hay đe doạ đến tình yêu của ta, ta đều sẽ không tiếc tay trừ khử kẻ đó. Bất kể người đó là ai đi chăng nữa!”

Lý Thuần Quân hừ lạnh.

Hắn đã phát ngán với cái mớ lý thuyết điên loạn của ả đàn bà loạn trí này rồi.

Đột nhiên, Lý Thuần Quân cảm thấy trong cổ họng mình có chút nghẹn ngào rồi vô thức hộc ra một ngụm máu đỏ thẫm: “Lại nữa rồi, cái mệnh cách chết tiệt”

Thấy thế, Mộ Khuynh Tiên vội vàng lấy khăn tay ra lau miệng cho Lý Thuần Quân. Tuy nhiên, thứ nàng nhận lại vẫn chỉ là ánh nhìn ngập tràn sự ghét bỏ cùng cay nghiệt của đối phương.

“Năm xưa ta phải cỡ nào mắt mù mới cho ngươi đi theo bên người nhỉ? Ta lẽ ra không nên dụng tâm nuôi một con Bạch Nhãn Lang như ngươi” Lý Thuần Quân cực kì ác nghiệt nói.

Mộ Khuynh Tiên khẽ lắc đầu, miệng vẫn nở một nụ cười tự hào: “Đó là duyên, cái duyên đã định sẵn cho hai người chúng ta. Sở dĩ năm đó ta đi theo ngươi đơn giản chỉ vì ta cảm thấy số mệnh của ngươi có chút thú vị mà thôi... Nhưng thật không ngờ, ngươi lại trở thành thủ phạm khiến cho ta động lòng phàm...”

“Nghiệt duyên, mau cút đi” Lý Thuần Quân nghiến răng nghiến lợi: “Đừng tưởng chỉ cần cười là qua chuyện. Ta sẽ không bao giờ quên những gì ngươi đã làm với họ đâu... Và cả tên Thập tam công công ngu ngốc kia nữa”

“Nói cho mà biết, vào cái thời khắc ngươi tự tay giết chết người hầu cận trung thành nhất của mình chỉ vì hắn nói giúp cho ta... Ngươi từ đó đã triệt để trở thành tử địch trong mắt ta rồi! Giữa ta với ngươi đã hoàn toàn không còn gì để nói, chỉ có sống hoặc chết mà thôi!”

Lý Thuần Quân biết rõ Mộ Khuynh Tiên đã lén lút tẩy não hắn rất nhiều lần trong thời gian sinh hận... Tuy nhiên, ngọn lửa thù hận cùng ý chí bền bỉ đã giúp hắn chống lại sự xâm thực, thậm chí còn dần dần thích nghi, rồi cuối cùng là hoàn toàn miễn dịch với khả năng tẩy não của Mộ Khuynh Tiên.

Và cũng vì thế, Lý Thuần Quân mới có thể giữ vững sự tỉnh táo cho đến tận bây giờ mà không bị Mộ Khuynh Tiên chơi đến hỏng hóc đầu óc.

Chính vì tâm trí luôn rất tỉnh táo nên Lý Thuần Quân mới biết được con người Mộ Khuynh Tiên là như thế nào... À không, nàng ta từ lâu đã không thể được gọi là một con người nữa...

Nàng ta là một con quái vật thì đúng hơn!

Và hắn, Lý Thuần Quân sẽ không bao giờ bị khuất phục bởi ả đàn bà quái vật này!

Thấy đối phương gay gắt với mình như vậy, Mộ Khuynh Tiên chỉ khẽ mím môi, đứng dậy nhặt lên bộ long bào rồi thui thủi rời đi. Thái độ này của nàng làm ngay cả Lý Thuần Quân nhất thời cũng có hơi không hiểu.

Theo lẽ thường, đáng lí ra Mộ Khuynh Tiên đã nổi giận, dùng hết mọi thứ tra tấn hắn để tìm kiếm khoái cảm, hoặc là trực tiếp cưỡng bức hắn ngay tại chỗ mà không cần để tâm đến cửa có đang mở hay không.

Tuy nhiên, chỉ riêng lần này, nàng đã hành động rất khác biệt, hoàn toàn không giống so với lúc bình thường.

Bất quá, Lý Thuần Quân cũng không thèm bận tâm. Hắn ghét cay ghét đắng nàng ta, thế nên đôi bên càng ít gần gũi thì càng tốt.

Sau khi ra ngoài, Mộ Khuynh Tiên đã vô lực tựa lưng vào vách tường, dùng thần lực phong bế không gian xung quanh bản thân rồi một mình ngồi khóc.

Lý Thuần Quân của thực tại này có lẽ sẽ chẳng thể nghe thấy tiếng khóc xé lòng của Mộ Khuynh Tiên... Tuy nhiên, Lý Thuần Quân ngoại lai thì lại khác. Hắn đã từng nhìn thấy Mộ Khuynh Tiên khóc qua vài lần rồi, nhưng tính ra thì những lần đó đều chưa bao giờ thê lương được giống như lần này.

“Giống như năm đó vậy... Bất kể là ta có làm gì đi chăng nữa, ngươi vẫn chưa bao giờ chấp nhận ta...” Mộ Khuynh Tiên ôm mặt khóc lớn: “Kể từ khi bày tỏ tình cảm, ngươi đã không bao giờ nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng ấy nữa, ngươi có biết là ta đã đau đến đâu không... Đồ ngu ngốc này...”

Nàng đã từng vì thất tình mà điên cuồng, vì níu giữ đối phương mà bất chấp tất cả. Nàng đã giết hết thân hữu của hắn, cũng giết luôn cả con gái hắn chỉ vì muốn độc chiếm hắn cho riêng mình... Bất quá, đến khi tâm tình đã bình tĩnh lại, nàng mới dần nhận ra những gì mình làm khi đó đã không thể nào cứu vãn được nữa.

Cũng vào khoảnh khắc đó, nàng đã cảm thấy thật hối hận. Nàng muốn tiếp tục níu giữ Lý Thuần Quân bằng cách tẩy não, thế nhưng... Lòng thù hận mà hắn dành cho nàng lại quá lớn, thậm chí còn lớn đến mức thuật tẩy não của nàng đến giờ đã không còn bất kì tác dụng gì nữa.

Nhìn như có tất cả, nhưng thật ra... Mộ Khuynh Tiên đã đánh mất tất cả rồi, giống như Lý Thuần Quân hiện giờ vậy.

Vì nông nổi mà đánh mất nhân tính, đánh mất hầu cận trung thành, và bây giờ... Ngay cả tình yêu mà nàng luôn mơ mộng cũng đã triệt để quay lưng lại với nàng, để nàng cảm thấy thật đau khổ thay vì những cảm giác mỹ hảo tựa như năm đó...

Trống rỗng, lạc lõng, cô độc, thống khổ và hối hận. Đó là tất cả những gì hiện hữu trong lòng nàng hiện giờ, từ từ đẩy nàng đi đến giới hạn của bản thân.

Mỗi ngày trôi qua, nàng đều luôn nuôi hi vọng rằng mối quan hệ giữa nàng và hắn sẽ cải thiện lên được một chút... Nhưng bất kể là nàng có làm cái gì, thái độ của hắn vẫn cứ y hệt, chưa bao giờ mở miệng nhắc đến hai chữ “tha thứ“.

Đã quá nhiều ngày rồi, cũng quá nhiều năm trôi qua rồi... Cho dù là nàng, nàng cũng phải cảm thấy thật mỏi mệt.

Sẽ chẳng có gì thay đổi nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này cả.

“Đã như vậy thì tại sao không ra tay kết thúc tất cả đi?”

Nói xong, Mộ Khuynh Tiên dứt khoát đứng dậy, tay cầm trường kiếm quay trở lại vào phòng, không nói không rằng mà trực tiếp kết liễu Lý Thuần Quân.

“Ra vậy, đây là quyết định của ngươi sao?”

Bị Mộ Khuynh Tiên đâm thủng ngực trái, Lý Thuần Quân chẳng những không bất ngờ mà ngược lại còn lộ ra bộ mặt vô cùng mãn nguyện, cứ như thể hắn đã sớm đoán được mọi thứ từ trước vậy.

Nhưng thật ra, những gì hắn đoán cũng không hoàn toàn là đúng.

Trước con mắt kinh ngạc của Lý Thuần Quân, Mộ Khuynh Tiên đã chậm rãi nâng kiếm lên rồi dùng sức đâm thủng ngực trái của chính mình. Máu tươi từ đó bắn ra xối xả nhuộm đỏ cả bộ đồ tơ lụa lẫn sàn nhà, miệng không ngừng thổ huyết, da thịt biến trở nên tái nhợt, khí tức sinh mệnh cũng cấp tốc suy yếu, so ra còn nhanh hơn cả Lý Thuần Quân.

Nàng mỉm cười, vô lực duỗi huyết thủ tới chạm lên phần ngực trái cũng đang dính đầy máu của đối phương, nhè nhẹ lên giọng thì thào: “Lý Thuần Quân, lần này, ta sẽ dùng cái chết để chuộc lại lỗi lầm của chính mình”

“Ta đoán rằng có lẽ cái chết của ta sẽ không đủ để xoa dịu trái tim ngươi... Vì vậy, nếu kiếp sau chúng ta có gặp nhau, ngươi hãy đến giết ta đi nhé?”

“Chỉ cần có thể giúp ngươi vui vẻ trở lại, ngươi có giết ta bao nhiêu lần cũng chẳng sao cả. Ta biết mình giờ đã không còn xứng đáng để hưởng thụ hơi ấm kia nữa... Nhưng mà, lưỡi kiếm lạnh lẽo của ngươi nhất định phải dành cho ta”

“Ha ha ha... Suy cho cùng thì... Ta cũng là nữ nhân điên mà, phải không?”

Dứt lời, Mộ Khuynh Tiên chậm rãi nhắm mắt, gục chết trong lòng Lý Thuần Quân với một nụ cười vừa giống như đang tự giễu, vừa giống như được giải thoát.

Lý Thuần Quân nhíu mày, dùng sức gạt thi thể của nàng ngã qua một bên rồi cũng gục chết ngay sau đó. Hắn cơ bản chẳng có bao nhiêu cảm xúc với cái chết của chính mình, cũng như với cái chết của Mộ Khuynh Tiên.

Hắn chỉ biết là... Có lẽ kết cục này đã là tốt nhất cho cả hai rồi.

“Chết cũng tốt, ta có thể từ từ quỳ xuống bồi tội với mấy người họ”

Đó là lời trăn trối của Lý Thuần Quân trước khi hơi thở cuối cùng của chính hắn được trút xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.