Không lâu sau khi Lăng Tuyệt cùng Nhân Hoàng ra về, nương theo sự chỉ dẫn, chỉ mấy ngày sau Vân Phàm liền đã tìm đến tận nơi. Tất nhiên, với tu vi của Vân Phàm thì chắc chắn là hắn sẽ không thể đến đây nhanh như vậy, mà là nhờ có Lăng Tuyệt đứng sau chống lưng.
Được gặp lại Lý Thuần Quân, thân là đệ tử, Vân Phàm thực sự vui mừng khôn tả xiết. Hắn rối rít quỳ xuống trước mặt sư phụ khóc lóc tạ tội, trong khi bản thân mình lại chả có bao nhiêu lỗi lầm.
Nhiều năm không gặp, Vân Phàm cảm thấy sư phụ của mình đã thay đổi rất nhiều. Sư phụ dường như trở nên đẹp trai hơn, khí chất cũng phi phàm hơn. Nhưng, đâu đó trong vẻ phi phàm kia lại ẩn chứa một chút hương vị tang thương của tuế nguyệt.
“Đúng là lâu rồi không gặp, nhưng cũng đừng làm ra vẻ trang trọng như vậy” Lý Thuần Quân dở khóc dở cười: “Mau đứng lên đi, gặp sư nương cùng các sư muội của ngươi, cũng là con gái ruột của ta”
“Hả?”
Vân Phàm ngạc nhiên, lập tức đứng dậy nghiêm chỉnh, trong lòng mười phần hào hứng muốn gặp sư muội.
“Lão cha, đây là đại đệ tử của ngươi sao? Trông đần chết đi được, không muốn gặp”
Vân Phàm: “...”
Nghe xong câu này, điểm hào hứng của Vân Phàm lập tức trừ sạch sẽ.
Có vẻ như sư muội tính khí không được tốt cho lắm nhỉ?
“Tỷ, tỷ lại giở chứng khẩu thị tâm phi” Một thanh âm khác vang lên, cho Vân Phàm ấn tượng đầu tiên là một thiếu nữ rất ôn nhu cùng hiểu chuyện: “Đại sư huynh, lần đầu gặp mặt, ta là Lý Hồng Trần”
Một thiếu nữ tóc đỏ bước ra, trên mặt mang theo một nụ cười thản nhiên pha chút từ tính, để người ta rất dễ nảy sinh hảo cảm. Và tất nhiên, Vân Phàm cũng không nằm ngoại lệ.
“Lần đầu gặp sư muội, ta là Vân Phàm, là đại sư huynh của ngươi” Vân Phàm ôm quyền chào hỏi, bắt chước phong thái lễ nghĩa của Lý Thuần Quân.
Lý Hồng Trần nho nhã mỉm cười nhẹ gật đầu, trông có vẻ rất thân thiện.
Ngược lại, Lý Tử Đằng thì hoàn toàn trái ngược với muội muội mình. Nàng không muốn nhiều lời với nam nhân này, chỉ mở miệng nói đúng một câu: “Lý Tử Đằng”
Nói xong, Lý Tử Đằng liền quay lưng đi vào nhà, đơn giản cực kì lạnh nhạt.
Vân Phàm cố gắng giữ vững nụ cười, ra vẻ không bị tổn thương trong khi nội tâm đã sớm là nước mắt và biển rộng.
“Đừng để ý đến nhị sư muội của ngươi, nàng vẫn luôn rất căm ghét nam nhân, sau này cứ quen dần đi là vừa”
Mộ Khuynh Tiên bước ra, sắc mặt của nàng cùng Lý Tử Đằng không khác nhau là mấy, cực kì lãnh đạm cùng vô cảm. Vì sự thật là nàng cũng chả có hứng thú gì với Vân Phàm, do Lý Thuần Quân kêu gọi nên nàng mới ra gặp mặt thôi.
Hoặc ít nhất thì... Nàng không muốn Lý Thuần Quân bị bẽ mặt.
“Vân Phàm bái kiến sư nương” Vân Phàm lập tức ôm quyền hành lễ trước mặt Mộ Khuynh Tiên.
Nghe xong hai chữ kia, Mộ Khuynh Tiên lập tức đảo mắt quay sang nhìn Lý Thuần Quân. Ánh mắt nàng như thể muốn rực lửa, khoé miệng cũng nâng lên một nụ cười kinh tâm động phách.
Hắn cho phép Vân Phàm gọi nàng như vậy, đồng nghĩa với việc hắn đã ngầm chấp nhận nàng... Nói đúng hơn là hắn đã hoàn toàn tiếp nhận nàng, chẳng qua là hắn không muốn trực tiếp nói ra mà thôi.
Xem ra những gì nàng suy đoán trước đó là đúng. Hắn đã tiếp nhận nàng từ khá lâu rồi. Chẳng qua là những dấu hiệu đó khá mập mờ, nàng chỉ dám suy đoán mà không dám khẳng định trăm phần trăm. Nhưng giờ thì khác rồi.
“Miễn lễ đi. Ngươi cứ ở lại trò chuyện với sư phụ của ngươi, ta không có gì để dạy cho ngươi cả, hắn sẽ dạy” Mộ Khuynh Tiên cười nói.
Lý Thuần Quân: “...”
Câu này nghe rất giống như đang đùn đẩy công việc cho hắn.
“Dạy thì dạy thôi” Lý Thuần Quân thở dài: “Dù sao thì thời gian này cũng ủy khuất cho ngươi rồi. Thân là sư phụ, ta không nên để ngươi lưu lạc nhiều năm như vậy”
“Sư phụ quá lời rồi. Nếu năm đó người không truyền pháp, Vân Phàm đã chẳng thể có được ngày hôm nay” Vân Phàm cung kính hồi đáp.
“Gia đình của ngươi thế nào rồi?”
“Hồi sư phụ, cả phụ thân lẫn mẫu thân của ta đều đã... qua đời vì tuổi già rồi. Giờ cả nhà chỉ còn lại mỗi mình ta là đang tồn tại, và sư phụ cũng là mái nhà duy nhất của ta” Vân Phàm có chút ảm đạm hồi đáp.
“Vậy sao...” Lý Thuần Quân tựa lưng vào ghế, ngẩng đầu nhìn trời.
Đáng tiếc cho ngươi, ta cũng sắp phải chết già rồi.
Giờ đến cả lực khí để tra thuộc tính cho Vân Phàm hắn còn không có chứ đừng nói gì đến chuyện dạy học... Nhưng thôi, dù sao thì chính hắn là người đã thu nhận Vân Phàm, vậy nên hắn phải có trách nhiệm với tiểu tử này.
“Biểu diễn những gì ngươi đã học cho ta xem đi”
“Đệ tử tuân mệnh!”
...
...
Nhiều ngày sau.
Tranh thủ lúc cả nhà còn đang bận bịu tu luyện, Lý Thuần Quân đã lén lút rời nhà, chuẩn bị đến kinh đô một chuyến. Lí do hắn đến kinh đô lần này là để thăm Hoa Bất Ngữ, theo như lời Nhân Hoàng kể lại mấy ngày trước thì nàng đang mang thai.
Cũng đã khá nhiều năm trôi qua kể từ khi Vọng Thiên Thành sống lại. Và với một kẻ si tình như Hoa Bất Ngữ, mất bấy nhiêu lâu thời gian để có một đứa con đã được tính là quá kiên nhẫn cùng chậm chạp.
Cố nhân có tin vui, dù có mời hay không thì hắn vẫn nên đến chúc mừng một phen. Nhất là khi hắn đang ở giai đoạn cuối đời, việc gì cũng phải làm gấp gấp gáp gáp.
Tất nhiên, kể cả khi Lý Thuần Quân có lén lút rời đi thì hắn vẫn không thể thoát khỏi tầm mắt của Mộ Khuynh Tiên. Kết quả là vừa lên đường chưa được bao lâu thì hắn đã bị nàng đuổi kịp, rồi cuối cùng, cả hai đã nhất trí cùng nhau đến kinh đô thăm Hoa Bất Ngữ.
Không biết vì lí do gì nhưng có vẻ như Mộ Khuynh Tiên cùng Hoa Bất Ngữ rất hợp nhau. Điều này thật sự khá bất ngờ đối với Lý Thuần Quân. Vì theo như hiểu biết của hắn đối với Mộ Khuynh Tiên, nàng ta căn bản không có hứng thú với bất kì ai khác ngoài hắn cả.
Vậy nên, việc nàng chủ động theo hắn đi thăm ai đó thật sự không giống với nàng lúc bình thường.
Tuy bản thân khá lưu tâm vấn đề này, nhưng sự thật là hắn lại chẳng buồn đi tìm hiểu. Hai bên hoà hợp được là tốt, hắn chẳng cần phải tính toán vấn đề này làm gì cho nhọc công.
Già rồi, đâm ra lười biếng.
Nhờ có Mộ Khuynh Tiên kéo xe mà Lý Thuần Quân đã đến được kinh đô với tốc độ cực nhanh, chỉ mất nửa ngày liền đã lẻn qua đám lính canh, tìm đến tận gian nhà của Hoa Bất Ngữ.
“Thì ra là các ngươi”
Vừa mới bước vào, bên tai hai người liền đã vang lên thanh âm của Hoa Bất Ngữ. Dường như nàng đã sớm biết được hai người sẽ đến đây nên đã ngồi đợi sẵn, chỉ đợi hai người đến rồi ngồi xuống cùng uống trà ôn chuyện mà thôi.
“Chúc mừng Võ Thần đại nhân, mong ước bấy lâu của ngươi đã thành sự thật rồi nhỉ?” Lý Thuần Quân mỉm cười, lập tức đáp trả bằng lời chúc mừng chân thành.
“Tạ ơn, cứ gọi thẳng tên ta là được” Hoa Bất Ngữ cười nói, tính cách so với trước kia đã dịu dàng hơn rất nhiều.
Mộ Khuynh Tiên chủ động ngồi xuống bên cạnh Hoa Bất Ngữ, ánh mắt có hơi lung linh ánh sáng. Nàng nhìn chằm chằm bụng đối phương một hồi lâu rồi cười nói: “Coi bộ đứa bé này đã kế thừa hoàn mỹ thiên phú của cả hai người các ngươi rồi nhỉ? Đây là chuyện may mắn đấy”
Hoa Bất Ngữ khẽ cười nhẹ gật đầu: “Ngươi cảm thấy đây sẽ là bé gái hay bé trai đây?”
“Khả năng là bé trai đi, Thánh Thể thường sẽ không trùng giới tính với người đã sinh ra nó” Mộ Khuynh Tiên lắc đầu: “Mà lại, bé trai cũng tốt. Thánh thể có năng lực thể chất rất mạnh, nếu là con gái thì lại dễ gây mất hình tượng, khó lấy chồng”
“Đây có được tính là đang đá xoáy ta hay không?” Hoa Bất Ngữ có chút bất mãn.
“Có lẽ?”
Hoa Bất Ngữ cùng Mộ Khuynh Tiên lại lần nữa cười cười nói nói rất ăn ý, triệt để đem Lý Thuần Quân đang ngồi tại phía đối diện đẩy cho ra rìa. Mà bản thân hắn cũng chả có ý định xen vào, chỉ uống cạn tách trà rồi lặng lẽ rời đi.
Hắn đi tìm Vọng Thiên Thành.
“Kì quái, luôn có cảm giác dường như Vọng Thiên Thành đã nhờ vả ta chuyện gì đó... Nhưng có cố kiểu gì cũng không nhớ ra nổi, thật kì quái” Lý Thuần Quân vừa đi vừa nhíu mày, rất nghiêm túc suy tư.
Hắn không nghĩ chuyện này là do tuổi già, mà là do một nguyên nhân nào đó bất khả kháng.
“Thôi được rồi, gặp mặt chính chủ lại tính”
Lúc vừa mới bước vào nhà thì hắn đã ngửi được một cỗ mùi thơm dầu mỡ, nên hắn đoán là Vọng Thiên Thành đã bị ép phải vào bếp nấu cơm.
Kết quả không sai. Vọng Thiên Thành, một đại nam nhân đã từng tung hoành ngang dọc trên chiến trường Ma tộc giờ đã phải khom lưng vào bếp nấu cơm cho vợ.
Có chút đáng thương, lại có chút buồn cười. Nhưng trên tất cả, Lý Thuần Quân lúc này cảm thấy thật đồng cảm với nam nhân này.
“Cảm giác bị thê tử cưỡi đầu cưỡi cổ như thế nào?” Lý Thuần Quân bước vào bếp, chào hỏi Vọng Thiên Thành với một bộ mặt rất thất đức.
“Nhiều lúc ta có cảm giác dường như mình đã bị nàng ép khô thành sợi mỳ” Vọng Thiên Thành dùng giọng điệu đau khổ đáp lại.
Lý Thuần Quân: “...”
Câu hắn hỏi không phải ý tứ này!
Nhưng thôi được rồi, cảm giác này hắn hiểu, vì hắn cũng khổ sở như thế.
“Muốn lấy lại uy quyền thì mau chóng mạnh lên đi”
Vừa nói, Lý Thuần Quân vừa xoắn tay áo lên, ý định phụ giúp Vọng Thiên Thành nấu cơm.
“Ta hiểu. Nhưng hôm nay ngươi chính là khách, phải để ta làm cơm đãi ngươi mới đúng, ân nhân của ta”
“Không sao, cứ coi như ta đang nấu cho Mộ Khuynh Tiên đi”
Vọng Thiên Thành thở dài, chỉ trong nháy mắt đã ngầm hiểu ra ẩn ý giấu trong câu nói của đối phương.
Hai người là giống nhau.
“Ân nhân, chuyện của ngươi ta đã nghe qua rồi, thê tử của ta cũng đang nghĩ cách, ngươi đừng vội vàng từ bỏ” Vọng Thiên Thành đột nhiên nói.
“Dĩ nhiên là ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy” Lý Thuần Quân bình thản nói: “Nhưng trước khi phải đứng lên liều mạng chiến đấu với vận mệnh, ta nghĩ mình nên tận hưởng một chút, để dù có thất bại thì ta cũng chẳng phải hối hận”
“Ngươi không thể làm giống như những gì ngươi đã làm với ta sao?”
“Không thể, chết vì cạn kiệt thọ nguyên hoàn toàn khác với tình trạng của ngươi trước kia” Lý Thuần Quân lắc đầu: “Vả lại, bản nguyên của ta đã sớm khô cạn không còn gì rồi. Thành ra ngay cả khi cơ thể này vẫn đang khoẻ mạnh như trai trẻ thì cái chết đối với ta vẫn là chuyện sớm muộn”
Vọng Thiên Thành nghe xong, sắc mặt liền ảm đạm đi mấy phần. Nhưng cũng không lâu sau, hắn liền vực dậy tinh thần, cười nói: “Vậy thì hôm nay liền phải chuẩn bị một bữa tiệc thật thịnh soạn mới được!”
“Tốt thôi”
Đúng lúc Lý Thuần Quân đang định nói lời cảm ơn với Mộ Khuynh Tiên. Bữa tiệc này thật sự đến rất đúng thời điểm.
Mất cả buổi chiều, rốt cục Lý Thuần Quân cùng Vọng Thiên Thành đã lo xong cho buổi tiệc. Trong lúc hai người đàn ông đang vất vả dọn thức ăn ra bàn thì hai nữ đằng kia vẫn đang nói chuyện say sưa, thi thoảng lại đỏ mặt lên, thật không biết là họ đang nói với nhau cái gì.
Có điều... Lý Thuần Quân cùng Vọng Thiên Thành lại chả quan tâm cho lắm.
Nhiều nhất thì... Cả hai người họ chỉ cảm thấy có chút ấm ức mà thôi!
Sau khi dọn xong, hai nữ mới bắt đầu có cử động, chậm rãi tiến tới ngồi vào bàn ăn. Mộ Khuynh Tiên nhanh chóng nhận ra trên bàn này đã xuất hiện những món ăn mà nàng thích, lại thêm cả hương vị quen thuộc... Nàng liền biết, Lý Thuần Quân đã góp sức nấu nên một bàn này.
Nàng không biết chuyện này là xuất phát từ tấm lòng của hắn hay chẳng qua chỉ là rảnh rỗi đi kiếm chuyện làm... Nhưng mà, mặc kệ nguyên do là thế nào thì nàng vẫn cảm thấy thật ấm áp.
Tuy bữa tiệc chỉ có bốn người, tính thêm cả đứa nhỏ trong bụng Hoa Bất Ngữ là năm. Nhưng kể cả vậy, bầu không khí vui vẻ vẫn là không hề thiếu, ngược lại còn ấm cúng, an lành đến lạ thường.
“Đúng rồi”
Giữa lúc đang ăn cơm thì Lý Thuần Quân sực nhớ ra chuyện gì đó quan trọng. Hắn buông đũa xuống, mỉm cười thần bí nhìn Mộ Khuynh Tiên: “Đưa lưng qua đây, ta cho ngươi xem một thứ”
“?”
Mặc dù Mộ Khuynh Tiên không hiểu cho lắm, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn làm theo ý hắn.
Sau khi đưa lưng về phía Lý Thuần Quân, nàng liền cảm nhận được hắn đang mân mê mái tóc của nàng. Ban đầu thì nàng còn rất nghi hoặc, nhưng cũng không lâu sau, nàng đã đoán ra được hắn muốn làm gì.
“Trông cũng không tệ”
Cảm khái xong một câu, Lý Thuần Quân liền lấy gương soi đưa cho Mộ Khuynh Tiên.
Hắn đã tự tay búi tóc nàng lên, cài chiếc trâm phượng mà hắn đã từng hứa với nàng. Nó giờ đã được tế luyện hoàn mỹ, và được trao cho nàng trong thời khắc cũng hoàn mỹ không kém.
“Thế nào, thấy vừa ý không?” Lý Thuần Quân hỏi.
Mộ Khuynh Tiên ngẩn ngơ trước bản thân mình trong gương, nội tâm không ngừng dâng lên một loại xúc động khó nói thành lời. Tuy là thủ pháp hắn làm tóc cho nàng mười phần vụng về, nhưng nàng lại không hề ghét... Ngược lại, nàng còn cảm thấy bản thân mình lúc này đã là đẹp nhất rồi...
Cả hắn cũng vậy... Thật sự rất đẹp.
Không thể kìm nén được cảm xúc của mình, Mộ Khuynh Tiên đã bất chợt xoay người lại đối diện với Lý Thuần Quân, nhiệt liệt cho hắn một nụ hôn.
Bản thân Lý Thuần Quân vốn không phải người lãng mạn, mà bản thân nàng cũng không cần những lời trăng hoa ong bướm, phụng thi điệp ngữ.
Chỉ cần là những hành động, dù nó có đơn giản, vụng về đến mấy đi chăng nữa, nó vẫn sẽ có tác dụng với nàng không hề thua kém, thậm chí còn vượt xa những lời đường mật nơi cửa miệng.
Thay vì nghe, nàng muốn được thấy hắn hành động, tựa như lúc này vậy.
Hoa Bất Ngữ, Vọng Thiên Thành mắt thấy cảnh này liền mỉm cười, vờ như không thấy gì rồi tiếp tục ăn phần của mình.
Tiếu Ngự: Ta là tới coi mắt.
Ngự tỷ: Coi mắt?
Tiếu Ngự: “Không cần nhiều lời, nhìn ngươi có vài phần tư sắc, ta động lòng, ngươi tự nghĩ biện pháp thích ta, 14 ức người bên trong ta chỉ cho ngươi cơ hội!”