- Khục khục, ta không cưới muội muội ngươi là được… - Trần Trầm bất đắc dĩ nói.
Bất quá, việc cấp bách hiện tại không phải là thảo luận mấy cái này, mà là xử lý tàn cuộc của Triệu gia cùng Vương gia.
Trong chốc lát, hai người đã thương nghị xong xuôi.
Tất cả gia sản của Vương gia đương nhiên là giao cho Trần Trầm, cái này không có gì bàn cãi.
Về phần Triệu gia, mỗi người một nữa.
Bất quá, Trương gia phải thay Trần Trầm giải quyết mấy chuyện giao tiếp phiền toái, đồng thời ứng phó với người của Huyện nha.
...
Tầm nửa ngày sau, hết thảy xử lý thỏa đáng, Trần Trầm cùng Trương Kỵ dưới sự dẫn dắt của Triệu quản gi đi đến Triệu gia đại trạch.
So với Vương gia cùng Trương gia, Triệu gia lớn hắn nhiều lắm.
Bất quá bởi vì Triệu Bưu là mã phỉ, không có thân nhân, cho nên Triệu gia thập phần trống trải.
Trước kia cũng có mấy cái nghĩa tử, bất quá hiện tại đã mồ yên mả đẹp bảy, tám tên gì rồi.
Mấy cái di nương do Triệu Bưu mua về từ thanh lâu nghe nói hắn ta xảy ra chuyện đã sớm cuốn gói chạy mất, hôm nay Triệu gia chỉ còn lại một mảnh hoang tàn.
- Mấy vị yên tâm, tiểu kim khố của tên cẩu tặc Triệu Bưu kia giấu rất kín, đám… tiểu nương bì kia tuyệt đối không mò ra được đâu.
Triệu quản gia dẫn hai người họ đến tẩm phòng của Triểu Bưu, vừa đi vừa giải thích, cố gắng biểu hiện giá trị của mình.
Một lát sau, ba người tiến vào tẩm phòng.
Tẩm phòng của Triệu Bưu vô cùng to lớn, tuy nhiên mấy thứ quý giá bên trong đã sớm chắp cánh bay xa, chỉ còn lại một cái giường lớn đủ chứa ba bốn người.
Thấy vậy, Triệu quản gia không nói hai lời, lập tức nhảy lên giường, xốc đệm lên, bắt đầu gõ gõ.
Cộc cộc cộc!
Nghe âm thanh nặng nề liền biết ngay là phía dưới đặc.
Thấy một màn như vậy, Trần Trầm lộ vẻ kinh ngạc, cứ có cảm giác Triệu quản gia này không biết tiểu kim khố ở nơi nào ấy nhỉ?
- Vậy mà không phải dưới giường! Tên cẩu tặc Triệu Bưu kia làm giường lớn vậy làm gì?!
Triệu quản gia thoáng cái trở nên nóng nảy, nhanh chóng nhảy xuống giường, đi đến gõ gõ mấy cái vách tường, nhưng cũng không thu hoạch được gì.
Trương Kỵ càng nhìn cái giường này càng hoài nghi, định bò lên thăm dò thử một phen thì bị Trần Trầm ngăn lại.
- Hẳn là không có ở dưới giường đâu, bằng không lúc “tung tăng nhảy múa”, dưới giường vang lên tiếng “đông đông đông”, dù là kẻ ngu cũng biết bên dưới rỗng đấy.
Đám tiểu thiếp của Triệu Bưu cũng không phải hạng ăn chay, đoán chừng hắn ta cũng hiểu rõ điều đó, cho nên hiển nhiên sẽ không để các nàng biết tiểu kim khố của mình ở đâu.
- Cái gì tung tăng nhảy múa? - Mặt Trương Kỵ dại ra, căn bản không hiểu Trần Trầm đang nói gì.
Đúng lúc này, Triệu quản gia “phù phù” một tiếng quỳ sụp xuống trước mặt Trần Trầm.
- Tiên Nhân, lúc trước ta thật sự tận mắt nhìn thấy Triệu Bưu xuất ra bảo vật từ trong tẩm phòng!
Trần Trầm không để ý đến hắn, mà bắt đầu hỏi hệ thống.
- Trong phạm vi 15 mét có mật thất hay bảo khố gì không?
“Kí chủ, 40 cen-ti-mét ngay dưới chân người phía trước ngươi. - Hệ thống nhanh chóng đáp lại.
Trần Trầm liếc nhìn người phía trước mình, hiển nhiên là Trương Kỵ. Lúc này hắn ta vẫn còn đang nhíu mày, dường như vẫn chưa nghĩ ra cái gì là “tung tăng nhảy múa”.
Trần Trầm đồng tình nhìn hắn, nói:
- Hiền đệ, làm phiền ngươi nhích qua một chút.
Trương Kỵ như lọt vào sương mù, bất quá hắn vẫn nhích người qua.
Trần Trầm bước tới vị trí kia, giẫm mấy cước thật mạnh.
Cộc cộc cộc!
Vẫn là âm thanh trầm đục, thế nhưng nếu cẩn thận phân biệt, có thể cảm giác được khác biệt rất nhỏ.
Nếu như hắn không biết chắc phía dưới có bảo khố, đoán chừng khó mà phát hiện ra khác biệt nhỏ bé này, nhưng đã biết trước cộng thêm có tâm tìm kiếm, kết quả đương nhiên không giống rồi.
Không chút do dự, Trần Trầm khom người, nện hai khối gạch hai bên thành bột mịn, sau đó lui về sau nửa mét, hai tay nắm lấy khối gạch nằm giữ, dùng sức.
Oanh...
Cùng với âm thanh gạch đá ma sát, một khối gạch dày gần 40 cen-ti-mét cứ thế bị Trần Trầm nhấc lên, để lộ địa đạo tối tăm bên dưới.
- Với sức nặng của khối gạch này, người bình thường căn bản không lay chuyển được, cũng không biết có cơ quan gì không, nếu như không có cơ quan, bằng vào khối gạch cũng ngăn được không ít người rồi.
- Phía dưới rốt cuộc có bao nhiêu bảo vật mà Triệu Bưu lại phải cẩn thận như vậy?
Trần Trầm ném khối gạch qua một bên, lòng có chút chờ mong, bất quá, hắn cũng không vội đi xuống, mà liếc nhìn Triệu quản gia bên cạnh.
Lúc này, Triệu quản gia đã đầu đầy mồ hôi, hắn tự nhiên hiểu ý Trần Trầm, vội vàng chui xuống lối vào địa đạo, đi trước mở đường.
Trương Kỵ thấy vậy có hơi khó xử nói;
- Trần huynh, bảo khố này là do ngươi phát hiện, đồ vật bên trong hẳn là nên quy cho ngươi sở hữu, ta không đi theo, lưu lại bên ngoài thay ngươi canh gác!
- Aiz, ta và ngươi là huynh đệ, kiến nhân hữu phân (1), cũng chỉ là bảo vật, sao có thể so với tình huynh đệ giữa ta và ngươi? - Trần Trầm khoát tay áo, một bộ nghĩa chính ngôn từ.
(1) Đại loại như có mặt có phần.
Cứ hay nói đùa, hắn cố nén không dùng hệ thống điều tra là vì cái gì? Là vì muốn cẩm lý ngư tiểu Kỵ mở ra hào quang thiên tử trước, hôm nay hắn ta không vào sao được?
Nghe vậy, Trương Kỵ vô cùng xúc động, cũng không tiếp tục chối từ, trực tiếp dẫn trước Trần Trầm đi vào địa đạo.
Đồng thời, trong lòng âm thầm thế, nếu như bên trong có nguy hiểm, Triệu quản gia không ngăn được, vậy thì để hắn cản.
Ba người đi xuống, phía dưới là một gian mật thất.
Bên trong cũng không có cơ quan ám khí, chỉ có tám cái rương lớn.
Đối mặt với cảnh tượng ở kiếp trước chỉ có thể thấy được trong TV, Trần Trầm có chút không kiềm chế được, bước đến trước một cái rương, vẻ mặt tràn đầy chờ mong.
Thế nhưng… Không nhìn thấy châu quang bảo khí như trong tưởng tượng, mà đập vào mắt Trần Trầm là một đống hổ lốn.
Trường đao rỉ sắt, y phục rách rưới, còn có cái yếm nhỏ của nữ nhân, roi da, xiềng xích cùng đủ thứ loạn thất bát tao.
Xem ra đều là mấy thứ đồ hoài cổ của Triệu Bưu, cộng lại đem bán… Đoán chừng trị gia 300 lượng bạc là cùng.
- Xúi quẩy!
Trần Trầm thầm mắng một câu, tốt xấu gì hắn cũng chọn một cái từ giữa một đống, vậy mà mở ra lại như vậy?
Ngượng ngùng cười, Trần Trầm nhìn về phía Trương Kỵ.
- Hiền đệ, mấy cái rương còn lại đều do ngươi mở.
Nghe vậy, Trương Kỵ cũng không nghĩ nhiều, đối với mệnh lệnh của đại ca, hắn luôn chấp hành vô điều kiện.
Bước đến bên cạnh cái rương thứ nhất, cũng không có bất kỳ kỹ xảo gì, hắn xốc mạch nắp rương lên, nháy mắt vô số hào quang từ bên trong bắn ra, Triệu quản gia bên cạnh bị dọa phải lui liên tiếp mấy bước.
- Cmn, một rương trân châu bảo thạch, cái này trị giá ít nhất mấy vạn nha! Đúng là người với người tức chết người mà!
Sau khi nhìn rõ đồ vật bên trong, trong đầu Trần Trầm có vô số đầu thảo nên mã chạy như điên qua.
Nhìn thấy một rương trân châu bảo thạch, trong mắt Trương Kỵ hiện lên vẻ khiếp sợ.
Hắn biết Triệu gia tài lực hùng hậu, nhưng làm thế nào hắn cũng không ngờ lại hùng hậu như vậy, chỉ bằng một rương trân châu bảo thạch này đã đủ mua được hai cái Trương gia rồi…
- Trần huynh, chúng ta phát tài!
Dù Trương Kỵ xuất thân từ đại gia tộc, thế nhưng hiện tại cũng có chút kích động.
- Đừng kích động, ngươi tiếp tục mở đi! - Trần Trầm chủ động đứng cách mấy… cái rương xa một chút, sợ vận khí của mình ảnh hưởng đến Trương Kỵ phát huy.
Nghe vậy, Trương Kỵ tiếp tục mở hòm.
Rương thứ hai tràn đầy hoàng kim, giá trị có hơn mấy vạn.
Rương thứ ba chất đầy bạch ngân, cũng đáng giá 7, 8 ngàn lượng.
Rương thứ tư đều là thần binh lợi khí, cũng không biết Triệu Bưu đoạt được từ đâu, giá trị chưa ước tính được.
Rương thứ năm có san hô cùng một số bảo vật quý hiếm dưới biển, giá trị cũng không biết.
Rương thứ sau thì là một đống khế đất, văn tự bán mình của gia nô, giá trị không biết.
Rương thứ bảy có hơi trống trải, bên trong chỉ có mấy khối đá thoạt nhìn hết sức bình thường, một hạt châu màu xám tro cùng với một khối lệnh bài.
Trần Trầm không biết hạt châu cùng lệnh bài là vật gì, nhưng thân là người tu tiên, hắn có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm đến cực điểm.
- Rương đồ cuối cùng hình như không đáng giá. - Liếc nhìn mấy thứ trong rương, Trương Kỵ có hơi bất mãn nói.
Nghe vậy, khóe mắt Trần Trầm run rẩy, trong chốc lát không biết nói gì cho phải.
Về phần rương đồ cuối cùng có đúng thật là không đáng tiền như Trương Kỵ nói hay không, hắn hỏi hệ thống là biết liền…