- - Hệ thống, trong phạm vi 15 mét, thứ gì có giá trị nhất? - Trần Trầm hỏi.
- Rương tinh quái nội đan trước mặt ngươi, trong đó ẩn chứa hơn phân nửa công lực của một đầu hai trăm năm tinh quái.
Nghe được đáp án này, Trần Trầm vô thức nhìn về phía hạt châu màu xám tro trong rương.
So với hắn nghĩ không khác là bao, đồ vật trong cái rương này tuy nhìn bình thường, nhưng lại có giá trị nhất, hơn xa so với mấy thứ đồ cổ quý hiếm kia.
- Vật giá trị thứ hai ở đâu?
- Trung phẩm linh thạch trong cái rương trước mặt.
- Thứ ba?
- Bên cái rương phía trước 2 mét, một bộ đặc chất nhuyễn giáp.
...
Trần Trầm lần lượt hỏi, nhưng không hề nghe hệ thống nhắc đến khối lệnh bài kia, vì vậy, hắn bước đến lấy lệnh bài ra, cẩn thận quan sát.
Phía trên lệnh bài có khắc hình một cái ký hiệu hình thú, không có giới thiệu hay miêu tả gì, Trần Trầm đoán đây có thể là một tín vật, ý nghĩ chủ yếu là tượng trưng mà thôi.
- Triệu quản gia, mấy thứ này các ngươi đoạt từ cùng một người à? Chẳng lẽ lại là một vị Tiên Nhân? - Trần Trầm chỉ vào cái rương cuối cùng, quay sang hỏi Triệu quản gia.
Vô luận là tinh quái nội đan hay tinh thạch đều không giống thứ mà người bình thường có thể có được, nhưng nếu Triệu Bưu đã có thể trấn lột Tiên Nhân, vậy thì hà cớ gì phải chết uất ức như vậy?
Nghe hắn hỏi, Triệu quản gia ngượng ngùng cười:
- Chúng ta cướp của một người trẻ tuổi, hắn ta không phải Tiên Nhân, nhưng võ công cực cao, lúc ấy chúng ta có hơn một trăm nhân mã, vậy mà vây công hắn, hắn gắng gượng chém giết khiến cho hơn trăm người chúng ta kiệt lực mà chết.
- Về sau, Triệu Bưu cảm giác có lẽ mình đã trêu vào người không nên trêu, cho nên mới trốn chạy đến Thạch Xuyên huyện.
Trần Trầm nhíu mày, nếu không phải là Tiên Nhân, vậy người nọ tám chính phần là giống với Trương Kỵ, chuẩn bị trở thành đệ tử tiên môn.
Chỉ có điều gia thế của người ta tốt hơn Trương Kỵ không biết bao nhiêu lần, rất có thể trong đám trưởng bối có Tiên Nhân tồn tại, cho nên hắn mới có thể mang theo bên người vật trân quý như thế.
Chỉ với ý niệm này, Trần Trầm lập tức thu hồi khối lệnh bài kia, linh thạch cùng nội đan trong rương cũng thu luôn, sau đó quay sang nhìn Trương Kỵ.
- Hiền đệ, cái rương cuối cùng chưa vật phẩm cần thiết cho tu tiên, ta mặt dày nhận lấy. Còn những cái rương khác, ngươi cứ tùy tiện chọn đồ bên trong, muốn lấy bao nhiêu thì lấy.
- Đợi ngày sau ngươi chính thức bước vào tiên lộ, ta sẽ nghĩ biện pháp đền bù tổn thất cho ngươi.
Nghe vậy, Trương Kỵ liên tục khoát tay, nghiêm mặt nói:
- Trần huynh sao lại nói chuyện đền bù tổn thất, nếu như không phải ngươi, Trương gia ta đã sớm vong rồi, mấy thứ kia vốn đều là của Trần huynh.
Hai người lại khách sáo một phen, cuối cùng quyết định không động đến số tài vật này, cứ đặt chúng trong mật thất, đợi ngày sau cần đến lại nói.
Còn về phần Triệu gia đại trạch… Trực tiếp quy cho Trần Trầm.
Có nhà lớn như vậy để ở, đương nhiên Trần Trầm sẽ không tiếp tục để phụ mẫu sống trong nhà đất ở Thạch Đầu thôn nữa.
Bất quá, giường cùng đồ đạc ở đây đều phải đổi mới, bằng không thì mang điềm xấu.
Thương nghị xong xuôi, hai người rời khỏi mật thất.
Về phần Triệu quản gia, tên này không phải người tốt, hơn nữa còn biết rõ vị trí mật thất, Trần Trầm không có ý định lưu hắn, bất quá, nhìn hắn có biểu hiện tích cực như vậy, thôi thì cho hắn toàn thây.
- Chuyện ở đây đã giải quyết xong, ta về nhà một chuyện, đợi hai ngày nữa sẽ đưa phụ mẫu đến huyện thành.
Trước khi chia tay, Trần Trầm nói với Trương Kỵ.
Trương Kỵ lập tức vỗ ngực cam đoan:
- Trần huynh yên tâm, đợi lúc ngươi tới, Triệu gia đại trạch này ta đã giúp ngươi dọn dẹp bóng loáng, nha hoàn gì đó cũng an bày thỏa đáng.
- Vậy phải làm phiền hiền đệ rồi. - Trần Trầm chắp tay nói tạ.
Có một tiểu đệ như vậy, chuyện gì hắn cũng không cần phải nhúng tay vào, cái này quả thật cảm thấy rất thoải mái nha.
Chỉ có điều không biết sau khi quay về thôn, phụ mẫu cùng các hương thân biết được Vương gia bị diệt, tất cả tài sản rơi vào tay hắn sẽ có loại phản ứng gì nhỉ?
- Ha ha, đoán chừng đều muốn gả cô nương nhà mình cho ta đấy!
Trần Trầm thầm nghĩ, khóe miệng nhịn không được nở nụ cười.
...
Trên đường quay về thôn, Trần Trầm suy đi tính lại, cuối cùng quyết định đem đốt lệnh bài.
Nói không chừng thứ này có tính độc nhất, lỡ như gặp phải người quen của chủ nhân lệnh bài, vậy thì có lý cũng thành vô lý rồi, đến lúc đó chẳng may lại phát sinh hiểu lầm, không bằng cứ đốt quách đi cho xong việc.
Sau khi đã thiêu hủy lệnh bài, Trần Trầm ngồi trên lưng ngựa lấy ra tinh quái nội đan, vô thức nhét vào miệng, bất quá, nhét được một nửa, hắn lại phun ra.
- Hệ thống, phạm vi 15 mét, có thứ gì ta có thể ăn?
- Ngựa dưới thân, cỏ dại ven đường, lá cây ngoài tám mét, cây nấm dưới tảng đá ngoài 11 mét…
Hệ thống liệt kê một đống lớn, nhưng hết lần này đến lần khác không hề nhắc đến nội đan trong tay.
Trần Trầm lau mồ hôi lạnh, may mà hắn cơ trí, hỏi hệ thống trước, bằng không thì e là gặp chuyện không may.
- Quanh đây có thứ gì ta ăn vào sẽ chết?
- Nội đan trong tay Kí chủ. - Lần này, hệ thống không chút do dự trực tiếp nhắc đến nội đan.
- Quanh đây có thứ gì ăn nội đan này được? - Trần Trầm không tin, lại đổi cách hỏi khác.
Hắn có cảm giác nếu cứ như vậy, sớm muộn gì hắn cũng thành giáo sư ngôn ngữ học mất thôi, nói không chừng còn có thể thành triết gia nữa đấy.
- Ngựa dưới thân Kí chủ.
Trần Trầm:
- …
Hẳn là ngươi không thể ăn tinh quái nội đan, chỉ có động vật mới ăn được?
- Vậy thì không bằng mang cho lão Hắc nhà ta! Nói không chừng có thể giúp lão Hắc thành tinh đấy!
Trần Trầm thầm nghĩ, vô thức tăng nhanh tốc độ.
Lúc đi hắn đã nhớ kỹ đoạn đường này, cho nên hiện tại quay về cũng không cần phải tìm đường.
Bất tri bất giác, tấm bia đá quen thuộc trước Thạch Đầu thôn xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc này, thi thể ở cửa thôn đã được thu dọn sạch sẽ, ngoài ra, ở đó còn có ba người đang đứng, theo thứ tự là trưởng thôn cùng phụ mẫu hắn.
Nhìn vẻ mặt trông mong cùng lo lắng của nhị lão, nội tâm Trần Trầm sinh ra một tia chua xót.
Tuy linh hồn của hắn không thuộc về thế giới này, nhưng thân thể của hắn lại thật sự thuộc về nơi đây, là do mẫu thân thai nghen suốt mười tháng sinh ra.
Cho nên trong lòng hắn, Trần Sơn cùng Tần Nhu chính là phụ mẫu thân sinh của hắn.
Nếu như hắn phải đi Thiên Vân tông, vậy thì chắc chắn phải xa xứ, rời xa hai người bọn họ.
Tuy trong lòng luyến tiếc, nhưng hắn nhất định phải đi tu tiên.
Vất vả lắm mới sinh ra trong thế giới Tiên Hiệp, nếu không tu tiên, không đi xem thế giới rộng lớn này, há chẳng phải phụ lòng hắn xuyên đến đây sao? Chẳng phải phụ lòng hệ thống nghịch thiên sao?
Huống chi, phụ mẫu quanh năm mệt nhọc, tuy còn chưa đến 40 nhưng tóc đã có vài sợi bạc trắng, nếu cứ sống như vậy, thử hỏi có thể nán lại ở thế gian này bao lâu?
Nhưng nếu hắn bước lên tiên lộ, tương lai nói không chừng sẽ có cơ hội mang phụ mẫu cùng tu tiên, để bọn họ được trường sanh bất lão.
- Tu tiên nhất định phải tu, nhưng trước khi đi, ta phải an bài tốt cho nhị lão mới được.
Trần Trầm thầm hạ quyết tâm, sau đó nhẹ nhè vỗ vỗ mông ngựa, nhanh chóng chạy đến chỗ bia đá.
Một lát sau, phu phụ Trần Sơn đứng ở cửa thôn nhìn thấy nhi tử, nếp nhăn trên mặt thoáng cái giãn ra, thần sắc lo lắng cực điểm cũng dần dần buông lỏng.