Thấy một màn như vậy, khóe mắt Chu bộ khoái giựt giựt.
Cái tên Vương quản gia này không phải không ra ngoài xem hoàng lịch thôi đâu, đây rõ ràng là xúi cmn quẩy mở cửa, xui cho đến khi về nhà luôn ấy chứ.
- Khục, đặt Vương quản gia lên ngựa, mang đến thị trấn cứu chữa.
Chu bộ khoái ho khan một tiếng, ra lệnh.
Đám bộ khoái nghe vậy lập tức bước đến bên cạnh Vương Nhị, vác hắn lên.
Vương Nhị nằm vắt vẻo trên lưng ngựa, càng nghĩ càng phẫn hận, mà mục tiêu hắn hận chính là một nhà Trần Trầm.
Nếu không phải 3 tên này chạy nhanh như vậy, sao hắn lại bị cắn thành cái dạng này?
Nghĩ đến đây, con mắt duy nhất còn nguyên vẹn của hắn âm u nhìn thẳng vào Trần Trầm, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu oán độc thì có bấy nhiêu oán độc.
Trần Trầm rùng mình một cái.
Sợ quá đi thôi!
Đầu Vương Nhị sưng một cách quái dị, chỉ còn lại một con mắt là ra hình người, vậy mà vẫn không quên nhìn lom lom hắn.
Tạo hình này…
Nếu đặt trong mấy cái… nhà ma ở kiếp trước, tuyệt đối có thể dọa khóc một đám tiểu bằng hữu nha.
- Vương quản gia, ngươi không sao chứ?
Chu bộ khoái bước đến hỏi.
Lời của hắn ngầm ám chỉ rất rõ ràng, đó chính là... Ngươi có chết không?
Nếu như chết rồi, ở nơi dã ngoại không người làm chứng này, hắn xử lý xong việc thì biết tìm ai đòi tiền?
- Ô ô ô…
Vương Nhị há miệng định nói chuyện, bất quá miệng bị sưng thành cái nồi, nhìn sắp làm bánh nướng áp chảo được luôn rồi, cho nên hắn chỉ có thể phát ra âm thanh kỳ quái.
Bất đắc dĩ, hắn phẫn nộ liếc nhìn Trần Trầm, sau đó quay sang ném cho Chu bộ khoái ánh mắt yên tâm.
Đứng bên cạnh nhìn thấy, Trần Trầm sợ hãi thán phục. Vương quản gia không hổ là quản gia của một đại gia tộc, dù chỉ một con mắt hoàn hảo cũng có thể biểu đạt được ý tứ.
Đúng là một nhân tài!
Thấy vậy, Chu bộ khoái do dự, đúng lúc này, hắn chợt có cảm giác tim đập thình thịch, khiến hắn sợ hãi một trận
Ngay sau đó, mấy thớt ngựa đột nhiên ngửa mặt lên trời hí vang… Không đợi mọi người kịp phải ứng, chúng đã phát điên lao vào rừng sâu.
Vương Nhị nằm vắt trên lưng ngựa, bởi vì mặt sưng vù nên không nhìn ra biểu lộ, thế nhưng trong con mắt hoàn hảo kia lại tràn đầy khiếp sợ, mờ mịt, còn có bất lực.
Tựa như tiểu hài tử ngày đầu tiên đến trường, cứ như vậy dần dần đi xa, biến mất trong rừng cây.
- Vương quản gia bị ngựa bắt cóc rồi!
Trần Trầm đưa mắt nhìn, vẻ mặt tiếc hận.
Rốt cuộc Chu bộ khoái cũng kịp phản ứng, hét lớn:
- Mau đuổi theo!
...
Vài phút sau.
Mọi người tìm được mấy con ngựa đang vui sướng ăn cỏ sâu trong rừng.
Còn Vương Nhị thì nằm ngay dưới bụng ngựa, cổ lệch sang một bên, đã ngừng thở.
Con mắt duy nhất hoàn hảo tràn đầy mờ mịt cùng không cam lòng.
- Ngã gãy cổ chết rồi?
Chu bộ khoái khiếp sợ tột đỉnh, trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Một người có võ công đi theo hắn mấy dặm đường, kết quả đụng phải đủ thứ ngoài ý muốn ngã lăn ra chết?
Cái này nói ra ai mà tin?
Nhưng sự thực bày trước mắt… Thi thể vẫn còn nóng đây này!
Trần Trầm lộ vẻ đồng tình ngồi xổm trên mặt đất, thay Vương Nhị vuốt mắt, thở dài nói:
- Vương quản gia cái gì cũng tốt, chỉ là không phải người tốt, ngày thường làm quá nhiều chuyện xấu, kết quả gặp phải báo ứng, haiz…
Nghe Trần Trầm nói… Trong mắt Chu bộ khoái vụt qua một tia sợ hãi.
Ngoại trừ báo ứng, hắn thật sự không nghĩ ra sao Vương quản gia lại xui xẻo như vậy.
- Vương quản gia à, kiếp sau đừng lúc nào cũng nghĩ đến giết người giết người, ngươi xem, lão thiên gia cũng nhìn không được nữa, mà hễ lão thiên gia không nhìn được thì ngươi có võ công cũng vô dụng thôi!
Trần Trầm nhìn như vô tình nói… Lại khiến Chu bộ khoái đổ mồ hôi ròng ròng.
Loại chuyện giết người này hắn làm không ít, nói đến võ công, hắn cũng không chênh lệch Vương quản gia bao nhiêu.
Nhìn Vương quản gia chết đến thê thảm như vậy, hắn có cảm giác như sét giữa trời quang.
Thế gian chẳng lẽ thật sự có báo ứng tồn tại?
Chỉ một ý niệm này, hắn đã có quyết định trong lòng, từ hôm nay trở đi, nhất định phải là một người tốt.
- Tiểu… Tiểu ca, chúng ta đi thôi, đến huyện nha, ngươi phải làm chứng cho chúng ta, Vương quản gia không may chết, không phải do huynh đệ chúng ta hại.
Chu bộ khoái bước đến bên cạnh Trần Trầm, giọng có hơi run, xưng hô cũng trở nên khách khí hơn.
Nghe vậy, Trần Trầm đứng lên, cười nói:
- Đó là tự nhiên, loại lương dân như chúng ta chưa bao giờ biết nói dối.
Lúc này Chu bộ khoái đã ném chuyện giết một nhà Trần Trầm lên tận chín tầng mây, vừa đổ mồ hôi vừa gật đầu, vẻ mặt kia… Chậc, quả xứng là công bộc tốt của nhân dân nha.
Trần Sơn cùng Tần Nhu hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời cũng có chút không dám tin.
Vương Nhị làm mưa làm gió vài thập niên vậy mà lại không minh bạch chết đi?
Thế gian thật sự có nhiều cái ngoài ý muốn như vậy?
...
Sau đó, đội ngũ tiếp tục tiến đến thị trấn, trên lưng ngựa từ một cỗ thi thể biến thành hai cỗ, ngoại trừ Ngụy lão tam còn có thêm Vương Nhị.
Đoạn đường này, tất cả bộ khoái đều cẩn thận đến cực điểm, thần sắc kia… Người không biết còn tưởng bọn họ là tội phạm truy nã giả mạo bộ khoái đấy!
Bất quá, đoạn thời gian sau đó không có phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.
Mọi người bình an đi đến huyện nha.
Huyện lệnh là người có tu vi, trừ phi có đại sự, ngày thường căn bản sẽ không hiện thân.
Mấy chuyện nhỏ nhặt này đều do người trong trong huyện nha giải quyết.
Mà Vương Nhị chết đi, người ra tiền cũng mất, Chu bộ khoái đương nhiên không có lý do gì hại người.
Hơn nữa, khi nhìn thấy thảm trạng của Vương Nhị, hắn đã quyết định sẽ làm người tốt, cho nên không tiếp tục làm khó một nhà Trần Trầm.
Sau khi xác nhận thân phận sát thủ của Ngụy lão tam, hắn thậm chí còn phát cho bọn họ một cái cờ thưởng “Vì dân trừ hại”, lại còn tuyên dương một phen.
Thế nên, một nhà Trần Trầm mang theo cờ thưởng, thích ý quay về Thạch Đầu thôn.
...
Một bên khác.
Vương Hổ nhìn thi thể Vương Nhị nằm trên mặt đất, đã sớm nhìn không ra diện mạo, thần sắc âm u cực điểm.
Hắn phân phó Vương Nhị đi giải quyết một nhà kia, đã coi như thập phân coi trọng bọn họ.
Nhưng kết quả thì sao?
Mới chỉ qua một ngày, Vương Nhị đã nằm ngay đơ ra đó, chết đến mẹ hắn cũng nhìn không ra.
- Cha, Vương quản gia chết thế nào? Sao lại thành bộ dáng như vậy? - Vương Tố Cầm bên cạnh tức giận hỏi.
Nghe đến đây, Vương Hổ càng giận hơn, hắn thảy một khối sách lụa cho Vương Tố Cầm.
- Tự ngươi xem! Huyện nha liệt kê nguyên nhân tử vong!
Vương Tố Cầm tiếp nhận sách lụa, nhìn xem, trong mắt khăn không được phẫn nộ.
- Vương quản gia đi đường không cẩn thận giẫm phải một đống phân trâu.
- Sau đó bởi vì phân trâu khiến hắn trượt ngã, Vương quản gia lộn ngược ra sau, giẫm trúng một khối đá sắc bén, đâm bị thương chân.
- Sau đó lại gặp phải ong vò vẽ trong rừng cây, bởi vì bị thương nên Vương quản gia chạy không kịp, bị ong chích trọng thương.
- Sau đó, bộ khoái sắp xếp đặt Vương quản gia lên lưng ngựa, chuẩn bị đưa về thị trấn cứu trị, không ngờ ngựa đột nhiên chấn kinh, mang theo Vương quản gia xông thẳng vào rừng sâu.
- Vương quản gia ngã gãy cổ… Chết!
- Khinh người quá đáng! Đám người huyện nha này đang làm cái gì? Xem Vương gia ta là kẻ ngu sao? Thuyết thư cũng dám viết như vậy?!
Vương Tố Cầm thẳng tay xé bỏ sách lụa, phẫn nộ mắng.
Nghe vậy, Vương Hồ ngoài cười nhưng trong không cười, nói:
- E là muốn nhân cơ hội bắt chẹt Vương gia ta, ha ha, Vương Nhị chết vì một đống phân trông, thật đúng là vũ nhục người mà!
Vương Tố Cầm thay đổi sắc mặt mấy lần, một lúc lâu sau, nàng chợt cười lạnh, nói:
- Tối qua công tử Trương gia bị tập kích, thiếu chút nữa mất mạng, hai đại gia tộc trong huyện sắp sống mái với nhau, đến lúc đó, bọn họ có việc làm rồi.
- Lúc này bắt chẹt Vương gia, đoán chừng là muốn chấn nhiếp chúng ta, để chúng ta chớ xen vào.
Vương Hổ khẽ gật đầu, cẩn thận nghĩ, thật đúng là có đạo lý như vậy.
- Vậy một nhà Trần Sơn tính sao đây? - Vương Hổ hỏi.
- Ngày mai là thời điểm thu tô, ta tự mình dẫn người đi. Huyện nha sắp tới ốc còn không mang nổi mình ốc, chỉ cần chúng ta không nhúng tay vào chuyện của hai nhà khác, bọn họ cũng không rãnh quản chúng ta!
Vương Tố Cầm lạnh lùng nói.
Nếu là dĩ vãng, bọn họ muốn giết mấy tên dân đen, kiểu gì cũng phải tốn chút công phu, diễn trò các thứ.
Thế nhưng hôm nay Thạch Xuyên huyện loạn, mấy thứ kia… Không cần nữa.