Ngày hôm sau.
Dân cư huyện Thạch Xuyên thần hồn nát thần tính, trên đường không có một bóng người.
Tất cả bộ khoái trong huyện nha đều trận địa sẵn sàng đón địch.
Oán hận giữa Triệu gia cùng Trương gia chất chứa đã lâu, mấy hôm trước Trương gia công tử gặp phải sát thủ, đã triệt để dẫn phát chiến tranh giữa hai nhà.
Trong vòng một đêm, hai nhà đã giáp lá cà trên đường mấy lần, khiến cho máu tươi đổ đầy đường.
Tình huống như vậy thử hỏi ai dám ra đường?
...
Ở Thạch Đầu thôn hiện tại cũng không yên ổn.
Cửa thôn đứng vài chục thớt hãn mã, trên mỗi một thớt đều là gia đinh cường tráng của Vương gia.
Đám… gia đinh này trang bị chiến đao bên hông, toàn thân tỏa ra khí chất hung hãn, mấy tên chó săn lúc trước đi theo Vương công tử căn bản không sánh bằng.
- Thôn trưởng, Nhị tiểu thư nhà chúng ta đến, còn không mau ra nghênh đón.
Nghe tiếng rống to mười phần trung khí kia, thôn trưởng hoảng sợ, rụt rè bước ra.
Nhìn trận thế trước mắt, dù cho hắn đã sống nhiều năm như vậy, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được sinh ra sợ hãi.
Mấy năm nay đều là Vương quản gia mang mấy tên gia đinh bình thường đến thu điền tô.
Năm nay là muốn làm gì? Tàn sát cả thôn sao?
- Lão thân… Cung nghênh Nhị tiểu thư! - Thôn trưởng khom người, chắp tay, thái độ mười phần khiêm tốn.
Lúc này, tất cả thôn dân đều ra khỏi nhà, nhìn thấy tràng diện trước mắt, mọi người đều bị dọa đến im thin thít.
Thôn trưởng khom người chừng hơn một phút, mệt đến toàn thân run lẩy bẩy, lúc đó, một thớt tuấn mã màu trắng mới chậm rãi bước lên phía trước.
Phía trên tuấn mã là Vương Tố Cầm một thân nhuyễn giáp màu đỏ, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt đạm mạc.
- Vương quản gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, năm nay do bổn tiểu thư đích thân đến thu tô. Hi vọng các ngươi chớ để ta khó xử.
- Ngày trước, Vương quản gia đối đãi với các ngươi khoan hậu là vì Thạch Xuyên huyện thái bình.
- Hôm nay trong Thạch Xuyên huyện xảy ra náo loạn, Vương gia chúng ta cũng không sống khá giả gì, cho nên năm nay điền tô thêm 50%.
Vương Tố Cầm vừa dứt lời, thôn dân lập tức lao xao một trận.
Vương quản gia có khoan hậu hay không, cái đó khoan hãy nói.
Mấu chốt là năm nay gặp phải lũ lụt, không thu hoạch được gì, vì để gom đủ điền tô, bọn họ táng gia bại sản không nói, thậm chí còn nợ như chúa chổm.
Giờ lại đòi thêm 50%... Cái này không phải bức người ta vào đường cùng sao?
Nghe vậy, thôn trưởng cũng không khỏi phẫn nộ, run run móc từ trong ngực ra một tờ khế ước:
- Nhị tiểu thư, chúng ta trồng trọt thay Vương gia, giao bao nhiêu điền tô đều là thỏa thuận từ trước, sao có thể tùy tiện thêm vào được?
Thôn trưởng còn chưa nói hết lời, “xoảng” một tiếng, khế ước lập tức biến thành hai nửa.
Vương Tố Cầm thu kiếm vào vỏ, lạnh lùng nói:
- Ta nói hôm nay Thạch Xuyên huyện đại loạn, quy củ thay đổi, lời này ta không muốn lặp lại lần thứ hai.
Đám thôn dân hai mặt nhìn nhau, sắc mặt trắng bệch.
Muốn bọn họ giao thêm 50% điền tô? Bọn họ phải có mà giao mới nói tiếp đi, đâu thể hô biến ra được.
Dường như đã sớm dự liệu tình huống này, một gia đinh bên cạnh Vương Tố Cầm đúng lúc mở miệng.
- Vương gia chúng ta không phải muốn ép các ngươi vào đường cùng, không muốn giao điền tô cũng được, ký phần văn tự bán mình này đi, từ nay về sau trở thành gia nô cho Vương gia, việc này coi như xong.
Nghe thế thôn trưởng càng thêm tức giận, ho một trận dữ dội.
Người dân Thạch Đầu thôn bọn họ là tá điền, nhưng tá điền cũng là dân tự do, không phải đầy tớ.
Nếu ký văn tự bán mình này, chẳng khác nào trở thành gia nô Vương gia, từ nay về sau sống chết mặc Vương gia định đoạt, thử hỏi sao bọn họ có thể bằng lòng cho được?
- Chúng ta trồng trọt cho điền trang Triệu gia, Trương gia!
- Thạch Đầu thôn chúng ta từ trước đến nay đều là dân tự do, vì cái gì phải bán mình làm nô lệ?
- Không sai! Ta không muốn hài tử của mình còn chưa ra đời đã là nô lệ!
Có thôn dân tuổi trẻ khí thịnh hô.
Gia đinh kia nghe vậy thì nhếch mép cười, trong mắt lóe lên hàn quang.
- Trương gia, Triệu gia đang khai chiến, bọn họ rảnh rỗi quản chuyện của đám… dân quê các ngươi à?
- Ta nói cho mà nghe, Thạch Xuyên huyện hiện đang rất loạn, trên đường tìm tới các gia tộc khác, lỡ như các ngươi có gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn thì không ai quản được đâu!
Lời này của hắn có ý cảnh cáo hết sức rõ ràng, mấy thôn dân vừa lên tiếng đều tắt đài, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng.
Lúc này, thôn trưởng đã nước mắt như mưa, quỳ sụp xuống, khẩn cầu Vương Tố Cầm:
- Nhị tiểu thư, cầu ngài khai ân, trong thôn còn mấy hài tử chưa lớn, lão không thể để bọn nhỏ từ bé đã trở thành nô lệ cho người khác được.
Nghe thế, ánh mắt Vương Tố Cầm tràn đầy chán ghét.
Một đám dân đen lại dám chọn ba lấy bốn, chẳng lẽ làm nô lệ cho Vương gia là bôi nhọ thân phận bọn họ à? Lẽ nào lại như vậy?!
Một tên gia đinh giỏi nhìn mặt đoán ý, thấy Nhị tiểu thư mất hứng, hắn lập tức quát lên:
- Cho các ngươi miếng cơm ăn đã là không tệ rồi, không muốn làm nô lệ? Ngươi nhìn xem đám người thôn các ngươi xem… Bộ dạng không đứng đắn, vẻ mặt thấp hèn, trời sinh chính là mệnh nô lệ. Nhị tiểu thư nhà ta là đang sử dụng đúng tác dụng của các ngươi đấy, không mang ơn thì thôi, lại còn lải nhải nhiều như vậy làm gì?
Rống xong, gia đinh dùng vỏ đao vỗ vỗ vào má thôn trưởng, vẻ mặt tràn đầy khiêu khích.
Đúng lúc này, Trần Trầm đột nhiên ngăn trước mặt thôn trưởng, đẩy vỏ đao kia ra, ngẩng đầu nhìn tên gia đinh nọ.
- Có phải nếu giao thêm 50% điền tô, thì không cần phải ký phần văn tự bàn mình này?
- Đó là đương nhiên, giao điền tô hoặc ký văn tự bán mình, hôm nay phải chọn một cái.
Gia đinh vác đao lên vai, giọng điệu khinh miệt.
Trong mắt hắn, bọn dân đen này ngay cả điền tô 1 năm còn chưa chắc giao ra được, chớ nói chi là thêm 50%.
Bọn họ chính là muốn bức đám người này làm nô đấy.
Phải biết, Trương gia cùng Triệu gia sống mái với nhau, đến lúc đó hai nhà đều hao tổn thực lực, hiển nhiên là cơ hội để Vương gia bọn họ quật khởi.
Nói không chừng có thể lấy được không ít điền trang mới đấy.
Phải làm thế nào để trồng điền trang mới được nhiều lợi nhất? Đương nhiên là khiến bọn dân đen này ra sức rồi.
Chỉ cần… đám dân đen trở thành nô lệ, đến lúc đó, Vương gia bọn họ tha hồ bóc lột, miễn không chết là được.
Về phần mấy tên già khọm, chậc, cái này vùi xuống đất làm phân bón cũng tốt.
Để hắn bệnh chết trong nhà, chẳng bằng chết dưới đất, đó mới là phát huy giá trị lớn nhất.
Nghe đến đây, Trần Trầm nhìn thật sâu vào tên gia đinh kia, kế đó, hắn nhoẻn miệng cười, lớn tiếng nói:
- Thạch Đầu thôn ta có tổng cộng 50 hộ, mỗi hộ theo lý thuyết sẽ phải nộp 1200 văn, tổng cộng là 6 vạn văn.
- Nay các ngươi tăng lên 50%, vị chi là 9 vạn văn.
- Ba vạn văn tăng thêm tương đương ba mươi lượng bạc, ta thay mọi người ra.
Nói xong câu đó, Trần Trầm móc từ trong ngực ra ba mươi lượng bạc vụn, đặt trên bia đá ở cửa thôn.
Của nhặt được không phải của mình, cho nên Trần Trần hoàn toàn không đau lòng vì món tiền này.
Lại nói, hắn ở Thạch Đầu thôn nhiều năm như vậy, nhận không ít chiếu cố, ra chút tiền vì thôn dân cũng là chuyện nên làm.
Mấu chốt nhất là hắn biết chắc dù có ra tiền cũng không tránh khỏi trận chiến hôm nay. Vương gia đã bày ra trận thế như vậy, nào có chuyện cầm 30 lượng bạc liền quảnh mông bỏ đi?
Hắn muốn nhân cơ hội này dựng nên uy vọng tuyệt đối tại Thạch Đầu thôn, ngày sau hắn đi tu tiên, phụ mẫu cũng có được một đám người trung thực chiếu cố.
...
Nhìn thấy bạc trắng bóng, vô luận là đám gia đinh hay thôn dân, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm.
Ba mươi lượng bạc, nghe thì không nhiều lắm, nhưng đối với thôn dân Thạch Đầu thôn thì đó là một món tiền lớn, bán đi mấy hộ gia đình cũng chưa chắc xoay được.
Thế nhưng Trần Trầm ngay cả mí mắt cũng không nháy một cái liền đưa ra, thế này… Khiến bọn họ có cảm giác hoài nghi nhân sinh nha!
- Tiểu Trầm! Bắt đầu từ mai ngươi là thôn trưởng!
Thôn trưởng kích động đến run rẩy, trực tiếp trao tặng vị trí trưởng thôn cho Trần Trầm.
Trần Trầm nín thinh, hắn có giống loại người hiếm lạ vị trí thông trưởng không hả?
Tên gia đinh cầm đầu thấy một màn như vậy, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Vương gia bọn họ quan tâm đến 30 lượng bạc này à? Cái bọn họ thực sự muốn chính là biến đám thôn dân Thạch Đầu thôn thành nô lệ, về sau có thể bóc lột càng nhiều hơn.
Cái giá trị kia căn bản không phải 30 lượng bạc có thể so được.
Nghĩ đến đây, gia đinh thoáng nhìn sang Vương Tố Cầm.
Vương Tố Cầm cũng không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Trần Trầm đang đứng trước bia đá, trường kiếm trong tay từ từ ra khỏi vỏ.