Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc, sai rồi, là tiếng gõ cửa cốc cốc cốc như nhạc cụ gõ đang tiếp tục.
Vương Bình gõ cửa, gõ tới không biết mệt mỏi.
Từ đầu tới đuôi, đừng nói tới hắn chẳng hề nói một câu, ngay cả vẻ mặt hắn từ đầu đến cuối cũng đều bình tĩnh thản nhiên.
Ngoài gõ cửa, Vương Bình không còn cử động nào khác.
Mà Sở Lỵ Lỵ, từ lúc mới bắt đầu cô ấy còn thấy khẩn trương, sau đó là quỷ dị, rồi đến cạn lời.
Hiện tại, Sở Lỵ Lỵ đã ngồi trên ghế dài ở hành lang chơi rắn ăn mồi, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía Vương Bình ở trước cửa.
Thấy Vương Bình còn đang gõ, Sở Lỵ Lỵ lại cúi đầu tiếp tục chơi rắn ăn mồi.
Chơi mệt, Sở Lỵ Lỵ tắt game, chơi trò Liên Liên Khán.
Trong lúc nhất thời, một nam một nữ một “người“.
Nam và “người” đang chơi trò “nhạc cụ gõ”, nữ thì đang chơi game trên di động.
Bầu không khí cực độ hài hòa!
Thuyết minh vừa đầy đủ vừa tươi đẹp, thế nào mới là thời đại dân chủ, hài hòa.
Đại khái giằng co chừng nửa giờ...
Vương Bình và Sở Lỵ Lỵ có thể cảm giác được, “người” gõ cửa trong phòng bệnh đã rất nổi giận.
Sở Lỵ Lỵ cảm giác được vì cô ấy nghe được tiếng gõ cửa nặng nề, rất giống với người bên trong đang dùng nắm tay đấm lên cửa, giống như một người tức giận đập tường phát tiết lửa giận.
Cho nên, cô ấy cảm thấy chắc chắn là “người” gõ cửa trong phòng bệnh đang nổi giận, đang phát điên.
Mà sở dĩ Vương Bình cũng cảm thấy như vậy, ngoại trừ điểm này, chủ yếu hơn là vì tiếng nhắc nhở trong đầu.
Keng! Quỷ gõ cửa từ gõ cmm biến thành gõ cái đcmm, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ gõ cửa từ gõ cái đcmm trở nên luống cuống, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ gõ cửa tức giận đến muốn phá cửa ra, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ gõ cửa cuồng loạn điên cuồng, thuộc tính +1.
Nương theo tiếng nhắc nhở sau cùng của hệ thống.
Oanh!
Một tiếng nổ lớn nặng nề, lóe sáng.
Sở Lỵ Lỵ đã chơi tới cửa ải cuối cùng sợ hết hồn, đứng dậy nhìn về phía cửa phòng bệnh có mắt mèo.
Làm sao vậy? Hiện tại không gõ cửa nữa sao?
Muốn phá cửa?
Sở Lỵ Lỵ cất điện thoại di động, vội vã đứng sau lưng Vương Bình.
Vương Bình dẫn theo Sở Lỵ Lỵ lui về phía sau môt bước.
Cửa phòng bệnh có mắt mèo đang kịch liệt lay động, không ngừng nổ.
Cả cánh cửa phòng bệnh đang rạn nứt, lấy mắt mèo làm trung tâm, vết rách lan tràn ra, tràn khắp cả cửa phòng bệnh.
“Chết!”
Âm phong dày đặc lạnh như băng, tiếng gầm gừ chói tai như tiếng móng tay cọ sát lên bảng vang lên.
Một ngón tay chảy máu vươn ra từ mắt mèo, chụp vào Vương Bình.
Ngón tay trắng hếu đầy máu tươi và vết rách, vô cùng dữ tợn, mang theo sát khí ngút trời.
Vương Bình không nói hai lời, hai ngón tay cầm một tấm bùa giấy, tách ngón tay dài ra, dán lá bùa lên.
Roẹt!
Từng tia lôi điện nhỏ dài tuôn ra từ lá bùa như từng con rắn nhảy múa, quấn quanh trên ngón tay.
“A!!”
Bên trong mắt mèo truyền tới tiếng kêu thảm thiết, ngón tay rụt về.
Vương Bình sải bước ra, đưa tay túm lại ngón tay muốn rút về kia, một chân giẫm trên cửa phòng bệnh một chân giẫm lên vách tường, thân thể và tường tạo thành một góc chín mươi độ, gắt gao lôi kéo ngón tay quỷ, không cho nó rụt về lại.
Lá bùa không ngừng lóe lên lôi điện, lôi điện cuồng bạo ẩn chứa chính khí cuồn cuộn, nghiêm nghị tứ phương, tất cả yêu ma quỷ quái nhìn thấy đều phải tản đi.
Ngón tay quỷ vô cùng thê thảm, máu thịt nổ tung, vết rách trải rộng, chảy máu tươi.
Chỉ trong chốc lát, ngón tay quỷ trắng bệch đã biến thành cháy đen.
“Buông, cầu ngươi buông ra!”
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng, quỷ trong phòng bệnh có mắt mèo cầu xin tha thứ.
Vương Bình như không nhìn thấy, lôi kéo ngón tay quỷ kiên quyết không buông tay, còn mắng.
“Này thì gõ, mày tiếp tục gõ đi.”
“Không gõ, không gõ, cầu ngươi bỏ qua cho ta, ta không bao giờ gõ nữa.”
Keng! Quỷ gõ cửa sợ hãi cầu xin tha thứ, thuộc tính +1.
Keng! Quỷ gõ cửa sợ hãi, thuộc tính +1.
Quỷ gõ cửa cầu xin tha thứ nhưng Vương Bình không định bỏ qua cho nó, thậm chí hắn còn làm như đang kéo co, bỗng nhiên túm lấy ngón tay quỷ kia không ngừng kéo ra ngoài, muốn kéo cả quỷ gõ cửa ra ngoài.
Hai tay hắn tràn ngập tia sáng trắng lượn lờ.
Đó là lực thần thú Bạch Trạch, có uy hiếp trí mạng đối với quỷ quái.
Quỷ gõ cửa kêu rên liên hồi, thân thể bị Vương Bình lôi ra khỏi mắt mèo từng chút từng chút một.
Hai tay Sở Lỵ Lỵ che cái miệng nhỏ đang khẽ nhếch.
Mỗi một lần cô ấy nhìn thấy Vương Bình đuổi quỷ, lực trùng kích thị giác đều lớn như vậy.
Đuổi quỷ giống hệt như kéo co, hắn cầm lấy ngón tay quỷ không ngừng kéo, mắt mèo kia nhỏ như vậy, con quỷ bị trắng trợn kéo ra khỏi cái lỗ nhỏ tí như thế… Chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy đau đớn.
Keng! Thân hình quỷ gõ cửa muốn toàn diệt, rơi vào khủng hoảng, thuộc tính +1.
Vương Bình nghe vậy, nghiêm nghị thốt ra.
“Nói cho tao biết, mày có quan hệ gì với thi thể vừa phục sinh ở phòng 510?”
Có câu người sắp chết, chỉ nói thật.
Con quỷ gõ cửa này đã sắp lâm vào cảnh toàn diệt, hiện tại mình đưa ra câu hỏi là có thể tìm được chân tướng.
“Cái gì mà phòng 510? Đại ca muốn nói con hồ quỷ kia sao? Tôi không có chút quan hệ nào với con hồ quỷ kia, cầu đại ca bỏ qua cho tôi, nếu đại ca có thù oán gì với con hồ quỷ kia thì cứ đi tìm cô ta đi, tôi không quen biết gì cô ta hết.”
“Hồ quỷ?” Vương Bình ngây ra một lúc.
Giả Trương Dao là hồ quỷ?
Hồ quỷ là loại quỷ gì?
Lúc này, quỷ gõ cửa một mực kêu thảm thiết cầu xin tha thứ.
Vương Bình hỏi Trương Dao cũng chính là hồ quỷ, khiến quỷ gõ cửa cho rằng Vương Bình có thù oán với hồ quỷ, mà bản thân mình lại ở cùng một bệnh viện với hồ quỷ, bị Vương Bình cho rằng hai người là đồng bọn.
Vì thế, trong lòng quỷ gõ cửa rất biệt khuất, liên tục mở miệng báo cho Vương Bình biết mình không quen biết con hồ quỷ kia.
Keng! Quỷ gõ cửa có loại biệt khuất nằm không cũng trúng đạn, thuộc tính +1.
Nghe được tiếng nhắc nhở, lông mày Vương Bình nhếch lên, tiếp tục nói.
“Hừ! Tao thấy chắc chắn là mày có quan hệ với con hồ quỷ kia, nếu không vì sao hai bọn mày lại ở chung một bệnh viện, nhanh nói thật cho tao biết, nếu không hôm nay mày phải chết.”
“Tôi thực sự không nhận ra hồ quỷ, hôm nay cô ta mới vào ở, căn bản là tôi không nhận ra cô ta. Tôi đã ở bệnh viện này từ sớm, tôi là một bệnh nhân chết trong bệnh viện nhân dân nửa năm trước.”
Keng! Quỷ gõ cửa tự cảm thấy bản thân còn oan hơn cả Đậu Nga, thuộc tính +1.
Quỷ nói thật hay nói dối, Vương Bình không đoán được.
Thế nhưng hệ thống tuyệt đối sẽ không lầm lỗi.
Nếu hệ thống đã nhắc nhở như vậy, hiển nhiên quỷ gõ cửa này không có quan hệ gì với Trương Dao.
Thình thịch!
Vương Bình kêu to, quỷ gõ cửa bị túm ra ngoài.
Đây là một con quỷ cả người bị bao phủ trong khói đen, hai tròng mắt đen kịt, tròng trắng của mắt cũng có màu đen.
Sở Lỵ Lỵ giật mình, không giống với quỷ thắt cổ, quỷ chặn đường, con quỷ gõ cửa này mang vẻ mặt ủy khuất, không thể nhìn ra hung ác và kinh khủng nằm ở chỗ nào.
“Tôi thực sự không quen con hồ quỷ kia.”
Quỷ gõ cửa ủy khuất, run rẩy cầu xin tha thứ.
Hắn ta muốn trốn lại trốn không thoát, ngón tay bị phù chú trấn áp còn bị Vương Bình kéo. Mấu chốt là tia sáng sương trắng tản ra từ trên người Vương Bình.
Bản thân mình vừa đụng phải tia sáng sương trắng kia đã cảm thấy thân thể như bị hàng vạn hàng nghìn kim đâm, vô cùng thống khổ.
“Xấu hổ, tao cho rằng mày có quan hệ với con hồ quỷ kia, muốn trách chỉ có thể trách mày ở cùng một bệnh viện với cô ta.”
Vương Bình thản nhiên nói, lòng bàn tay phát quang, một chưởng vỗ thẳng xuống gáy của quỷ gõ cửa.
“Không!!”
Đầu quỷ gõ cửa nổ tung, thần hình toàn diệt, hóa thành một luồng âm khí bị hình xăm Bạch Trạch trên ngực Vương Bình hấp thu.
Keng! Quỷ gõ cửa chết không nhắm mắt, cho rằng bản thân mình nằm không cũng trúng đạn, trước khi chết tràn ngập biệt khuất và oán niệm, thuộc tính +10.
...