Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 252: Chương 252: Anh ấy có thể cho tôi cả thế giới




Nghe thấy lời này, trong lòng Kỷ Du Du rất không vui: “Đường Ân rất có bản lĩnh!" “Có bản lĩnh? Có bản lĩnh gì? Cô là nói cậu ta có bản lĩnh lừa được cô sao?" Chủ nhiêm Trương lắc đầu, thở dài: "Cô đó, vẫn còn ngốc quá, còn chưa tốt nghiệp, không hiểu rõ cái thế giới này lắm! Thế giới này có một loại người như vậy, hoàn toàn không là cái thá gì cả, lại muốn chơi đùa với cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đợi sau khi bọn họ chơi đùa xong, lại không trả giá cái gì cả, sau đó một cước đá văng cô, đến lúc đó cô chỉ biết khóc thôi.”

Kỷ Du Du nhíu mày, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nếu Đường Ân có chút bản lĩnh còn đỡ, nếu không có bản lĩnh, chúng ta ở bên cậu ta làm gì? Lãng phí tuổi xuân sao?" Chủ nhiệm Trương thở dài nói: “Du Du, cô tự nghĩ xem ở bên Đường Ân có lợi với cô không! Nếu không có, không bằng để chị Trương giới thiệu cho cô một người! Chị Trương có đứa em họ, tính tình rất tốt, năm nay mới ba mươi tuổi, có một căn nhà ở thành phố Giang, hơn tám mươi mét vuông đấy... Căn nhà này, có lẽ Đường Ân phẩn đấu cả đời cũng không có được!"

Kỷ Du Du tức giận đến đỏ bừng cả mặt: “Chủ nhiệm Trương, tôi và Đường Ân còn đang qua lại!" "Qua lại thì sợ cái gì? Cô đó, vẫn non nớt lắm!” Chủ nhiệm Trương thở dại, vẻ mặt khinh thường, mấy cô gái trẻ tuổi thế này chị ta gặp nhiều rồi, cho rằng thề non hẹn biển là tất cả, kết quả chẳng là cái thá gì cả. Nếu không phải hôm qua lúc vừa gặp Kỷ Du Du, bị vẻ ngoài của cô cái nhỏ này làm ngạc nhiên, chị ta cũng lười nói những điều này.

Trong nhóm người mới của công ty lần này, chủ nhiệm Trương có ấn tượng với cô gái nhỏ này nhất. Khuôn mặt trong suốt như hoa sen, lại thêm dáng vẻ hay then thùng, ngay cả một người phụ nữ như chị ta cũng nhìn đến ngây người. Cô gái như vậy, đương nhiên phải giới thiệu cho người nhà của mình, cho dù cô gái này có bạn trai thì sao chứ? Em họ của mình xuất sắc như vậy, có lẽ Kỷ Du Du biết nên lựa chọn thế nào! Đây không phải đang tạo nghiệp, là đang tìm kiếm hạnh phúc giúp Kỷ Du Du. "Du Du à, nếu cuối tuần này có thời gian, tôi kêu em họ đến đây một chút, cho hai người làm quen!" Chủ nhiệm Trương nói. "Không cần, tôi có bạn trai rồi!” Kỷ Du Du cực kỳ kiên định nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi đến nhà rồi, chị dừng xe đi!"

Chủ nhiệm Trương sửng sốt, thật sự đến nhà Kỷ Du Du rồi.

Xe dừng lại, chị ta mới nói tiếp: “Du Du, tôi cảm thấy cô nên suy nghĩ kỹ càng, em họ tôi cũng là một người rất xuất sắc, nếu sau này cô muốn phát triển ở thành phố Giang, nhà cửa gì đó đều phải nghĩ tới, nếu cô ở bên Đường Ân, cậu ta có thể cho cô cái gì? Có thể cho cô một nơi che mưa chắn gió? Hay là có thể cho cô một mái nhà yên ổn?"

Kỷ Du Du xuống xe, khó chịu nhìn chủ nhiệm Trương: "Chủ nhiệm Trương, Đường Ân có thể cho tôi cả thế giới!”

Chủ nhiệm Trương hơi sửng sốt nhìn Kỳ Du Du xoay người rời đi, trên mặt hiện lên chút tức giận.

Con nhóc thối này lại có thể cứng đầu như thế? Vì tốt cho cô, cô còn không phân biệt tốt xấu?

Thật khiến người ta tức giận mà!

Chủ nhiệm Trương vuốt ngực, sau đó khởi động xe, sắc mặt hơi khó coi.

Đều tại sống tốt quá, chưa gặp phải trở ngại, đợi cô chịu khổ rồi thì cô sẽ biết!

Chủ nhiệm Trương nghĩ vậy, có tia sáng lướt ngang qua, đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cảm thấy suy nghĩ này không tệ, cũng rất khả thi, thầm gật đầu, không nhịn được chạy nhanh hơn.

Kỷ Du Du về đến nhà vẫn còn hơi tức giận, nhưng đã đến giờ rồi, phải đi đón Sầm Hạ về trước đã.

Một mình đi đến nhà trẻ gần đó dẫn Sầm Hạ về nhà, hai người gọi cơm rồi đi tới phòng sách. Huấn luyện gần đây khiến Kỷ Du Du hơi áp lực, cho nên buổi tối mỗi ngày đều phải tổng kết lại, cái này sẽ có lợi cho tiến độ huấn luyện của cô.

Hai người ngồi trong phòng sách đợi đến tám chín giờ mà Đường Ân vẫn chưa về.

Sầm Hạ phồng má, đã viết bài tập xong: “Chị Du Du, anh Đường Ân không có trách nhiệm gì cả, tối nay không được cho anh ấy ngủ trên giường!” “Hả?” Kỷ Du Du ngơ ngác, nhớ đến mấy ngày nay vẫn ngủ cùng một giường với Đường Ân, tuy không có xảy ra chuyện gì, nhưng bị một đứa nhỏ nhắc đến vẫn khiến gò má cô đỏ bừng. “Em xem trong tivi thấy nếu đàn ông về trễ, trên người còn đầy mùi rượu, chắc chắn phụ nữ không được cho bọn họ lên giường!” Sầm Hạ khoanh tay, dáng vẻ như bà cụ non: “Chỉ có như thế mới khiến phụ nữ cũng có địa vi!"

Kỷ Du Du cũng không biết cuối cùng trong đầu đứa nhỏ này nghĩ gì, bị dáng vẻ của cô bé chọc cười. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như cũng có lý.

Chẳng lẽ tối nay không cho Đường Ân lên giường?

Nghĩ đến đây, mặt của Kỷ Du Du lại đỏ lên, hơi hoảng hốt cúi đầu tổng kết tài liệu.

Lúc này, dưới lầu vang lên tiếng mở cửa.

Sầm Hạ nhảy xuống ghế chạy thẳng ra cửa, nhìn thấy Đường Ân thật sự xiêu vẹo đi về, ra vẻ rất đau lòng mà che trán. "Bị đoán trúng rồi, giống trong phim như đúc luôn!”

Cùng lúc đó, bên bờ đổi diện đại dương.

Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh đánh thức Đường Uý đang trong giấc mộng.

Cô ta mơ màng mở mắt ra, vò mái tóc hơi rồi, cảm thấy mình bị một người ôm vào lòng, ánh mắt lóe lên vẻ tức giận.

Cẩn thận nhớ lại một chút, nhớ tới đêm qua uống rất nhiều rượu, kéo mấy người đàn ông cường tráng trở về từ bên ngoài, giày vò gần cả đêm. "Cút ngay! Cút!" Đường Uý rụt hai chân mình lại, đạp người đàn ông bên cạnh một cước.

Bốn người đàn ông trên giường đều thức dậy, thấy khuôn mặt giận dữ của cô ta thì sợ hãi nhảy xuống giường, ỉu xỉu chạy ra ngoài.

Đường Uý nghe điện thoại, bên trong vang lên giọng nói Nỗ mãng: “Chị họ thân ái, hy vọng không làm phiền chị vui đùa với người khác, dù sao chị cũng là người phóng túng nhất trong nhà họ Đường chúng ta mà!”

Sắc mặt cô ta u ám đi: “Có chuyện thì nói mau đi!" "Đã xác nhận được Đồng Quân Hựu chết thật rồi, thành phố Giang rơi vào tay Đường Ân.."

Đường Uý nheo mắt lại, bàn tay siết chặt, nở nụ cười giễu cợt: “Một cái thành phố Giang mà thôi, Trung Quốc rộng lớn có ba Giám đốc khu vực lớn, cậu ta chỉ chiếm được một thôi mà cậu đã bắt đầu sợ hãi rồi à?" "Tôi là đang lo lắng cho chị... dù sao tôi cũng không có liên quan gì với anh ta cả!” "Ha.. Không có liên quan đã cho rằng có thể yên tâm rồi à? Nếu thật sự là vậy, tôi khuyên cậu nên dẹp cái suy nghĩ này đi!" Đường Uý cười châm chọc.

Đường Kha nở nụ cười: "Đúng thật là thế... Nhưng theo gợi ý của chị, cuối cùng tôi đã có được một manh mối rồi, manh mối về vương quốc Ám Dạ, chị muốn biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.