Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 251: Chương 251: Lật lọng




Bùi Hạc hơi sửng sốt, lúc này mới phát hiện là Lương Thành gặp ở bệnh viện mấy hôm trước. Nhưng Bùi Hạc không thân với anh ta, chỉ khẽ gật đầu như chào hỏi. "Tôi chỉ đến đây đón người, sẽ đi ngay!” "Đón người?" Lương Thành sửng sốt.

Vào lúc nhìn thấy Bùi Hạc, trong mắt Thẩm Như Mẫn lóe lên ánh sáng kỳ lạ. Cô ta có nhớ lúc đó Lương Thành giới thiệu Bùi Hạc là Chủ tịch của Đầu Tư Tài Chính, cho dù thực lực hay tiền tài đều có. Một người như vậy không thể không khiến cho người ta phải quan tâm được. Nhưng anh ta vừa nói đón người đã khiến trái tim cô ta đập thịch một tiếng.

Đón người? “Đón ai?” Thẩm Như Mẫn ngơ ngác hỏi, đầu óc vẫn chưa kịp suy nghĩ.

Lúc này, Đường Ân đi ra khỏi nhà, bà Thẩm hơi bùi ngùi: “Hôm nay thật sự không cho cháu ăn ngon miệng được, nếu có thời gian, dì mời riêng cháu đến đây, tránh để mấy người khốn kiếp nhà họ Thẩm này chọc giận!” “Dì khách sáo quá!" Đường Ân cười, sửa sang lại quần áo đi về phía Bùi Hạc. “Cậu chủ!” Bùi Hạc thấy anh đến gần thì hơi cúi người, vẻ mặt cung kính.

Đường Ân gật đầu ra khỏi sân, đi về phía xe.

Cậu chủ?

Thấy cảnh này, Lương Thành trợn to mắt, sợ tới suýt chút ngã quy dưới đất.

Thẩm Như Mẫn cũng giật mình há to miệng, ngạc nhiên nhìn cảnh này, cảm thấy sâu trong lòng có cảm giác rất hoang đường.

Đường Ân là cậu chủ của Bùi Hạc? Sao có thể chứ?

Bùi Hạc quay đầu lại, khẽ gật đầu với người trong sân, sau đó xoay người lên xe, nghênh ngang rời đi.

Bà Thẩm đứng ở cửa nhìn Đường Ân rời đi, nhỏ giọng thở dài một hơi: “Thật là một đứa nhỏ ngoan, đáng tiếc là không thể có quan hệ với nhà chúng ta, đúng là..."

Thẩm Như Mẫn rất chấn động, chợt nhớ đến khi nãy mẹ mình muốn giới thiệu Đường Ân cho Thẩm Như Hinh, mình lại làm rối lên! Còn Lương Thành chỉ hận không thể vùi đầu mình xuống đất! Nếu chuyện Bùi Hạc kêu Đường Ân là cậu chủ khi nãy là thật, vậy chẳng phải chuyện đầu tư của anh ta còn phải nhìn sắc mặt của Đường Ân ư? Nếu Đường Ân không lên tiếng, ngay cả lấy được tiền của Đầu Tư Tài Chính cũng không thể?

Lúc này Lương Thành hối hận đến không thể giậm chân, nếu khi nãy thật sự đồng ý chuyện Đường Ân và Thẩm Như Hinh, vậy chẳng phải giữa anh ta và Đường Ân sẽ có thêm một tầng quan hệ sao? Đến lúc đó muốn bao nhiêu tiền đầu tư mà không được chứ?

Bà Thẩm xoay người đi vào nhà, không thèm nhìn hai vợ chồng Thẩm Như Mẫn một cái.

Lúc này Lương Thành mới tỉnh táo lại, vội vàng đi vào trong nhà, sau khi vào nhà thì tươi cười nói: “Mẹ, con cảm thấy Đường Ân không tệ, bình thường chúng ta qua lại nhiều hơn cũng không sao cả.." "Đúng, mẹ, con cũng cảm thấy thế..." Thẩm Như Mẫn cũng nói theo.

Bà Thẩm không thèm ngẩng đầu lên, cầm lấy đũa tự mình ăn, Thẩm Từ Vũ ở bên cạnh hơi ngạc nhiên, khi nãy hai vợ chồng này cũng không phải như vậy, vừa mới chế bai Đường Ân đủ kiểu, nói là muốn bám lấy nhà họ Thẩm, sao ra ngoài một chuyến đã thay đổi rồi?

Thẩm Như Hinh cũng hơi khó hiểu, nhưng cũng không nói gì.

Bà Thẩm ăn cơm, tỉ mỉ nhai nuốt, ánh mắt trống rỗng như đang tuyệt vọng với đám người trong cái nhà này vậy. “Như Hinh à, hôm nay em đi đón Đường Ân, có nghe cậu ta nói mình đang làm gì không?" Lương Thành thấy bà Thẩm không nói lời nào thì cười xấu hổ, đưa mắt nhìn sang Thẩm Như Hinh.



Thẩm Như Hinh nhíu mày, cảm thấy chuyện này có chút vấn đề.

Thẩm Như Mẫn nở nụ cười: "Khi nãy chị nghĩ lại, thật ra nếu như Đường An ở bên Như Hinh cũng rất xứng đấy chứ!"

Âm..

Bà Thẩm đột nhiên vỗ lên bàn, ngay cả đũa cũng làm văng mất, đứng lên đi về phòng. "Cả đám người không có mặt mũi, nhà họ Thẩm các người thật sự khiến tôi quá ghê tởm! Nếu bây giờ trời mưa, có lẽ sét có thể đánh chết các người đấy!"

Nụ cười trên mặt Thẩm Như Mẫn lập tức cứng đờ, không biết nên nói gì.

Lương Thành cúi đầu cười ngượng ngùng, nói với Thẩm Từ Vũ: “Ba, hôm nay rảnh rỗi, con uống với ba một ly!” “Có hôm nào cậu bận à?" Thẩm Từ Vũ cũng đứng lên, xoay người đi về phòng.

Sắc mặt Lương Thành cứng đờ.

Thấy cảnh này, Thẩm Như Hinh cũng nhíu mày, lắc đầu ra khỏi nhà. "Như Hinh à, nếu gần đây có thời gian thì liên lạc với Đường Ân nhiều một chút.." Lương Thành còn không quên bỏ thêm một câu.

Sắc mặt Thẩm Như Hinh lạnh lùng, không hề đáp lời.

Đến chạng vạng, cuối cùng Kỷ Du Du cũng tan làm, đi ra từ trong toà nhà.

Lượng công việc hôm nay không nhiều, nhưng đào tạo lại cực kỳ nghiêm khắc, có lẽ công ty này cũng quan tâm tốc độ trên tay người mới, cho nên cố ý tăng tiến độ huấn luyện.

Theo tính cách chăm chỉ hiếu học của Kỷ Du Du, thật ra chuyện thế này không làm khó được cô, chỉ là vừa tiếp xúc với những thứ mới mẻ, vẫn khiến cô hơi kiệt sức.

Vừa ra khỏi toà nhà, một chiếc xe BMW đã dừng lại trước mặt. "Du Du, hôm nay bạn trai cô không đến đón cô à?" Chủ nhiệm Trương hạ cửa sổ xuống, hơi ngạc nhiên nhìn Kỷ Du Du. “Không ạ, hôm nay Đường Ân có chút chuyện nên không thể đến đón em, dù sao cũng ở gần, em tự mình đi về là được rồi!" Kỷ Du Du nói ra một mạch. "Vậy sao? Cậu ta có thể bận chuyện gì được? Chẳng lẽ còn là Chủ tịch của công ty lớn hả?" Chủ nhiệm Trương cười châm chọc: “Đừng nói là lời của tôi hôm qua tổn thương lòng tự trọng của cậu ta, cho nên không dám đến nhé? Nếu thật sự là vậy, người như thế không qua lại cũng được!”

Kỷ Du Du không biết nên nói gì, chỉ cười cười đi về nhà. “Lên xe đi, tôi chở cô!" Chủ nhiệm Trương cười nói. "Không cần, chỗ em ở rất gần!" Kỷ Du Du cười có lỗi. "Không sao, tôi đưa cô về, tránh cô đi một mình lại gặp nguy hiểm!" Chủ nhiệm Trương lại nói.

Kỷ Du Du lắc đầu không nói gì, trong lòng không được vui lắm. Từ lúc Chủ nhiệm Trương nói xấu Đường Ân, cô đã hơi không hài lòng rồi, có thể đứng nghe hết là vì tôn trọng Chủ nhiệm Trương.

CẦy, sao cô còn đi mất thế?" Chủ nhiệm Trương hơi không vui, vẻ mặt mang theo chút tức giận: “Kỷ Du Du, cô là không nể mặt tôi à?" "Không!" Kỷ Du Du đứng lại, lắc đầu: “Em chỉ muốn đi bộ thôi!” "Đi bộ cái gì chứ? Tôi còn chút chuyện công việc muốn nói với cô! Lên xe đi, cũng không xa!" Chủ nhiệm Trương ra hiệu cho cô.

Kỷ Du Du chần chừ một lát, sau đó mới kéo cửa xe.

Xe khởi động, chị ta mới cười nhìn Kỳ Du Du nói: “Du Du, cô cảm thấy mình với bạn trai mình hợp nhau sao? Cô thật sự muốn ở bên người không có bản lĩnh như cậu ta à?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.