"Còn có thể có chuyện gì? Đương nhiên là chuyện cưới xin của con rồi!” Vẻ mặt bà Thẩm dịu dàng hơn không ít, nói: “Mẹ thấy con người của Đường Ân rất tốt, sau này qua lại một chút, biết đâu hai đứa có cơ hội ở bên nhau!" “Cái gì? Thẩm Như Hinh há to miệng. “Mẹ, mẹ muốn làm gì? Mẹ muốn em gái lấy tên họ Đường kia ư? Mẹ nghĩ thế nào vậy?" Thẩm Như Mẫn mở to mắt, hơi ngạc nhiên nhìn bà Thẩm.
Bà Thẩm buông đũa xuống, lạnh lùng nói: “Cái gì gọi là mẹ nghĩ thế nào vậy? Chẳng lẽ các người cảm thấy không hợp? Con làm quá lên như vậy làm gì? Mẹ còn cảm thấy Như Hinh không xứng với người ta đó chứ." “Mẹ, mẹ điên rồi à? Mẹ có biết cậu ta là ai không mà đã muốn em gái lấy cậu ta?" Thẩm Như Mẫn tỏ vẻ khó tin: “Dù cậu ta có một tiệm đồ ngọc ở thành phố Giang, nhưng cũng không có bao nhiêu tương lai... Cậu ta có thân phận gì? Địa vị gì? Mẹ còn muốn cho em gái lấy cậu ta? Cậu ta xứng sao?" “Sau này lại nói!" Thẩm Từ Vũ tiếp một câu. “Nói sau là có ý gì?" Bà Thẩm không vui: “Hôm qua tôi nói với ông thế nào, chẳng lẽ ông quên mất rồi sao? Sao đến hôm nay ông lại nói thế?"
Sắc mặt Thẩm Từ Vũ hơi khó coi, nghĩ đến cảm giác bị Đường Ân áp chế trong phòng khi nãy, đáy lòng càng bất mãn hơn. "Hôm nay tôi sẽ nói thẳng! Chuyện này phải nghe theo tôi, không ai được đổi ý hết!” Thái độ của bà Thẩm rất kiên quyết. "Mẹ, con vẫn chưa muốn kết hôn sớm như vậy!" Thẩm Như Hinh hơi khó xử nói. “Đúng vậy, mẹ, em gái vẫn còn trẻ, tìm đối tượng sớm thế làm gì? Hơn nữa điều kiện gia đình của Đường Ân kia như thế, có thể với lên cành cao là nhà chúng ta ư? Cho dù cậu ta mở tiệm đồ ngốc thì vẫn không sánh bằng nhà họ Thẩm chúng ta đúng không?" Thẩm Như Mẫn rất không vui, liên tục khuyên nhủ: “Mẹ, em gái muốn tìm chồng cũng không phải không được, nhưng con cảm thấy ít nhất cũng phải là người như Bùi Hạc của Đầu Tư Tài Chính, nếu không sao mà xứng với em gái chứ? Đường Ân ư? Cậu ta có thể xứng à? Đúng là buồn cười!"
Sắc mặt bà Thẩm lạnh như băng: “Có lẽ các người để ý chuyện môn đăng hộ đối hơn, nhưng tôi để ý phẩm chất của một người hơn! Chuyện này tôi đã nghĩ rất lâu rồi, ai cũng đừng hòng phản đối!” "Mẹ, Như Mẫn nói cũng có lý, chỉ cái tiệm đồ ngọc kia, sao có thể nuôi sống em gái được? Con cảm thấy em gái phải tìm một người có điều kiện tốt, cậu ta là cái thá gì chứ? Cũng xứng đánh đồng với nhà chúng ta à?" Lương Thành cũng nhếch miệng nói. "Chuyện này xem kỹ lại rồi nói.." Thẩm Từ Vũ phản bác. "Xem lại? Xem cái gì? Xem suy nghĩ của ông? Hay là ông muốn nhúng tay vào?" Bà Thẩm tức giận vỗ bàn: “Tôi thấy ông là muốn nhúng tay vào thì có! Ông nghĩ cái gì trong lòng chẳng lẽ tôi không biết? Ông cảm thấy mình có mắt nhìn, nhìn rất chuẩn, ông cũng không xem thử mình tìm cái thứ gì cho Thẩm Như Mẫn rồi? Đường An người ta tốt bụng, tốt tính, sao lại không xứng đánh đồng với chúng ta?"
Dứt lời, người trong nhà đều cực kỳ xấu hổ.
Thẩm Từ Vũ ngượng ngùng không nói gì, Lương Thành tức giận, nhưng cũng không dám nổi nóng vào lúc này.
Đường Ân đi vào, thấy mọi người trên bàn hơi kỳ lạ, trong chốc lát không biết nên làm sao cho phải. "Tiểu Đường ngồi xuống đây." Bà Thẩm vừa nói vừa kéo tay áo anh: “Nào, nếm thử tay nghề của dì đi, lúc còn trẻ dì nấu món này là tuyệt nhất đấy!" "Vâng!" Đường Ân nở nụ cười, sau khi nếm thử một miếng thì cảm thấy món này đúng là rất ngon. "Ăn nhiều một chút!" Bà Thẩm trừng mắt liếc mấy người xung quanh, lại gắp chân gà lên để vào bát Đường Ân: "Dì không có gì để cảm ơn cháu, chỉ có thể mời cháu đến nhà ăn bữa cơm, cháu đừng oán trách dì là được! Mấy năm nay không khoẻ, nếu không dì có thể nấu cho cháu một bàn Mãn Hán toàn tịch luôn!”
Người nhà họ Thẩm ngẩng đầu nhìn rồi lại im lặng ăn.
Thẩm Như Hinh thấy trạng thái của Đường Ân và mẹ mình thì giật mình, vội vàng vùi đầu xuống. “Nếu dì không khoẻ, hôm nào có thể thì đến chỗ cháu, cháu kê cho dì một đơn thuốc, trở về điều trị cho khỏi bệnh!” Đường Ân cảm kích nói. "Cháu còn biết y thuật à?" Trước mắt bà Thẩm sáng ngời.
Đường Ân hơi ngại: “Cháu không hiểu lắm, nhưng sư phụ của cháu hiểu y thuật!" "Không cần đâu! Nếu điều trị thân thể thì đến bệnh viện cũng được, không cần phải uống thuốc cổ truyền, dễ xuất hiện bệnh vặt!" Thẩm Từ Vũ lạnh lùng từ chối. “Đúng vậy mẹ, mẹ muốn điều trị sức khoẻ, hôm nào con dẫn mẹ đi, không phải tốt hơn cho mấy người không đứng đắn nhiều sao?” Thẩm Như Mẫn cười châm chọc: "Còn không biết người ta có mưu kế gì nữa, lỡ như chữa bệnh khiến mẹ có vấn đề gì, chúng ta có hối hận cũng không kịp!” "Đúng đúng đúng... Mẹ, Như Mẫn nói không sai!” Lương Thành cũng nói: "Gần đây kẻ lừa đảo rất nhiều, chúng ta nên cẩn thận, có vài người ra vẻ nghiêm trang, thật ra có suy nghĩ gì chúng ta cũng không rõ ràng!”
Đường Ân thấy lời này hơi chói tai, dứt khoát không nói gì nữa.
Sắc mặt bà Thẩm trở nên nặng nề, nhìn chằm chằm Thẩm Từ Vũ.
Ông ấy lo lắng, không dám nói thêm gì nữa, thật ra ông ta cảm thấy chắc Đường An không dám có lòng dạ xấu xa gì, nhưng lại thấy anh hơi tiểu nhân. Khi nãy ở trong phòng nói mình không có ơn nghĩa gì với nhà họ Thẩm cả, bây giờ lại muốn điều trị sức khoẻ cho vợ mình, đây là đạo lý gì vậy?
Muốn thu phục lòng người sao? Hay là muốn để mình cảm thấy anh có ơn với nhà họ Thẩm? "Đúng rồi, Tiểu Đường à, không biết cháu có bạn gái chưa? Dì thấy cháu có điều kiện tốt như vậy, con người cũng tốt, chuẩn bị giới thiệu bạn gái cho cháu..." Bà Thẩm xoay người cười, ánh mắt vẫn luôn quan sát Đường Ân.
Người nhà họ Thẩm lập tức dừng tay, nhất là Thẩm Như Hinh, cảm thấy cả người đều căng thẳng, tim cũng đập thình thịch. "Cháu đã có bạn gái rồi, chính là cô gái bị bắt cóc cùng dì hôm đó..." Đường Ân nở nụ cười, trên mặt tràn đầy cảm giác hạnh phúc, trong lòng anh cũng hiểu ra, biết ánh mắt này của bà Thẩm có ý khác. Kết hợp với lời nói của Thẩm Từ Vũ ở trong phòng, ít nhiều gì cũng đã hiểu.
Bà Thẩm nghe thế, vẻ mặt lập tức hơi mất mát: "Vậy sao..."
Đường Ân hé miệng cười, không nói gì thêm.
Người nhà họ Thẩm cũng thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Thẩm Như Hinh, nhưng trong lòng lại mang theo cảm giác khác thường. Cảm giác này như mất đi thứ gì đó, mang theo sự mất mát. "Mẹ, người ta đã có bạn gái rồi, chúng ta cũng đừng quan tâm nữa, người ta tìm một người môn đăng hộ đối không phải rất tốt sao? Thôn phu xứng với thôn phụ, người ngoài cũng không thể nói gì!" Thẩm Như Mẫn ở bên cạnh bĩu môi. "Đúng đúng đúng.” Lương Thành cũng hùa theo: "Người xuất sắc như em gái, chắc chắn có thể tìm được một chàng trai rất tốt, không thể đẩy em ấy vào hố lửa được!”
Bà Thẩm ném đũa lên bàn phát ra một tiếng cạch, sắc mặt rất khó coi.
Người trên bàn cũng lúng túng.
Reng reng reng...
Điện thoại của Đường Ân lại reo lên, anh biết có lẽ Bùi Hạc đã tới nên vội vàng đứng dậy: “Hôm nay cảm ơn dì đã chiêu đãi, cháu còn vài chuyện phải đi trước! Có lẽ bên ngoài có người đến đón cháu, cháu không làm phiền nữa!” “Haiz.." Bà Thẩm than khẽ một tiếng. "Mẹ, người ta muốn đi, chúng ta còn ngăn cản làm gì? Cho cậu ta đi đi? Con ra ngoài xem thử ai đến đón cậu ta, sẵn tiện tiễn cậu ta luôn.." Thẩm Như Mẫn vội vàng đứng dậy đi ra khỏi nhà. “Con cũng đi xem thử..." Lương Thành biết thái độ của mẹ vợ với mình không tốt, dứt khoát xoay người đi ra ngoài luôn.
Hai người vừa bước ra khỏi nhà đã nhìn thấy Bùi Hạc khom người đứng trước cửa. "Tổng giám đốc Bùi?" Lương Thành lập tức ngơ ngác, sau đó vui mừng nói: “Tổng giám đốc Bùi, sao ngài lại đến đây? Mời vào... mời vào!"