Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 152: Chương 152




Lúc này, ở trong bệnh viện, Đường Ân nhìn Mạnh Quán khóc nức nở bên dưới mình, đôi mắt đỏ lên.

“Xin lỗi… Đường Ân ôm đầu cắn răng, không biết nên nói gì, chỉ có hối hận vô tận lan tràn trong lòng.

Đôi mắt Mạnh Quán sưng đỏ, cầm quần áo mình lên, vành mắt ửng đỏ nhìn Đường Ân: “Anh Đường Ân, anh bị người ta chuốc thuốc, nhất định là có người muốn hại anh… Anh phải cẩn thận!” Đường Ân sữfg sờ nhìn cảnh tượng này, nhìn cô ấy loạng choạng mặc quần áo rồi lảo đảo chạy ra khỏi phòng bệnh.

Giờ phút này, cuối cùng Đường Ân cũng ý thức được mình đã làm cái gì, hành vi của anh đã tốn thương cô ấy rất sâu sắc, cho dù cô ấy này không nói gì, nhưng mà ánh mắt u ám của cô ấy đã nói lên tất cả.

Trên giường là vết máu đỏ tươi, nhìn thấy mà giật mình, khiến người ta sợ hãi.

Hai tay Đường Ân run run, ôm đầu mình, tức giận trong lòng hoàn toàn không có cách nào trút ra ngoài được.

Mạnh Quán đi rồi, rời đi rất nhếch nhác.

Đường Ân chỉ biết khi cô ấy mở cửa đã lén lút lau nước mắt, giống như đang an ủi trái tim tổn thương của cô ấy vậy.

“Người đâu…” Đường Ân gần như nổi giận gầm lên, gân xanh trên trán nổi lên.

Cửa phòng bệnh bị mở ra, một người đàn ông đeo khẩu.

trang trên mặt đứng ở ngoài cửa.

“Điều tra…” Đường Ân hung dữ phun ra một câu.

“Cậu chủ… Cô Kỷ đã biết chuyện… Cô ấy đi rồi!” “Ông nói cái gì?” Đường Ân đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ phẫn nộ, giọng hơi run rẩy: “Cô ấy đi đâu?” “Tạm thời còn chưa rõ lắm, có điều Ân Nhị vẫn luôn đi theo cô ấy…” Đường Ân nhảy xuống giường, nhanh chóng vọt ra cửa, nhưng lại dừng lại.

Kỷ Du Du đi rồi, vậy chắc chắn đã phát hiện ra chuyện gì đó, bây giờ cho dù đi tìm Kỷ Du Du thì phải giải thích với cô thế nào đây? Chuyện này đã xảy ra rồi, anh tổn thương Mạnh Quán, đồng thời cũng tổn thương Kỷ Du Du, nếu bây giờ đi tìm họ, cho dù là đối với ai cũng đều là sự đả kích nặng nề.

Đường Ân cần răng, đứng ngay tại chỗ, hít một hơi thật sâu, quay về phòng bệnh mặc quần áo, gương mặt lạnh lùng đi ra khỏi phòng bệnh.

Trong hành lang bệnh viện không có ai phát hiện ra tất cả những chuyện này, dường như tất cả mọi chuyện vẫn rất bình thường.

Đường Ân cần răng, dẫn một đám người đi về phía phòng bảo vệ của bệnh viện.

“Kiểm tra lại hết tất cả tài liệu video, nhất định phải điều tra rõ ràng…” Trong mắt Đường Ân lóe ra ánh lửa u ám.

Đi vào phòng bảo vệ, người của Đường Ân đứng chật căn phòng.

€ó người bước lên, mở video tài liệu ra.

Ánh mắt Đường Ân nhìn chảm chằm lên đó, nhìn thấy y tá kia đi vào phòng bệnh, sau đó là Mạnh Quán cầm điện thoại của anh đi vào, cuối cùng là Kỷ Du Du tuyệt vọng đi tới cửa phòng bệnh, sau đó lẻ loi đứng ngoài phòng bệnh, lặng lẽ chảy nước mắt.

Đường Ân căn răng, trong mắt tràn đầy áy náy.

Giây phút này, Đường Ân cũng không muốn suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm ra chuyện gì mà lại khiến một cô gái tuyệt vọng mà mất hết sức lực ngồi xổm trên mặt đất như vậy.

“Nói với Ân Nhị, bảo anh ta tạm thời ở lại bên cạnh Kỷ Du Du, bảo đảm cô ấy không xảy ra bất cứ chuyện gì!” Đường Ân hít sâu một hơi, nắm chặt nắm tay mình.

“Được!” Bên cạnh có người đáp lại một câu, xoay người rời Đường Ân nhìn chòng chọc lên màn hình, nhìn thấy ở cửa phòng trực ban, có hai người đeo khẩu trang từ bên trong phòng chạy ra ngoài, vội vàng chạy vào thang máy.

“Dừng lại!” Giọng nói Đường Ân lạnh lùng, vội vàng nói.

Video tạm thời dừng lại, lộ ra hình ảnh của hai người đeo.

khẩu trang.

Viên Chi Am! Đường Ân lập tức nhận ra Viên Chi Am, lửa giận trong lòng cũng không có cách nào kiềm chế lại được.

“Dẫn người đến Đấu Giá Gia Phúc!” Đường Ân lạnh lùng đứng dậy, xoay người đi ra khỏi cửa.

Trong lòng những người xung quanh đều lạnh lẽo, bởi vì đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy cậu chủ ngày thường ôn hòa như vậy, thế mà hôm nay lại lạnh lùng giống như sát thủ, nhất là ánh sáng trong đôi mắt anh, cực kỳ giống một đao phủ hung ác.

Đường Ân muốn làm đao phủ, lại còn là đao phủ hung ác nhất.

Trước đây quá yên phận, cũng quá bị động, cho nên dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Đây chỉ là một Viên Chi Am, nếu vẫn duy trì trạng thái bị động này, còn có năng lực gì chống đỡ lại Đường Úy? Ra khỏi bệnh viện, Đường Ân lên xe mình, gầm rú lái về phía Đấu Giá Gia Phúc.

Đằng sau Đường Ân có mười mấy chiếc xe đi theo.

Tất cả mọi người đều biết, e rằng hôm nay sẽ có chuyện xảy ra rồi, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Đấu Giá Gia Phúc năm ở ngay khu vực thành thị, cho nên khoảng cách cũng không quá xa, khi xe của Đường Ân dừng lại, tổng cộng chỉ mất không đến mười phút.

Đường Ân xuống xe, ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Đấu Giá Gia Phúc, gương mặt lạnh lùng bước vào.

“Xin chào anh, xin hỏi…’ Một người đẹp lễ tân bước tới, gương mặt tươi cười nhìn Đường Ân.

“Cút!” Đường Ân lạnh lùng nói một câu, lập tức đi thẳng vào thang máy.

“Anh này… Người đẹp lễ tân hơi kinh ngạc, sắc mặt lạnh nhạt hẳn đi.

“Tôi bảo cô cút!” Đường Ân dừng bước, hung dữ trợn mắt lườm người đẹp lễ tân này một cái, xoay người đi vào thang máy.

Trong lòng người đẹp lễ tân sợ hãi, nhìn mười mấy người ánh mắt như sói như hổ, sợ đến mức lảo đảo lùi lại hai bước, sau khi tất cả mọi người đều bước vào thang máy, vội vàng chạy đến quầy phục vụ, bấm số điện thoại của thư ký tổng giám đốc.

“Thư ký Lý, có người đi lên, xem ra người đến không có ý tốt, hay là báo cảnh sát thôi…” “Có người lên đây?” Giọng nói thư ký Lý đầy vẻ kinh ngạc: “Không cần báo cảnh sát! Đấu Giá Gia Phúc chúng.

ta cũng không phải ngồi không, tôi thật sự muốn nhìn xem, ai dám gây sự ở chỗ chúng ta!”

Nói dứt lời, thư ký Lý đã cúp điện thoại, vội vàng cầm bộ đàm: “Hình như có người gây chuyện, các nhân viên bảo.

vệ chuẩn bị ổn thỏa, nếu xảy ra chuyện bất trắc, ra tay không cần nể tình!” “Vâng!” “Vâng!” Thư ký Lý đặt bộ đàm xuống, nở nụ cười lạnh, mấy năm nay Đấu Giá Gia Phúc cũng đã đắc tội một số người, nhưng đều bị ông chủ mạnh mẽ của mình cứng rắn đập.

lại, lần này mặc kệ là ai đi lên, đều đánh đuổi ra ngoài đã rồi nói sau.

Tỉnh tinh…

Cửa thang máy mở ra, Đường Ân mặc âu phục, đôi mắt lạnh lùng bước ra.

Mấy nhân viên bảo vệ liếc nhau một cái, ào ạt xông lên.

“Đánh!” Đường Ân nghiêng đầu đi thẳng về phía trước.

Mười mấy người sau lưng nhanh chóng xông lên, lấy côn cảnh sát trong ngực ra, đánh đập bảy tám nhân viên bảo.

vệ này.

Những người này đều biết võ, gọi bừa một người ra cũng không phải là kẻ mà những nhân viên bảo vệ này có thể.

đối phó.

Trong chốc lát, bảy tám nhân viên bảo vệ đã ngã xuống mặt đất.

“Đập phá phòng bán đấu giá này!” Đường Ân quay đầu lạnh lùng nói.

“Dừng lại, các anh là ai vậy? Anh có biết đây là đâu ¡ ra, một tay chỉ Đường Ân, “Tôi khuyên anh tốt nhất nên thành thật một chút đi, nếu không hôm nay tôi sẽ cho ông đẹp mặt!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.