“Đánh cô ta tàn phế đi!” Đường Ân không muốn nhìn cô thư ký Lý này, giọng nói lạnh lùng nói một câu.
“Anh nói gì cơ? Anh có biết tôi là ai không? Ai cho anh lá gan đó hả?” Trong lòng thư ký Lý cũng hoảng sợ khi nhìn thấy ánh mắt hung ác của Đường Ân.
Đã có ba bốn người chạy ra từ đẳng sau lưng Đường Ân, giơ tay đập lên đầu thư ký Lý.
“X6 1 XLÄ XI! Thư ký Lý còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, vừa mới thả ra mấy câu tàn nhãn, đã bị mẩy thuộc hạ của Đường Ân hành hung một trận, đánh đến đầu rơi máu chảy, tiếng kêu rên vang vọng kháp tầng lầu Âm thanh ầm ầm không ngừng vang lên, toàn bộ những tấm pha lê ngăn cách đều bị đập vỡ, nhân viên bên trong phòng làm việc sợ đến mức kinh hãi kêu lên, một đám người gào khóc ầm ï.
Mười mấy người bảo vệ cửa thang máy và lối ra an toàn, bất kể là ai cũng không thể rời đi được.
Đường Ân chấp tay sau lưng, ánh mắt tối sâm dạo một vòng trong tầng lầu, đạp mở tất cả cửa phòng làm việc, kéo hết toàn bộ người bên trong ra ngoài.
Trong vòng năm phút, toàn bộ Đấu Giá Gia Phúc đều biến thành gà bay chó sủa, những thứ bị đập phá đều không còn sót lại. Giấy vụn và mảnh pha lê vỡ rơi bừa bãi đầy đất, nhìn qua cực kỳ bừa bộn.
Toàn bộ tầng lầu không có nhiều người, có lẽ chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi người.
Đường Ân nhìn ba mươi, bốn mươi người này, sắc mặt lạnh lẽo khác thường, bảo người kéo thư ký Lý đến rồi ném trước mặt anh.
Thư ký Lý sợ hãi, toàn thân xụi lơ nằm trên đất, thân thể run lên từng cơn, vì trận tấn công vừa nãy, đầu cô ta bị đánh đến mức chảy máu, tóc trên đầu bị máu nhuộm, dính bết lại với nhau, nhìn qua khiến người ta sợ hãi.
“Gọi điện thoại cho Viên Chỉ Am…” Đường Ân ném điện thoại di động ra trước mặt thư ký Lý.
Thư ký Lý sợ đến mức hơi run rẩy, ngẩng đầu lên dùng.
ánh mắt ác độc nhìn Đường Ân: “Anh xong đời rồi, tuy tôi không biết anh là ai, nhưng dám làm ra chuyện như vậy với phòng bán đấu giá của chúng tôi, anh đừng hòng sống sót ra khỏi đây!” Đường Ân nghiêng đầu đánh giá cô ta, trong mắt dâng lên ánh nhìn sắc nhọn hung dữ.
Thư ký Lý sợ hãi, vội vàng run rẩy cầm điện thoại di động.
lên, bấm số điện thoại của Viên Chi Am.
“Tổng giám đốc Viên… Phòng bán đấu giá bị người ta đập phá rồi, cô mau đến đây đi!” Thư ký Lý vừa khóc vừa gào to: “Cô mau dẫn người đến đây đi, nếu không thì chúng tôi xong đời hết đấy!” Ánh mắt Đường Ân lạnh lùng nhìn thư ký Lý cúp điện thoại, cũng không nóng nảy ngồi xuống ghế sô pha.
Hàng chục con người của phòng bán đấu giá, kinh hồn bạt vía nhìn cảnh tượng này, mặc dù những người này muốn báo cảnh sát, nhưng mà vừa nhìn thấy những người đàn ông cao to như sói như hổ kia, đã sợ hãi đến mức hai tay không có chút sức lực nào. Truyện Đô Thị
“Anh xong đời đợi lát nữa tổng giám đốc Viên của chúng tôi quay lại, sẽ bắt anh phải chết ở đây…” “Đấu Giá Gia Phúc của chúng tôi chưa từng phải chịu thiệt thòi lớn như vậy bao giờ!” “Anh đừng mong còn sống mà ra khỏi nơi này…
Thư ký Lý gọi điện thoại xong, cũng tỉnh táo hơn rất nhiều, biết Viên Chi Am đang trên đường chạy đến đây, cũng tăng thêm mấy phần can đảm, lúc này liên tục gào.
thét với Đường Ân: “Anh đừng hòng rời đi…” Đường Ân lạnh lùng nhìn chäm chảm cô ta, không biết có phải người phụ nữ này ở gần Viên Chi Am thời gian quá dài hay không, cho nên cũng biến thành ngu xuẩn rồi.
Tỉnh tỉnh…
Không mất đến hai mươi phút, cửa thang máy đã mở ra, Viên Chi Am dẫn theo Dương Cầm vội vàng đi tới, sau lưng còn có mười mấy người đi theo.
‘Viên Chi Am vốn đang ở gần đây, nghe thấy có người đập phá phòng bán đấu giá, lập tức giận dữ không có chỗ trút, vội vàng dẫn theo người chạy đến. Nhưng khi cô ta nhìn thấy bóng người đang ngồi trên ghế sô pha kia, thân thể Viên Chi Am mềm nhữn, suýt nữa ngã xuống đất.
“Tổng giám đốc Viên, chính là anh ta, không thể tha cho.
anh ta được, nhất định không thể tha cho anh ta được…” Thư ký Lý đột nhiên từ dưới đất bò dậy, chỉ vào Đường Ân: “Chúng ta đã từng chịu thiệt thòi lớn như vậy bao giờ.
chứ? Không thể để cho anh ta rời đi được…” Đường Ân đứng dậy, sắc mặt tàn nhẫn khiến trong lòng người ta rét lạnh, từng bước một đi về phía Viên Chỉ Am.
“Đường Ân…” Giọng nói Viên Chỉ Am cũng đã run rẩy: “Anh… Anh hãy nghe tôi nói đã…” Đường Ân vung tay lên tát một cái, đánh cho thân thể ‘Viên Chỉ Am run rẩy hỗn loạn, trực tiếp ngã hẳn xuống mặt đất.
Đám người sau lưng Viên Chi Am khí thế hung hăng xông lên, lại bị những người mà Đường Ân dẫn theo đánh ngã xuống đất. Có một số người ăn nói khó nghe, trực tiếp bị những người ta bẻ gãy tay chân.
Đường Ân nắm tóc Viên Chi Am đập lên bàn, đập đến mức khung bàn cũng vỡ nát. Trên trán Viên Chi Am cũng chảy ra máu tươi.
Đường Ân híp mắt lại, sát ý vô tận phập phồng trong lồng ngực.
‘Viên Chi Am lảo đảo ngã xuống đất, thân thể bị mảnh kính cắt rách, máu tươi chảy ra.
“Đường Ân, anh đánh tôi đi, anh đánh tôi đi..” Viên Chi Am gào khóc ầm, nước mắt tuôn ra như suối, toàn thân hỗn loạn, gào lên với Đường Ân: “Anh đánh chết tôi là được rồi, đều do bản thân tôi đê tiện… Ai bảo tôi thích anh chứ!” Đường Ân đá lên bụng cô ta, sau đó thuận tay cầm một cây bút lên nhắm thẳng vào cổ họng của Viên Chi Am.
Thân thể Viên Chi Am run lên, con ngươi co rụt lại, trong lòng cuối cùng cũng xuất hiện một chút sợ hãi. Chịu hành hạ không có nghĩa là không sợ chết, mà ánh mất của Đường Ân chính là muốn giết người.
Thư ký Lý nhìn cảnh tượng này, hoảng sợ đến mức sắc.
mặt trắng bệch, vừa nấy còn tức giận gào thét, lúc này đã xụi lơ nằm trên mặt đất, bắt đầu run lên. Sau khi cô ta đến Đấu Giá Gia Phúc, cô ta chỉ biết nơi này không đơn giản, bình thường kiêu ngạo đã quen, không để bất kỳ ai vào mắt. Nhưng mà nhìn thấy hành động của Đường Ân với Viên Chi Am, cuối cùng cô ta cũng biết được tất cả mọi chuyện không giống như cô ta nghĩ.
“Đường Ân..” Viên Chi Am nhìn ngòi bút của Đường Ân đang chĩa vào cổ họng mình, cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa khóc lên: ‘Tôi thật sự thích anh, thật sự muốn ở bên anh, chẳng lẽ chuyện này cũng là lỗi của tôi sao?” “Thủ đoạn của cô khiến tôi cảm thấy bưồn nôn…” Ngòi bút Đường Ân đâm rách làn da cô ta, cảm giác được cổ.
họng run rẩy khe khẽ: “Tôi có thể chịu đựng được sự điên cuồng, nhưng tuyệt đối không chịu được việc cô sử dụng âm mưu hèn hạ với tôi…” Viên Chi Am đột nhiên gào thét: ‘Tôi chỉ dùng cách của mình để đạt được thứ tôi muốn thôi! Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù có làm người hầu của anh, tôi cũng cam lòng, nhưng tại sao ngay cả nhìn anh cũng không thèm liếc nhìn tôi một cái chứ?” “Bởi vì cô quá mưu mô, không từ thủ đoạn! Điều này.
khiến tôi không cách nào kiềm chế được!” Ngòi bút của Đường Ân lại đâm vào sâu hơn: “Cô đã đụng vào ranh giới cuối cùng của tôi…” Cuối cùng Viên Chi Am sợ hãi, khóc lóc nói: “Tôi cũng không muốn như vậy, là Dương Cầm đưa ra ý kiến, tất cả đều là Dương Cầm…” Dương Cầm đứng phía xa, nghe thấy lời nói của Viên Chi Am, đột nhiên thân thể mềm nhữn, sợ đến mức lập tức ngã xuống mặt đất.
Đường Ân chậm rãi quay đầu, nhìn chäm chäm Dương Cầm sắc mặt tái nhợt: “Là bà đưa ra ý kiến này à?” “Đường Ân… Là Viên Chi Am bảo tôi nghĩ cách cho cô ta, tôi là thuộc hạ của cô ta, tôi có thể làm thế nào được.
chứ?” Sắc mặt Dương Cầm trắng bệch, thân thể gần như co rúm lại.
Đường Ân đứng dậy, bước từng bước một đi về phía Dương Cầm: “Trước đây khi còn ở trường học, còn coi bà là cô giáo, vì vậy đã tha cho bà một mạng! Nhưng mà tôi thật sự không nghĩ đến, thế mà bà hết lần này đến lần khác đặt bẫy tôi… Cô Dương, tôi phải xin lỗi bà rồi!” “Đừng mà..” Dương Cầm sợ đến mức hoảng sợ gào thét.