Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 3: Chương 3




Đường Ân đã chạy ra khỏi trường học, nhìn thấy một hàng xe thật dài đỗ bên ngoài.

Chiếc Rolls-Royce đỗ ở giữa, trước sau có ít nhất mười mấy chiếc xe phụ trách mở đường và bảo vệ.

Trước hàng xe có hai vệ sĩ đứng đó, sau khi nhìn thấy Đường Ân thì cung kính kéo cửa xe ra.

Lúc này, một chiếc xe thể thao BMW đúng lúc rẽ qua.

Nguyễn Thấm ngồi trên ghế lái phụ cười nhẹ nhàng, vừa định nói chuyện lại nhìn thấy một bóng người đứng trong hàng xe, thoạt nhìn giống Đường Ân mấy phần.

“Đó là ai?” “Sao thế cục cưng?” Trương Cường cười híp mắt hỏi.

Nguyễn Thấm thầm chấn động: “Hình như em thấy Đường Ân, thấy anh ta lên chiếc xe kial” “Cục cưng, chắc em nhìn lầm rồi? Em biết đó là đoàn xe gì không? Nhìn thấy dấu hiệu gia tộc ở phía sau chứ? Một chiếc xe trong đội xe đó cũng có thể mua được bốn năm chiếc của chúng ta. Tên nghèo hèn Đường Ân kia sao có thể ngồi loại xe này được?” Trương Cường châm chọc, an ủi: “Chắc chắn không phải là Đường Ẩn, sao cậu ta có tiền như vậy được?” “Cũng đúng!” Nguyễn Thấm thở phào nhẹ nhõm.

Trương Cường nở nụ cười: “Cục cưng, tối nay anh dẫn em tới phường Lan Quế, tiện thể gặp mấy người bạn tốt, đều là một vài người có tiền, đảm bảo khiến em mở rộng tầm mắt!” Nguyễn Thấm vừa nghe thấy là người có tiền lập tức nở nụ cười, ném Đường Ân ra sau đầu.

Lúc này, Đường Ân đang ngồi trong chiếc Rolls-Royce, tươi cười nhìn Miêu Bách.

Vị kỳ tài kinh doanh năm mươi mấy tuổi này có danh tiếng rất cao ở trong và ngoài nước, nhưng rất ít ai biết đến ông ấy là người phụ trách khu vực châu Á của nhà họ Đường.

Người phụ trách thế này của nhà họ Đường không nhiều lắm, có tổng cộng khoảng sáu bảy người, danh tiếng của ai trên thế giới cũng rất cao, phụ trách công việc có liên quan trên các châu của thế giới.

Lúc Đường Ân còn nhỏ đã rất thân với Miêu Bách, chỉ là bây giờ đã hơn một năm không gặp, rõ ràng Miêu Bách đã già đi rất nhiều.

“Cậu hai…” Miêu Bách cười ha hả, cảm thán: “Cũng cả một năm không gặp rồi đúng không? Cậu không nhớ chú hả?” “Nhớ chứ ạ!” Đường Ân vội cười thật lòng.

Miêu Bách cười hiểu ý, sau đó nhìn chằm chằm Đường Ân: “Cậu hai, ông chủ đã biết chuyện cậu chia tay rồi, cho nên mới bảo chú tới đón cậu, không biết cậu có tính toán gì không?” Đường Ân hơi xấu hổ, vừa nghĩ đến cảnh mình chia tay với Nguyễn Thấm, đáy lòng như có dao cắt.

“Bây giờ cháu vẫn chưa có tính toán cụ thể…” Miêu Bách gật đầu, cười nói: “Đời người mà, luôn sẽ gặp phải một vài người có tầm nhìn nông cạn, cũng sẽ gặp phải mấy con rệp cản đường, cậu không cần để tâm quá đâu!” Đường Ân mỉm cười, mở tủ lạnh trên xe ra, rót cho mình một ly vang đỏ.

Loại rượu vang đỏ đặc sản của Pháp này là rượu ngon độc đáo nhà họ Đường mua một trang trại ở Pháp cho nhà mình, tự trồng tự ủ lên bằng một vài cách đặc biệt. Mỗi năm chỉ sản xuất hai trăm chai, chưa từng bán ra bên ngoài, chỉ cung cấp cho người nhà họ Đường.

Một chai rượu này có giá trị hơn một trăm nghìn, mỗi một ngụm đều là hàng xa xỉ, chắc chắn sẽ không thua kém điện thoại Apple và túi xách Chanal.

Đường Ân lắc lư ly rượu trong tay, nhớ lại lời của Nguyễn Thấm, cảm thấy hơi buồn cười.

“Chú Miêu, chú nói xem, tiền có phải vạn năng không?” “Tiền không phải vạn năng! Nhưng tiền có thể mang đến rất nhiều thứ mà cậu muốn!” Miêu Bách nghiêm túc đáp lời.

Đường Ân gật đầu: “Cháu biết rồi!” “Cậu hai, cậu thông suốt là tốt. Cô gái kia hoàn toàn không xứng với cậu, cần gì phải khiến mình thêm phiền chứ? Ông chủ đã mở quyền gia tộc, khôi phục thân phận của cậu rồi, đây là ví tiền của cậu…” Miêu Bách lấy ví tiền từ trong ngăn tủ ra.

Đường Ân nhìn chằm chằm ví tiền này, cười hiểu ý: “Dừng xe lại ở phường Lan Quế đi, cháu muốn đến đó một chuyến, mấy ngày nữa sẽ đi tìm chú…” “Được! Cậu hai, chú nhất định phải nói với cậu một chuyện, lúc đầu cậu từ chối hôn sự của nhà họ Mạnh, hình như cô cả của nhà họ Mạnh đã đến thành phố Giang rồi, có lẽ mấy ngày nữa sẽ đến đại học Ngoại ngữ thành phố Giang…” Miêu Bách ở bên cạnh nói.

Đường Ân ngẩn người, không ngờ cô cả của nhà họ Mạnh lại đến thành phố Giang, lập tức gật đầu, nhìn thấy xe đã đỗ trước cửa phường Lan Quế thì xoay người xuống xe.

Cô cả nhà họ Mạnh đến đây khiến Đường Ân bất ngờ, nhưng anh cũng không quan tâm lắm, dù sao anh và cô cả nhà họ Mạnh kia cũng không tính là rất quen thuộc.

Đường Ân đưa mắt nhìn phường Lan Quế, hít một hơi thật sâu, bước nhanh vào đặt bàn, sau đó gọi điện thoại cho mấy người Đinh Huyên, xoay người ra khỏi phường Lan Quế đến ngân hàng một chuyến.

Đi ra khỏi ngân hàng, Đường Ân cầm thẻ trong tay, chưa từng cảm thấy yên tâm như bây giờ.

Giống như Miêu Bách nói, quyền của mình đã được mở, xem ra sau khi bị Nguyễn Thấm vứt bỏ, gia tộc đã khôi phục tiền tiêu vặt của mình rồi, bên trong có hơn mười triệu, anh cảm thấy đủ dùng.

Trở lại phường Lan Quế, mới vừa đẩy cửa ra, Đường Ân đã nghe thấy hình như trên lầu vang lên tiếng cãi nhau, giọng nói hơi quen thuộc.

Đinh Huyên! Đường Ân hơi ngơ ngác, vội bước lên lầu hai, đúng lúc thấy Đinh Huyên đang xắn tay áo, dẫn theo bốn năm người chỉ vào đám người đối diện mắng: “Rõ ràng là chỗ của chúng tôi, dựa vào cái gì phải nhường cho các người?” “Chỗ của cậu? Đây là chỗ của cậu hả? Rõ ràng cái bàn này là chúng tôi đặt trước, đám thấp hèn các người cũng xứng đặt chỗ ở đây ư? Lập tức cút ra ngoài cho tôi!” Sắc mặt Đường Ân trở nên khó coi, nhìn qua theo tiếng nói, lửa giận dâng lên trong đáy lòng.

Trương Cường! Thật đúng là oan gia ngõ hẹp! Đường Ân nhìn thấy Trương Cường dẫn theo ba bốn người đứng ở đối diện, còn đang ôm Nguyễn Thấm mới chia tay mình trong lòng. Lúc này vẻ mặt Nguyễn Thấm nhìn Đinh Huyên tràn đầy vẻ ghét bỏ.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Nguyễn Thấm, Đường Ân cảm thấy cực kỳ thất vọng.

“Đừng có khoe khoang nữa, anh nói anh đặt thì là anh đặt sao?” Nguyễn Thấm châm chọc.

“Cút ngay, đám thấp hèn này, không xem thử thân phận của mình là gì à? Có thể đặt nổi cái bàn này sao? Chúng tôi đã đặt cái bàn này trước rồi, còn không mau cút đi?” Trương Cường mắng một câu, đẩy Đinh Huyên ra.

Sắc mặt Đinh Huyên tức giận đến trắng bệch.

Trương Cường đắc ý dẫn đám người đến cạnh bàn, đắc ý ngồi xuống.

“Cái bàn này tôi đã đặt trước rồi, phiền các người tránh ra” Lúc này, Đường Ân không nhịn được đi tới.

Trương Cường vừa thấy Đường Ân đã lập tức lộ vẻ giêu cợt: “Tôi còn tưởng là ai, thì ra là tên nghèo hèn bưng bát đĩa à, cậu đặt? Đừng có khoe khoang ở đây nữa!” Mọi người cười vang một trận, tỏ vẻ khinh thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.