Ta Đây Trời Sinh Tính Ngông Cuồng

Chương 4: Chương 4




Đường Ân liếc Nguyễn Thấm một cái, thấy cô ta đang nhìn mình với ánh mắt xem thường, đáy lòng không khỏi dâng lên ngọn lửa giận dữ, nhưng bây giờ không phải lúc để so đo, cái bàn này rõ ràng là mình đặt, sao có thể trở thành Trương Cường đặt trước được chứ? “Đường Ân, bọn tôi nói cái bàn này là cậu đặt mà bọn họ còn muốn tới đây giành, hôm nay để tôi quật ngã mấy người, để xem còn ai dám nói nhảm nữa… Đinh Huyên không nói hai lời đã xông lên.

Đường Ân vội kéo anh ấy lại: “Kêu nhân viên phục vụ lên hỏi là được, cái bàn này thật sự là chúng ta đặt trước mài!” “Kêu nhân viên phục vụ? Chẳng elx kêu nhân viên phục vụ rồi thì cái bàn này là của cậu luôn?” Trương Cường cười nhạo nhìn Đường Ân: “Vậy gọi nhân viên phục vụ tới đi!” Di Đường Ân cười lạnh.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng chạy tới, kiểm tra thông tin đăng ký, sắc mặt hơi khó coi nói: “Thật ngại quá, thông tin ở chỗ tôi là một vị khách tên Đường Ân đặt trước…” “Sao có thể? Sao anh ta có thể đặt nổi cái bàn này? Vậy của chúng tôi thì sao?” Nguyễn Thấm vừa nghe thấy lời này thì hơi ngơ ngác: “Có phải các người nhầm không? Anh ta hoàn toàn không có tiền!” “Không nhầm đâu ạ, chính là của anh Đường!” Nhân viên phục vụ nhỏ giọng đáp lời.

“Không thể nào, chúng tôi đặt bàn số sáu mài!” Trương Cường bên cạnh nói.

“Bàn mọi người đặt ở dưới lầu, nơi này là bàn số sáu của gian khách quý, mà mọi người chỉ đặt chỗ ăn bình thường, bàn của mấy người tới đây, nói với anh ta tôi muốn nơi này, việc còn lại để anh ta tự xem mà làm!” Nhân viên phục vụ thấy tấm thẻ đen kia, sắc mặt hơi thay đổi, xin lỗi nhìn thoáng qua Đường Ân rồi xoay người chạy đến phòng Giám đốc.

“Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Đinh Huyên thay đổi.

“Không sao cả, hôm nay sẽ ăn ở đây! Cho dù Thiên Vương lão tử có đến cũng không dám làm gì chúng ta!” Đường Ân nở nụ cười sâu xa.

“Ăn ở đây? Đường Ân, anh có bao nhiêu tiền anh không biết sao? Giả vờ ở đây làm cái gì? Anh bưng bát đĩa cả tháng cũng đủ ăn một bữa ở đây à?” Nguyễn ‘Thấm khinh thường.

“Đúng vậy, có vài người cứ thích giả vờ, đợi lát nữa sẽ biết xảy ra chuyện gì thôi!” Trương Cường cười lạnh.

Đường Ân không nói chuyện, sắc mặt ngày càng lạnh lùng. Đợi một lát sau, Giám đốc của phường Lan Quế đã chạy đến đây, có lẽ là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc âu phục nhìn rất có sức sống.

Rõ ràng trước khi đến vị Giám đốc này đã tìm hiểu tình hình rồi, nhìn thoáng qua thẻ đen trong tay Trương Cường rồi quay đầu nói với Đường Ân: “Anh Đường phải không? Thật ngại quá, buổi tối hôm nay không thể phục vụ cho anh, mong anh rời khỏi đây ngay bây giờ…” Nguyễn Thấm ở bên cạnh bĩu môi, vẻ mặt ghét bỏ: “Đã nói rồi, chỗ này hoàn toàn không phải nơi các người nên đến mà, bây giờ biết rồi chứ?” Trương Cường cười ha hả: “Sao hả, còn chưa đi à?” Đinh Huyên nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay, vẫn có chút không cam lòng.

“Anh này, mong anh lập tức rời khỏi đây!” Giám đốc Hứa của phường Lan Quế cau mày.

Đường Ân nở nụ cười châm chọc nhìn Giám đốc này, chậm rãi lấy một tấm thẻ hoa văn màu tím ra để xuống bàn: “Anh chắc chắn muốn bảo tôi rời đi chứ?” Giám đốc Hứa vừa thấy tấm thẻ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, há miệng một lúc lâu vẫn không nói ra một câu.

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!” Thái độ của Giám đốc này lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, không ngừng cúi người với Đường Ân: “Xin lỗi anh, là tôi có mắt không tròng không nhận ra thân phận của anh, tôi trịnh trọng xin lỗi anh! Chỗ tôi sẽ lập tức đuổi những người kia đi!” Trương Cường và Nguyễn Thấm nhìn thấy thái độ của Giám đốc, sắc mặt cũng thay đổi. Bọn họ thật sự không ngờ Giám đốc khi nãy còn nói chuyện nghiêm túc lại có thể thay đổi nhanh như thế, còn nói xin lỗi nữa! Sắc mặt của Giám đốc Hứa lại thay đổi, xoay người nhìn đám người Trương Cường: “Thật ngại quá, mời mọi người đến gian bình thường dưới lầu dùng cơm!” Trương Cường sửng sốt một lát, sau đó lấy lại tinh thần, chửi ầm lên: “Anh nói cái gì? Anh nói muốn đuổi tôi xuống lầu? Anh bị điên à? Anh có biết tôi là ai không? Tôi là cậu chủ của Trang sức Thiên Tứ Viên đấy, anh có biết một năm tôi tiêu bao nhiêu tiền ở phường Lan Quế của các người không? Anh có biết trong tấm thẻ đen này có bao nhiêu tiền không? Ở đây có mấy chục nghìn tệ đấy có biết không hả? Anh nói đuổi ra ngoài thì đuổi à? Có phải anh không muốn làm cái chức Giám đốc này nữa không?” “Đúng vậy..” Sắc mặt Nguyễn Thấm trở nên lạnh lẽo, liếc Đường Ân một cái, xoay người nói với Giám đốc Hứa: “Anh ta lấy một tấm thẻ ra là có thể đuổi tôi đi? Dựa vào cái gì chứ? Anh ta chẳng là cái thá gì cả, chỉ là một tên sinh viên nghèo bưng bát đĩa, một tên thấp kém thôi, có quyền gì đuổi chúng tôi xuống lầu?” Đường Ân nhìn đôi nam nữ chó chết này, nở nụ cười mỉa mai.

Sắc mặt Giám đốc Hứa trở nên u ám: “Thật ngại quá, có lẽ mọi người không biết tấm thẻ này đại diện cho cái gì, chỉ có tiệm chính của phường Lan Quế chúng tôi trên toàn thế giới mới có tư cách tặng nó, là mỗi năm ít nhất phải tiêu phí một triệu ở phường Lan Quế mới có tư cách lấy được tấm thẻ khách quý cao cấp này. Chín trăm cửa hàng phường Lan Quế trên toàn thế giới nhìn thấy nó đều phải phục vụ bằng bàn quý tộc! Cho nên theo quy định, chỉ cần chúng tôi nhìn thấy nó thì nhất định phải phục tùng vô điều kiện…” “Cả triệu? Không thể nào, sao anh ta có thể giàu như vậy được…” Sắc mặt Nguyễn Thấm trở nên trắng bệch.

“Anh điên rồi đúng không? Anh nhìn ra từ đâu vậy, cậu ta mà có thể tiêu cả triệu ở tiệm của các anh à?” Trương Cường nổi trận lôi đình.

Đáy lòng Đường Ân thấy hơi khinh thường, đôi nam nữ chó chết này nghĩ rằng mình cao cao tại thượng, nhưng không hề nghĩ có vài người còn cao quý hơn trong tưởng tượng của bọn họ.

“Thật ngại quá, phiền mọi người xuống lầu!” Giám đốc Hứa nặng nề nói.

“Tôi không đi xuống, tôi cứ ở đây đấy, tôi đã nhìn trúng cái bàn này rồi, còn chuẩn bị lúc ăn cơm sẽ chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè nữa, bây giờ anh bảo tôi đi xuống lầu ăn cơm với đám khố rách áo ôm kia sao, tôi không đi..” Nguyễn Thấm vung tay đẩy Giám đốc Hứa ra.

Giám đốc Hứa nhìn Đường Ân.

Đường Ân nhìn dáng vẻ này của Nguyễn ‘Thấm, đáy lòng càng khinh bỉ hơn.

“Tôi không đi, để xem hôm nay ai có thể đuổi tôi đi..” Nguyễn Thấm tức giận nói.

Đường Ân hơi chán ghét: “Phường Lan Quế tiếp khách thế này à? Chẳng lẽ tôi nói chuyện không có tác dụng sao? Tôi chỉ cho phường Lan Quế các người hai phút, bảo đám người này cút đi ngay…” Giám đốc Hứa vội vàng cúi đầu cung kính, lạnh lùng nói với Nguyễn Thấm: “Quý cô này, nếu cô không rời khỏi đây, tôi sẽ báo cảnh sát xử lý, cô sẽ bị bắt vì tội quấy nhiễu trật tự công cộng, còn sẽ thông báo đến trường học của cô. Đến lúc đó, chỉ sợ sẽ không đơn giản như bây giờ đâu…” Nguyễn Thấm căn môi nhìn chăm chăm Đường Ân.

Đường Ân cười lạnh nhạt: “Đuổi sạch…

Nguyễn Thấm đứng phắt dậy, xoay người đi xuống lầu: “Xuống thì xuống, dù sao chắc chắn đồ chúng tôi ăn sẽ ngon hơn anh, một tên nghèo hèn thấp kém như anh có thể vào nhà hàng tốt như vậy cũng chỉ uống được một ly nước trắng thôi chứ gì!” Đường Ân lắc đầu, cười khẽ: “Đi xuống lầu? Có lẽ khi này cô nghe nhầm rồi, tôi nói là đuổi sạch mà, đuổi hết người trong phường Lan Quế ra cho tôi, ở đây chỉ cho phép tôi ở lại…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.