Cảnh tượng này trông vô cùng hoành tráng, cũng cực kỳ có sức tấn công.
Mấy nghìn chiếc máy bay không người lái vẫn đang không ngừng lấp lóe trên không trung, bên trên có ảnh chụp của Kỷ Du Du, in chữ tìm kiếm Kỷ Du Du, mà dưới ánh đèn rực rỡ sáng ngời kia, Đường Ân đứng trong sự bao vây của mười mấy người vệ sĩ, chậm rãi đi vào quán cafe.
Quán cafe bỗng yên tĩnh lại.
Vô số ánh mắt nhìn về phía Đường Ân, bọn họ không biết người kia là ai, nhưng mà kiểu xuất hiện này quả thật đã khắc ấn tượng rất sâu trong đầu họ.
Đường Ân không ngừng lại chút nào, đi thẳng đến góc, ánh mắt nhìn Kỷ Du Du, mặt lộ vẻ nghiêm khắc.
“Theo tôi về nhài” “Ừ…” Kỷ Du Du cúi đầu, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, giống như đứa trẻ vừa phạm sai lầm, chỉ biết vừa nãy khi Đường Ân mở miệng, cô chỉ đáp lại một tiếng theo bản năng, sau đó lập tức đứng dậy.
Người trong quán cafe còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết chàng trai khí thế ngất trời này bước vào, đi vào một bàn trong góc kia, sau đó một cô gái đứng dậy.
Khi cô gái này đứng dậy, mọi người mới thật sự kinh ngạc, cô gái này không phải chính là Kỷ Du Du trong tấm hình trên máy bay không người lái kia sao? Không ngờ Kỷ Du Du này lại ở trong quán cafe.
Năm triệu đấy! Làm sao lại bỏ lỡ như vậy được? Kỷ Du Du cúi đầu, giống như đứa trẻ vừa phạm lỗi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Đường Ân.
Lúc này Đường Ân mới chuyển ánh mắt nhìn về phía Mạnh Quán, cười hòa nhã: “Mạnh Quán à, em… Đã lâu không gặp!” “Đúng là đã lâu không gặp!” Mạnh Quán cười, lễ phép đưa tay phải ra.
Đường Ân cười, xoa đầu cô: “Lớn rồi, cũng trở nên xinh đẹp rồi!” Mạnh Quán nở nụ cười gượng gạo, nhưng khó mà che giấu được vẻ thất vọng của mình.
“Có thời gian đến chỗ anh làm khách nhé!” Đường Ân cười, xoay người kéo Kỷ Du Du đi ra phía ngoài cửa.
“Được!” Mạnh Quán thở phào nhẹ nhõm, vừa nấy trong giây phút khi nhìn thấy Đường Ân, tâm trạng cực kỳ căng thẳng, bé trai bằng lòng bảo vệ mình khi còn nhỏ đã biến thành dáng vẻ này rồi sao? Một tờ đính hôn, vốn là có chút duyên phận, nhưng không ngờ hai người còn chưa thật sự ở bên nhau đã xuất hiện quá nhiều rủi ro. Vốn dĩ tưởng rằng lần này đến thành phố Giang có thể giữ được tay Đường Ân, lại không ngờ rằng còn có một Kỷ Du Du đáng thương.
Trong lòng Mạnh Quán có chút ấm ức, nhưng lại chẳng thể oán giận được, tận sâu trong đáy lòng cô hiểu được thái độ làm người của Đường Ân, cũng biết lý do Đường Ân từ chối, chỉ có khó tránh khỏi hơi thất vọng vì tuổi thơ ngây thơ có chút không hoàn hảo của mình mà thôi.
Từ khi Đường Ân bước vào đến khi rời đi, tổng cộng không đến hai phút, đã có người xách theo năm hộp nặng, đặt lên chỗ lễ tân của quán cafe.
Khi mở hộp ra, bên trong đựng đầy tiền, tổng cộng là năm triệu! Ông chủ quán cafe thật sự mừng đến phát điên rồi, chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày như thế này! Đây quả thật là bánh nhân thịt từ trên trời rơi xuống! Giờ phút này, toàn bộ mọi người mới hiểu, bọn họ đã bỏ lỡ chuyện gì ở đây.
Nguyễn Thấm sững sờ nhìn tất cả chuyện này, dường như bản thân mình đang ở trong một thế giới khác, từ khi bước vào đến khi rời đi, Đường Ân không hề liếc nhìn cô ta một cái, hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến cô ta.
Trước đây, anh không như vậy! Đài phát thanh tuyên truyền, đài truyền hình phát sóng, màn hình xe taxi, máy bay không người lái trên không trung…
Tất cả mọi chuyện này gộp vào một chỗ, đều thể hiện được Đường Ân vốn dĩ không phải người bình thường, mà hành động giữa Đường Ân và Mạnh Quán cũng vô cùng thân thiết, chứng minh quan hệ giữa hai người bọn họ hoàn toàn không phải chỉ đơn giản là nhặt được ví tiền như vậy…
Toàn thân Nguyễn Thấm đều như trống rỗng, mờ mịt nhìn tất cả mọi chuyện xảy ra, nhưng không biết nên nói cái gì.
Đường Ân và Kỷ Du Du lên xe rời đi, mà đoàn xe thật dài này, không phải trước đây mình từng nhìn thấy rồi sao? Vừa nãy cô ta còn nói không biết Đường Ân thuê được ở đâu, nhưng bây giờ giống như một cái tát thật mạnh giáng vào mặt cô ta.
Thuê được, có thể thuê từ năm ngoái đến tận bây giờ hay sao? “Có lẽ chỉ là cô gái ngốc như vậy mới có thể thật sự bước vào lòng anh ấy!” Mạnh Quán liếc mắt nhìn Nguyễn Thấm, lắc đầu: “Vốn dĩ, kẻ có được tất cả những thứ này chính là cô, bây giờ lại trở thành người khác rồi…” Lúc này Nguyễn Thấm mới tỉnh táo lại, sắc mặt chấn động, môi khô nứt: “Đường Ẩn… Rốt cuộc là ai?” Mạnh Quán cười, cười cực kỳ xinh đẹp: “Là một người mà cô đã từng chạm được, nhưng sau này mãi mãi cũng không có cách nào ngước lên nhìn được nữa! Cô và anh ấy, ban đầu nên có một kết thúc tốt đẹp, ban đầu nên ở trong lâu đài, nhưng mà cô đã tự tay phá hủy tất cả rồi…
“Tôi…” Sóng lớn cuồn cuộn dâng lên trong lòng Nguyễn Thấm.
Mạnh Quán đứng dậy cười: “Có điều cũng tốt, bởi vì cô vốn không xứng với anh ấy! Anh ấy đã từng từ chối người vợ chưa cưới như tôi vì cô, chẳng qua vì cô ngu ngốc, khiến cho mình mất đi cả tòa thành, chỉ để nhặt về một cái ổ gà, còn vênh váo đắc ý ở đây! Loại người như cô, đã không còn có tư cách đứng bên cạnh anh ấy nữa rồi!” Sắc mặt Nguyễn Thấm chấn động, không kiềm được sợ hãi mà nhìn Mạnh Quán, nhưng lúc này Mạnh Quán đã bỏ đi rất xa rồi.
Vợ chưa cưới? Cô chủ nhà họ Mạnh lại là vợ chưa cưới của Đường Ân? Đường Ân đã từng từ chối cô chủ nhà họ Mạnh vì mình sao? Sắc mặt Nguyễn Thấm trắng bệch, cô ta biết rõ sau lưng cô chủ nhà họ Mạnh có thế lực như thế nào, đó là người mà ngay cả Trương Cường cũng có thể tùy ý trách mắng, đó là độ cao mà nhà họ Trương cả đời không với tới được. Lại không ngờ rằng, cô ta lại là vợ chưa cưới của Đường Ân! Có thể tưởng tượng được thân phận địa vị của Đường Ân cao đến mức nào chứ? Rốt cuộc mình đã làm gì vậy? Để cho người đàn ông đã từng nhịn ăn cơm cũng muốn mua quà tặng cho mình kia, đi đến tình cảnh mỗi người một ngả? Để cho người đàn ông vốn dĩ có được tất cả trong tay kia, trong chớp mắt đã rơi vào †ay người khác.
Nguyễn Thấm oà khóc, hối hận quấn riết trong lòng cô ta, cô ta không dám tưởng tượng, tại sao mình lại vì một dòng suối đắng như Trương Cường mà bỏ qua cả một Thái Bình Dương như Đường Ân.
Toàn bộ người trong quán cafe đều dõi mắt nhìn về phía Nguyễn Thấm, đều không hiểu tại sao cô gái này lại đột nhiên biến thành như vậy! Không có ai biết, chỉ có bản thân Nguyễn Thấm tự biết, cô ta trở nên như thế này là do chính bản thân mình tạo nghiệp.
Trên xe, Đường Ân lạnh lùng khoanh tay, tức giận hỏi: “Tại sao lại không nghe điện thoại?” “Tôi…” Kỷ Du Du cúi đầu, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể cúi đầu thấp xuống tận ngực.
“Cô có biết bởi vì cô rời đi, một mình tôi ở nhà lo lắng đến mức nào không?” Đường Ân vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như cũ, giận dữ nhìn Kỷ Du Du.
Trong lòng Kỷ Du Du ấm áp, giống như tất cả ấm ức đều tan thành mây khói theo những lời này của Đường Ân.
“Tôi còn tưởng rằng cô thiếu nợ tôi, không muốn trả lại nữa, nợ tôi mấy trăm nghìn còn định chạy à? Làm tôi tốn mất hơn sáu triệu mới tìm được cô…’ Đường Ân nhìn ra ngoài cửa xe, lẩm bẩm một câu.
Kỷ Du Du ngẩng đầu nhìn mặt Đường Ận, miệng hơi bu ra, trong lòng đột nhiên sinh ra rất nhiều không hài lòng.
Ai không định trả lại chứ? Mới có mấy trăm nghìn thôi mà…
Đường Ân nghiêng đầu, đột nhiên xoay đầu lại, hỏi với sắc mặt cực kỳ nghiêm khắc: “Tôi hỏi cô một câu, cô trả lời thành thật cho tôi…” “Câu hỏi gì?” Kỷ Du Du ngẩn ngơ, nhìn gương mặt Đường Ân, theo bản năng