Bạch Lưu Phong trái lo phải nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định đem nữ nhi phó thác cho đệ đệ mình, sau đó xuất phát đi tìm thê tử mất tích.
Không nghĩ tới, khi hắn vừa đi, về sau liền không còn bất luận tin tức gì nữa.
Chỉ trong chớp mắt, đã 11 năm trôi qua.
Trận pháp ẩn nấp này và chiếc hộp Huyết Vũ Khiên Ty, cũng là thứ mà Bạch Lưu Phong đã bỏ lại phía sau.
Dựa theo ước tính của hắn, thiên phú của hắn và thê tử đều xuất xắc như thế, nữ nhi bọn họ, khẳng định ít nhất cũng phải là thiên phú phẩm cấp 9, thậm chí còn có khả năng rất lớn, sẽ càng tiến xa thêm một bước!
Vì vậy, hơn mười năm sau, nữ nhi của hắn khẳng định sẽ đạt tới ranh giới thứ tư, Đan Huyền Cảnh.
Mà trận pháp hắn lưu lại này, hiệu quả ẩn nấp cũng sẽ chậm rãi suy yếu theo thời gian trôi qua.
Chờ đến lúc Bạch Nhược Ly đột phá Đan Huyền Cảnh, cũng vừa lúc có thể phá giải được trận pháp, nhận được hộp thư, sẽ hiểu được tất cả mọi sự tình.
“Nguyên lai là như thế này......”
Hoàng Nguyệt Ly xem xong, chậm rãi khép quyển trục lại, thổn thức trong lòng.
Bạch Lưu Phong đều thật sự suy xét chu đáo hết thảy mọi thứ, mới yên tâm rời đi, nhưng thế sự vô thường, cuối cùng sự tình phát triển, hoàn toàn khác xa với dự đoán của hắn.
Năm đó, thời điểm khi Bạch Lưu Phong còn chưa mất tích, Bạch Lưu Cảnh vẫn luôn hành động giống như là một đệ đệ tốt, rất cung kính đối với huynh trưởng, hai anh em tình cảm thâm hậu.
Ngay cả khi nằm mơ, Bạch Lưu Phong cũng không thể ngờ được, khi mình mới vừa mới rời đi, đệ đệ bỗng nhiên biến thành con sói trở mặt vô tình, bắt đầu ngược đãi chất nữ (cháu gái).
Ngoài ra, Bạch Nhược Ly thực sự kế thừa thiên phú trác tuyệt từ cha mẹ nàng, thậm chí càng cường đại hơn, nhưng thiên phú này thật sự quá nghịch thiên, ngược lại khiến nàng vẫn luôn hành xử không khác gì một phế vật......
Hết thảy này, đều phảng phất như có một đôi bàn tay to vô hình, đang thao túng mọi vận mệnh theo quỹ đạo của nó.
Khi quyển trục được đóng lại, dù không có lửa nhưng vẫn tự bốc cháy, không lâu sau, đã biến thành tro đen.
Tầm mắt Hoàng Nguyệt Ly một lần nữa chuyển hướng về phía hộp gỗ đỏ, có một mặt dây chuyền ngọc bích nhỏ nằm trong góc.
Trong bức thư của Bạch Lưu Phong từng nhắc tới, những năm hắn lang bạt ở Nam Thiên Vực, tài phú tích lũy được đều gửi ở một nơi an toàn, chỉ cần dùng mặt dây chuyền ngọc bích này thì có thể mở ra được nơi bí ẩn kia, tiếp cận được bảo vật bên trong.
Hoàng Nguyệt Ly cầm mặt dây chuyền ngọc bích lên, nhìn kỹ.
Trên một mặt của ngọc bích viết: Dần tự thứ 3, bên trái 11, phía trên 2 9.
Cái này có ý nghĩa gì?
Hoàng Nguyệt Ly khẽ nhíu mày, lật mặt ngọc bích. Trên một mặt khác, có khắc hai văn tự cổ.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra, ngay sau đó đáy mắt toát ra thần sắc khiếp sợ!
Tinh Diệu!
Trên mặt dây chuyền ngọc bích này có khắc hai chữ Tinh Diệu!
Nhắc tới hai chữ này, ở toàn bộ Nam Thiên Vực, có thể nói là không người không biết, không người không hiểu.
Bởi vì Tinh Diệu Tông đúng là tông môn lớn nhất toàn bộ Nam Thiên Vực, thế lực ảnh hưởng đến mấy trăm tiểu quốc trên toàn Nam Thiên Vực. Thậm chí, ngay cả vực chủ Nam Thiên Vực ở trước mặt đệ tử hạch tâm của Tinh Diệu Tông, đều không thể không khom lưng uốn gối.
Ngay cả trong toàn bộ đại lục Thiên Lăng, Tinh Diệu Tông đều có thể được xếp vào hàng thế lực lớn nhất.
Mà hai chữ Tinh Diệu này, chính là tinh chế của Tinh Diệu Tông, người bình thường không dám mô phỏng nó.
Làm thế nào mà Bạch Lưu Phong lại có quan hệ với Tinh Diệu Tông?
Ngoài ra, những con số vô nghĩa trên mặt ngọc bích, lại có ý nghĩa gì?
Hoàng Nguyệt Ly vốn đang cho rằng, Bạch Lưu Phong sẽ lưu lại cho nàng một bản đồ kho báu!
Nhưng mà, sự thật chứng minh, nàng đã mơ ước quá tốt đẹp.
Cho dù nàng kiểm tra như thế nào, ngoài mặt dây chuyền ngọc bích ra, trong hộp không còn bất kỳ manh mối nào khác.
Hoàng Nguyệt Ly không có cách khác, chỉ có thể cất giữ mặt dây chuyền ngọc bích và hộp liền mạch.