Edit & Dịch: Emily Ton.
Quan trọng hơn, Thái Tử điện hạ vẫn luôn được biết đến là đệ nhất thiên tài Nam Việt Quốc. Hắn có thể ngồi lên vị trí Thái tử, không chỉ bởi vì hắn là đích trưởng tử do Hoàng hậu sinh, mà là bởi vì thực lực của hắn có thể áp đảo tất cả những huynh đệ khác.
Tuy nhiên, thực lực các chủ đại nhân rõ ràng còn muốn cao hơn Thái tử rất nhiều, nếu như hắn là một hoàng tử, ngay cả một trăm Thái tử cũng đều không đấu lại hắn.
Nếu suy nghĩ như vậy, hắn thật ra có thể cũng chỉ là một Vương gia bình thường hoặc tương tự như thế......
Hoàng Nguyệt Ly suy nghĩ trước sau, cũng không hiểu rõ những phức tạp ẩn dấu bên trong.
Nghĩ không ra, nàng cũng đành từ bỏ.
Các chủ Thiên Trân Các vẫn luôn kín đáo gạt đi thân phận của hắn, khẳng định là có mưu đồ, nàng cũng không có ý định phải thám thính sự riêng tư của người khác.
Hơn nữa, ngày đó khi hai người tách ra, cũng nháo ra một trận kỳ quặc như thế......
Nói không chừng, nam nhân kia đã không có ý định tiếp tục có bất luận quan hệ nào cùng nàng nữa.
Rốt cuộc, nam nhân với thực lực cường đại có tính cách bá đạo giống hắn, khẳng định rất hiếm khi phải chịu thất bại như vậy. Thật sự rất khó tưởng tượng được cảm giác khi bị một nữ nhân cự tuyệt sẽ như thế nào.
Nàng có thể cảm giác được, sự chân thành của nam nhân kia đối nàng.
Vì thế, bị nàng cự tuyệt không chút lưu tình nào như vậy, nhất định sẽ thực sự bị thương, hơn nữa sự tự tôn cũng sẽ chịu thương tổn.
Nhưng, nguyên nhân chính là vì hắn quá nhiệt tình với nàng, Hoàng Nguyệt Ly mới quyết định phải dùng thái độ kiên quyết nhất, đuổi hắn ra khỏi thế giới của nàng.
Bởi vì, ở trong lòng nàng, đã có Mộ Thừa Ảnh, nàng không muốn bắt cá hai tay, cho người khác hy vọng hão huyền. Trong khi tình cảm của nam nhân kia đối nàng vẫn chưa quá sâu, cự tuyệt hắn đúng lúc thế này, điều này sẽ tốt cho cả hai người bọn họ.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến ngày đó nàng chạy thoát khỏi Minh Hoa Cung, thần sắc âm trầm lạnh băng trên mặt các chủ, trong lòng nàng cũng mơ hồ có loại cảm giác chua xót.
Không phải hắn không tốt, nhưng......
Đáng tiếc......
Hoàng Nguyệt Ly dựa vào dưới cây hoa đào, tâm tư đã trôi đi rất xa.
Đúng lúc này, cách đó không xa có mấy vị thiên kim tiểu thư đang lên tiếng nghị luận, truyền vào trong tai nàng.
“Các ngươi có nhìn thấy không? Nam nhân vừa rồi đi ngang qua, lớn lên thật là tuấn mỹ xuất sắc, ta thiếu chút nữa đã nhìn xem đến nỗi ngây người. Từ trước tới nay ta chưa từng thấy nam nhân tuấn mỹ như vậy! Không biết hắn có thân phận gì? Chẳng lẽ là công tử của vị đại thần nào sao?”
“Hắn cũng không phải là nhi tử của đại thần nào, mà là một vị hoàng tử điện hạ!”
“Hắn là hoàng tử? Nhưng, cô cô ta chính là Quý phi được Hoàng thượng sủng ái, mỗi năm ta đều phải tiến cung nhiều lần, từ trước tới nay cũng chưa từng nhìn thấy hắn? Với vẻ ngoài như vậy, nếu như ta đã từng gặp qua, tuyệt đối sẽ không quên.”
“Cô cô ngươi được sủng ái, chính là sự tình mấy năm qua đúng không? Chẳng trách không biết, vị này...... chính là Nhị hoàng tử trong truyền thuyết-- Dự Vương điện hạ!”
“Cái gì? Hắn chính là Dự Vương điện hạ?”
“Chẳng trách lớn lên tuấn mỹ như thế!”
“Đều nói Dự Vương điện hạ phong tư trác tuyệt, không ai có thể so, quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Khi Hoàng Nguyệt Ly nghe được đối thoại giữa các nàng, nàng khẽ nhíu mày.
Dự Vương? Bọn họ đang nói tới các chủ Thiên Trân Các?
Chẳng lẽ hắn thật đúng là một hoàng tử hay sao?
Hoàng Nguyệt Ly không thể không bí mật hoạt động thân mình một chút, di chuyển tới gần hơn, dỏng tai, muốn nghe xem các nàng đang nói chuyện gì.
Mấy thiên kim vẫn tiếp tục nói ríu rít không ngừng.
“Khoan đã, Dự Vương điện hạ rốt cuộc là chuyện như thế nào? Vì sao các ngươi đều biết hắn?”
Rất rõ ràng, không phải ai cũng biết Dự Vương.
Rất nhanh đã có người đưa ra giải đáp: “Ngươi ngay cả Dự Vương cũng không biết sao?! Mẫu thân của Dự Vương điện hạ, chính là Minh phi nương nương được sủng ái nhất từ 20 trước!”