*Chương này có yếu tố gợi dục, mọi người cân nhắc trước khi đọc nhé.
“Hôm nay ta đi chùa Tây Thiện cầu phúc cho ngươi, nhiều bậc thang như vậy ta đều leo hết rồi.” - Kỳ Văn dựa vào đầu giường, y chăm chú nhìn Yến Dĩ Tuần, miệng không ngừng nói: “Bình thường ta rất lười, đây là lần đầu tiên ta không hề lười biếng đấy.”
“Ngươi nhìn đi, tại ngươi mà trán ta bầm hết cả rồi.” - Kỳ Văn cười nhạt một tiếng, như là đang nói với chính mình: “Đều tại ngươi hết, nếu ngươi tỉnh lại sớm một chút thì trán ta đâu có bầm.”
“Chờ ngươi tỉnh lại, ta nhất định phải mắng ngươi.”
Kỳ Văn càng nói càng ủy khuất, vươn tay sờ sờ chóp mũi Yến Dĩ Tuần: “Cho nên ngươi...có thể mau chóng tỉnh lại không.”
“Ta rất nhớ ngươi.”
Nói xong y trầm ngâm một lúc lâu, đợi cảm xúc bình ổn Kỳ Văn mới chậm rãi đứng dậy. Y lấy khăn mặt nhúng vào chậu nước rồi thẫn thờ nhìn nó thấm ướt từng chút một. Sau khi vắt khô khăn, Kỳ Văn cẩn thận lau trán cho Yến Dĩ Tuần, y không dám dùng sức, giống như đang lau một món bảo vật dễ vỡ vậy.
Đợi sau khi lau xong, Kỳ Văn với lấy ấm nước bên cạnh rót ra. Y nhẹ nhàng múc một thìa nước rồi thổi nguội, chầm chậm đút vào miệng Yến Dĩ Tuần. Thế nhưng Yến Dĩ Tuần lại không thể nuốt xuống.
Mấy ngày liên tục không uống nước khiến cho môi của Yến Dĩ Tuần trở nên khô và nứt nẻ, nếu còn không uống thì sẽ bị mất nước. Kỳ Văn nhìn chằm chằm cái thìa hồi lâu, trong đầu nảy ra một cách.
Sau khi xoắn xuýt một hồi thì Kỳ Văn quyết tâm, y áy náy nói nhỏ: “Điện hạ, mạo phạm rồi.”
Nói xong, Kỳ Văn ngậm lấy một ngụm nước, khẩn trương đẩy nước vào miệng Yến Dĩ Tuần, sau đó đóng chặt miệng hắn lại. Môi hai người áp vào nhau, xúc cảm mềm mại vô cùng rõ ràng, Kỳ Văn còn nghe thấy tim mình đập thình thịch từng hồi như đang đánh trống.
Từng ngụm từng ngụm truyền tới, môi của Yến Dĩ Tuần cuối cùng không còn khô như trước nữa.
Bát được đặt lại ở góc bàn, trong không gian yên tĩnh, Kỳ Văn chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng của chính mình. Kỳ Văn đỏ bừng mặt giống như đứa trẻ vừa ăn trộm mật đường, y thầm nhớ lại cảm giác vừa rồi. Cuối cùng y bối rối chỉnh lại góc chăn cho Yến Dĩ Tuần, sau đó thở dài nhẹ nhõm một cái.
Đợi sau khi thu xếp xong xuôi, Kỳ Văn chạm nhẹ vào môi dưới của Yến Dĩ Tuần, khóe mắt cong lên.
“Phu quân, mơ đẹp nhé.”
*
Trong mấy ngày tiếp theo, Ôn Nghiễn và Thượng Thanh mỗi ngày đều tới Cảnh Dương Cung. Thượng Thanh không còn khóc rống đòi tìm hung phạm nữa, chỉ yên lặng trông coi Yến Dĩ Tuần cùng với Kỳ Văn. Còn có Yến Chiêu và Trì Linh, dù bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ nhưng khi có thời gian sẽ ngay lập tức chạy đến Cảnh Dương Cung.
Nhờ có Ôn Nghiễn và những người khác dốc lòng chăm sóc, tình trạng của Yến Dĩ Tuần đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại. Có điều tình trạng có chuyển biến đã là tốt lắm rồi, so với dáng vẻ phiền muộn những ngày qua, Kỳ Văn đã buông lỏng không ít.
Mà Cảnh Dương Cung hôm nay lại đón tiếp một vị khách không mời mà tới.
Kỳ Văn như thường lệ ngồi ở bên giường cẩn thận lau trán cho Yến Dĩ Tuần, đột nhiên y nghe thấy có tiếng động lớn ở bên ngoài. Tiếng nói chuyện của lính canh cùng với tiếng va đập của vũ khí tạo thành một hồi âm thanh hỗn loạn.
Quá ồn ào.
Kỳ Văn nhíu mày đứng dậy mở cửa, định xem thử rốt cuộc có chuyện gì mà thị vệ lại huyên náo đến như vậy. Kết quả, vừa mở cửa thì thấy rất nhiều thị vệ tụ tập bên ngoài đang chặn đường Yến Thanh Việt: “Vinh Vương điện hạ, người không thể vào. Vương phi đã phân phó không cho bất kỳ ai vào đây, xin người đừng làm khó bọn tiểu nhân.”
“Vinh Vương điện hạ, xin đừng đi vào!”
Thị vệ đương nhiên không ngăn nổi Yến Thanh Việt, hắn một cước đã đá văng được thị vệ, ánh mắt hung ác: “Cút.”
Sao Yến Thanh Việt lại đột nhiên đến Cảnh Dương Cung?!
Kẻ đến không có thiện ý, Kỳ Văn ngay lập tức muốn đóng cửa lại, nhưng cửa chưa kịp đóng đã bị một cây quạt gỗ chặn lại. Quạt gỗ kẹp ở khe cửa, Kỳ Văn làm cách nào cũng không đóng lại được.
Thuận theo cánh tay cầm cây quạt chính là Yến Thanh Việt đang nhìn y, hắn còn nở một nụ cười với y.
“Thế tử, lâu rồi không gặp.”
Nụ cười này khiến Kỳ Văn rùng mình, y liên tục lùi ra sau hai bước, giọng điệu không mấy thân thiện: “Vinh Vương điện hạ hôm nay đặc biệt đến Cảnh Dương Cung để làm gì?”
Yến Thanh Việt không chịu bị người ta cho đứng ở bên ngoài, hắn tự mình bước vào phòng rồi sai người bên cạnh đóng cửa lại. Cánh cửa kêu cót két một tiếng chặn lại ánh sáng ở bên ngoài, Kỳ Văn nhìn thấy rõ kẻ đóng cửa chính là Từ Sa nam giả nữ.
Từ Sa. Kỳ Văn nghiến răng.
Chính là kẻ ám sát Yến Dĩ Tuần.
Nếu không phải do Từ Sa, nếu không phải do Yến Thanh Việt, Yến Dĩ Tuần hiện tại sẽ không nằm trên giường hôn mê như vậy.
Yến Thanh Việt liếc mắt ra hiệu với Từ Sa, Từ Sa lập tức hiểu ý, đưa một cái ghế tới. Yến Thanh Việt chống quạt ngồi xuống, bắt chéo chân lên, cười nói: “Thế tử nói gì vậy, bổn vương không có chuyện gì thì không được đến nhìn một chút sao?”
Kỳ Văn quay đầu nhìn hắn, y không trả lời.
“Hôm qua bổn vương nghe nói có người hành thích đệ đệ, Nhị đệ thật đáng thương, vừa từ Hoài Bắc trở về đã gặp tai họa lớn như vậy. Bổn vương thật sự rất đau lòng nha.”
“Hôm nay tình cờ ta lại khá rảnh rỗi nên đến Cảnh Dương Cung thăm Nhị đệ một chuyến.”
“Sao vậy? Thế tử không hoan nghênh bổn vương à?”
Nội tâm Kỳ Văn giễu cợt, có hoan nghênh hay không, trong lòng ngươi còn không rõ sao.
Rõ ràng là người do hắn phái đến, vậy mà lại dám chạy đến đây diễn trò mèo khóc chuột. Trước đó Yến Thanh Việt bắt cóc mình đã phơi bày mâu thuẫn của bọn họ ra ánh sáng, vậy mà hiện tại còn ở đây giả vờ giả vịt.
Thật sự buồn nôn.
“Nhị điện hạ sớm muộn gì cũng sẽ khỏe lại, không cần Vinh Vương điện hạ quan tâm.” - Kỳ Văn giương cằm, không nể mặt mũi ra lệnh đuổi khách: “Nếu như không còn chuyện gì, xin Vinh Vương điện hạ về cho.”
“Đương nhiên là có việc.” - Yến Thanh Việt hoàn toàn không quan tâm khi bị y đuổi khách, chỉ nhìn chằm chằm Kỳ Văn: “Bổn vương còn muốn xem Thế tử dạo gần đây thế nào.”
“Tạ điện hạ quan tâm. Chỉ cần điện hạ không đến, thần liền thấy rất khỏe.”
Yến Thanh Việt trầm thấp cười một tiếng, chuyển đề tài: “Bổn vương phát hiện ngươi dạo gần đây càng ngày càng đẹp.”
Như bị rắn độc quấn lấy, Kỳ Văn rùng mình một cái: “Vinh Vương điện hạ quá khen rồi.”
“Nào có quá khen.” - Yến Thanh Việt xoay xoay nhẫn ngọc trên tay, thản nhiên nói: “Từ ngày chúng ta từ biệt nhau, bổn vương lúc nào cũng thấy nhớ ngươi nha.”
“Vậy điện hạ đừng nhớ nữa.”
Yến Thanh Việt cười phá lên: “Thế tử càng ngày càng thú vị. Dáng vẻ quật cường này của Thế tử thật khiến cho bổn vương ngay lập tức muốn 'nuốt chửng' ngươi.”
Nuốt chửng?
“Có ý gì?”
Yến Thanh Việt ngả người ra sau: “Có ý gì à...Xem ra Yến Dĩ Tuần vẫn chưa dạy ngươi đàng hoàng rồi.”
“Thật là.” - Yến Thanh Việt cười nhạo một tiếng, đặt cây quạt lên bàn, rồi ngoắc ngón tay với Từ Sa: “Từ Sa, ngươi qua đây.”
Từ Sa nghe lệnh đi đến trước mặt Yến Thanh Việt, Yến Thanh Việt dạng hai chân ra rồi nói: “Quỳ xuống.”
“Ngươi nói cho Thế tử biết, bổn vương là có ý gì.”
Từ Sa không có chút kháng cự nào, ở trước mặt Yến Thanh Việt quỳ gối xuống đất. Môi của hắn dán vào hạ bộ của Yến Thanh Việt, chậm rãi cởi bỏ đai lưng của hắn rồi đặt sang một bên.
?!
Động tác của hai người đầy ái muội, lại vô cùng rõ ràng. Dù cho Kỳ Văn chưa từng làm loại chuyện này, nhưng cũng xem như có hiểu biết.
Rốt cuộc Yến Thanh Việt muốn gì, tại sao lại muốn làm chuyện đó ngay trước mặt y?!
Chẳng trách Từ Sa lại nguyện ý bán mạng cho Yến Thanh Việt, thì ra gã và Yến Thanh Việt là loại quan hệ này! Nhưng Yến Thanh Việt không phải đã có Vương phi rồi sao??
Kỳ Văn tin nếu y không ngăn lại, tên điên Yến Thanh Việt này sẽ thật sự làm chuyện đó với Từ Sa ngay trước mặt y: “Vinh Vương điện hạ, loại hành vi này hơi tế nhị quá rồi.”
“Nếu điện hạ muốn làm chuyện riêng tư. có thể về phủ của mình. Muốn làm bao lâu cũng được, bao nhiêu người cũng thế. Cứ coi như là muốn làm tập thể đi, thần đều sẽ không can thiệp.”
“Cái gì mà tế nhị?” - Yến Thanh Việt vuốt đầu Từ Sa, động tác thân mật: “Bổn vương là đang đặc biệt làm cho Thế tử xem.”
“Yến Dĩ Tuần không dạy ngươi, vậy để bổn vương đích thân dạy ngươi.”
Hai người giống như đã luyện tập qua vô số lần nên vô cùng ăn ý, giọng nói của Yến Thanh Việt đã hơi khàn đặc: “Tiếp tục.”
Từ Sa ngoan ngoãn gật đầu, hai tay hai chân đều chống trên đất như một con chó.
Kinh tởm, thật sự quá kinh tởm.
Yến Thanh Việt hết lần này đến lần khác đụng tới giới hạn chịu đựng của Kỳ Văn, để y biết rốt cuộc một kẻ biến thái có thể biến thái đến mức nào.
Kỳ Văn chỉ có thể nhìn thấy động tác phía sau lưng của Từ Sa, nhưng những âm thanh khó nghe kia vẫn liên tục lọt vào tai y. Toàn thân Kỳ Văn đều run lên, Yến Dĩ Tuần bây giờ sống chết ra sao còn chưa biết, vậy mà bọn gã lại dám ngang nhiên tuyên dâm trong căn phòng này.
Yến Thanh Việt vừa rồi nói muốn nuốt chửng mình, chính là muốn làm loại chuyện này sao?
Kỳ Văn trợn to mắt không thể tin nổi, dạ dày trào lên cảm giác buồn nôn. Y muốn lao ra ngoài, nhưng lại nghĩ nếu mình lao ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại một mình Yến Dĩ Tuần đang hôn mê. Nếu y chạy đi, để Yến Dĩ Tuần hôn mê nằm đó, khác nào mặc cho người khác định đoạt mạng sống của hắn.
Tên điên Yến Thanh Việt này nói không chừng sẽ làm gì đó Yến Dĩ Tuần! Kỳ Văn chỉ đành nén lại cảm giác buồn nôn, đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
Bên tai vang lên tiếng nước bọt nhóp nhép, trước mặt y là Yến Thanh Việt đang lấy tay ấn đầu Từ Sa xuống thật sâu, thi thoảng phát ra tiếng hừ trầm thấp như để ban thưởng cho gã.
Kỳ Văn cảm thấy thật bẩn thỉu. Cả người đều trở nên ô uế.
Giống như nhìn thấy mèo đái chó ỉa, Kỳ Văn hiện tại chỉ muốn chuyện này nhanh chóng kết thúc để y có thể chạy đi rửa mắt của chính mình.
Chắc là sẽ không đến nửa canh giờ đâu đúng không? Kỳ Văn tự an ủi chính mình.
Đáng tiếc, y nghĩ sai rồi.
Loại thời điểm này, mỗi giây mỗi phút trôi qua đều khốn khổ giống như bị lăng trì*. Kỳ Văn chết lặng đứng im một chỗ, quả thực một ngày trôi qua như một năm.
*Lăng trì: là giết phạm nhân bằng cách cắt chân tay, xẻo từng miếng thịt khiến họ chết dần.
Kỳ Văn bỗng nhiên cảm thấy may mắn khi Yến Dĩ Tuần đang ở trạng thái hôn mê, nếu tỉnh lại mà trông thấy một cảnh tượng này, lại phải nghe mấy thứ âm thanh ọp ẹp dính nhớp kia, quả thực sẽ buồn nôn đến cực điểm, có khi lại trọng thương tiếp.
Đại ca tốt, thế mà lại là loại người này.
Thật sự quá nực cười!
Vì cái gì mà biểu tình của Yến Thanh Việt lại có vẻ hưởng thụ như vậy, làm loại chuyện đó...khoa trương đến vậy sao. Kỳ Văn không khỏi cảm thấy xấu hổ, y muốn quay mặt đi chỗ khác nhưng trong lòng lại hiếu kỳ, không nhịn được mà nhìn về phía bên kia.
Thật không hợp lẽ thường, thật sự không hợp lẽ thường.
Như bị phạt đứng trong vòng nửa canh giờ, suy nghĩ của Kỳ Văn đã chạy Đông chạy Tây từ lúc nào.
Y và Yến Dĩ Tuần cũng có thể...làm loại chuyện này sao?
Làm những chuyện này sẽ có cảm giác gì?
Nếu làm rồi, sẽ không thể quay đầu lại nữa?