Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 45: Chương 45: Yến dĩ tuần, ta rất nhớ ngươi




Không phải là yêu thích giữa bạn bè, mà là yêu thích giữa người yêu với nhau. Kỳ Văn vậy mà lại sinh ra cảm giác muốn độc chiếm Yến Dĩ Tuần, không muốn để cho Yến Dĩ Tuần cưới Thượng Thanh.

Đáng lẽ nên nhận ra sớm hơn.

Cùng Yến Dĩ Tuần ở chung, từng chuyện nhỏ nhặt y đều theo bản năng ỷ vào hắn, cũng từng chút rung động với hắn.

Y thích Yến Dĩ Tuần.

Nhưng đến khi nhìn thấu lòng mình, sinh mệnh của người đó lại đang hấp hối.

Kỳ Văn nắm lấy tay Yến Dĩ Tuần vuốt ve, bàn tay này y đã nắm không biết bao nhiêu lần. Điều khác biệt chính là, những lần nắm tay trước đều lấy danh nghĩa huynh đệ bằng hữu, còn hôm nay chính là lần đầu tiên nắm tay Yến Dĩ Tuần với tâm ý dành cho người trong lòng.

Kỳ Văn không nỡ buông ra.

Có lẽ người tập võ có thể lực và nội khí dồi dào nên những lần trước lòng bàn tay của Yến Dĩ Tuần đều rất ấm áp, nhưng lần này tay của hắn có hơi lạnh. Kỳ Văn nhẹ nhàng đặt tay Yến Dĩ Tuần xuống, rồi kéo chăn bông đắp lên. Như thể vẫn chưa đủ, Kỳ Văn còn nhét tay Yến Dĩ Tuần vào chăn rồi ấn xuống dưới, không để gió lọt vào.

Chỉ có như vậy, Kỳ Văn mới cảm thấy mình làm được gì đó cho hắn.

Công chúa Thượng Thanh ngồi bên cạnh vẫn đang mắng mỏ thích khách không ngừng. Kỳ Văn không xen vào, chỉ yên lặng lắng nghe, y không nói lời nào nhìn Yến Dĩ Tuần đang hôn mê bất tỉnh. Y không thể giống như công chúa Thượng Thanh cứ thế trút hết đau buồn ra ngoài, chỉ có thể giả bộ điềm nhiên, đem tất cả bi thương giấu ở trong lòng.

Mãi đến khi Thượng Thanh gần như không còn gì để mắng, Kỳ Văn mới đưa khăn tay cho nàng: “Thượng Thanh công chúa, người đừng quá đau buồn.”

“Sao có thể không đau buồn?” – Thượng Thanh hơi không khống chế được cảm xúc, hơi giật lấy khăn tay của Kỳ Văn: “Chẳng lẽ ngươi không lo lắng cho Tuần ca ca chút nào sao?”

Thượng Thanh đột nhiên trách cứ khiến Kỳ Văn sững sờ, y mở miệng nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống lời muốn nói, lựa chọn không trả lời.

“Sao ngươi không nói gì?” – Thấy Kỳ Văn im lặng, Thượng Thanh càng tức giận: “Uổng công Tuần ca ca ngày nào cũng nhắc đến ngươi. Bây giờ Tuần ca ca sắp nguy rồi, vậy mà ngươi lại chẳng có chút phản ứng nào cả.”

“Có.” – Yến Chiêu trầm giọng cắt ngang. Hắn không nhìn nổi nữa, kéo Thượng Thanh đang mất kiểm soát: “Thượng Thanh công chúa, ngươi muốn Thế tử có phản ứng gì? Chẳng lẽ phải giống ngươi, khóc lóc ầm ĩ, phát tiết hết cảm xúc mới được sao?”

Thượng Thanh bị Yến Chiêu hung dữ mắng, nước mắt lại lã chã rơi xuống từng giọt lớn. Nàng ngậm miệng lại, ở một bên khóc nấc lên, nhưng chỉ dám thút thít.

Lúc này bên tai mới yên tĩnh lại.

Vô duyên vô cớ bị mắng, Kỳ Văn cúi thấp đầu, bao nhiêu phẫn nộ, ấm ức và những cảm xúc khác hỗn loạn ở trong lòng. Kỳ Văn cảm thấy sống mũi cay cay, nước mắt trực chờ nơi khóe mắt. Y cố nén không cho nước mắt rơi xuống, thì thào: “Sao có thể không buồn đây.”

Nước mắt chảy ngược vào miệng, mặn chát.

Khi Kỳ Văn mở miệng nói chuyện lần nữa, giọng nói đã nghẹn ngào: “Yến Dĩ Tuần là phu quân của ta, ta so với bất kỳ ai cũng rất khổ sở.”

Nghe thấy một tiếng phu quân này, Yến Chiêu lập tức ngước mắt nhìn Kỳ Văn, không biết từ khi nào đôi mắt của y đã đỏ hoe, cả người thất thần. Mọi động tác và phản ứng nhỏ nhặt của Kỳ Văn đều bị Yến Chiêu thu hết vào mắt, đáy lòng hắn sinh ra một cảm giác quái dị.

Sau khi nghe Kỳ Văn nói những lời này, trong lúc nhất thời không ai dám lên tiếng mà chỉ ngồi yên ở chỗ của mình. Chôn giấu trong sự im lặng này chính là sự kiềm chế cùng cực của đám người, bởi vì chỉ một câu cãi vả thôi cũng sẽ kích động dây thần kinh của bọn họ.

Kỳ Văn bước ra khỏi phòng, nặng nề thở sâu một hơi.

Rốt cuộc kìm nén cũng không có tác dụng, y vẫn là hoảng sợ.

Dù bên ngoài có gió mát thổi qua, Kỳ Văn vẫn cảm thấy vô cùng bực bội. Bực bội đến mức không thở nổi, giống như có một tảng đá đè nghẹt trái tim y khiến cho mọi cảm giác kiệt quệ và bất lực kẹt lại trong lòng.

Lục Diên nghe thấy động tĩnh trong phòng, lúc này đi đến bắt gặp Kỳ Văn hai mắt đỏ hoe, nhất thời hắn không biết phải an ủi ra sao: “Thế tử.”

“Ừm.” – Kỳ Văn cố gắng đè xuống chua xót trong lòng, làm ra vẻ bình ổn. Y hít sâu một hơi rồi phân phó: “Chuẩn bị xe ngựa, đi chùa Tây Thiện.”

Mặc dù không biết vì sao Kỳ Văn đột nhiên muốn đi chùa Tây Thiện nhưng Lục Diên cũng không hỏi nhiều, bình tĩnh đáp lại: “Vâng.”

Trên xe ngựa, Kỳ Văn không ồn ào giống như mọi ngày, dọc đường chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Lục Diên ngập ngừng hỏi han vài câu nhưng Kỳ Văn lại ngậm miệng không nói lời nào, Lục Diên cũng không hỏi thêm nữa.

Xe ngựa đi chừng hai canh giờ* thì tới chùa Tây Thiện, chuyện đầu tiên Kỳ Văn làm chính là lên núi tìm trụ trì.

*2 canh giờ: 4 tiếng (1 canh giờ = 2 tiếng)

Chùa Tây Thiện vẫn là chùa Tây Thiện, nhưng tâm trạng của Kỳ Văn đã thay đổi. Lần trước bọn họ đến là để cầu phúc cho Hoàng Thượng, cầu phúc cho bản thân. Mà lần này đến, là vì Yến Dĩ Tuần, là để cầu phúc cho phu quân của y.

Là phu quân, cũng là người yêu.

Kỳ Văn quỳ xuống trước tượng Phật, lắc lắc hộp gỗ rồi rút ra quẻ xăm, sau đó đưa cho trụ trì.

Trụ trì nhận lấy tờ giấy được gấp đôi.

Kỳ Văn không chớp mắt nhìn chằm chằm tờ xăm trong tay trụ trì, y căng thẳng đến mức không dám thở mạnh. Kỳ Văn im lặng đợi trụ trì đoán xăm nhưng chỉ thấy trụ trì đưa lại tờ giấy cho mình. Kỳ Văn khó hiểu, ngơ ngác nhận lấy tờ giấy rồi mở ra. Trên tờ giấy được viết tám chữ lớn: “Chân thành sẽ linh, chân tình sẽ rõ.”

Chân thành sẽ linh, chân tình sẽ rõ.

Chẳng trách trụ trì không giải thích. Kỳ Văn đã hiểu, cúi đầu cảm ơn trụ trì.

Khi ra khỏi đại điện, Kỳ Văn thắp ba nén hương trước lư hương, sau đó hơi khom lưng cúi lạy ba bái.

Y đứng thẳng dậy và ngước nhìn lên, phía trước là hơn nghìn bậc thang thẳng tắp, có thể trông thấy ở bậc thang cuối cùng là tầng tầng lớp lớp các tòa điện xếp chồng lên nhau. Mà ở trên cùng chính là chủ điện của chùa Tây Thiện.

Kỳ Văn cầm nén hương vừa thắp bước đến trước bậc thang. Đứng vững trên bậc thang, Kỳ Văn không nhanh không chậm xoay người cúi đầu xuống, sau đó quỳ gối dập đầu. Sau khi xong động tác này, y đứng dậy, bước lên bậc thang tiếp theo rồi lặp lại động tác vừa rồi.

Lục Diên thấy thế thì lo lắng, hắn không nghĩ Kỳ Văn lại muốn đi một bước lại dập đầu một lần. Phía trên còn hơn mấy ngàn bậc thang, nếu Kỳ Văn cứ lặp đi lặp lại động tác này, chưa kịp leo tới đỉnh thì người đã kiệt sức mà ngã quỵ mất!

Hắn vội vàng đi đến đỡ lấy Kỳ Văn, khuyên nhủ: “Thế tử, phía trên còn mấy ngàn bậc thang, người làm như vậy thân thể sẽ không chịu nổi đâu.”

Bị Lục Diên kéo lại, Kỳ Văn hơi dừng động tác. Y ngước nhìn Lục Diên, nhưng cũng không có ý định dừng lại.

“Lục Diên.” - Kỳ Văn lấy tờ xăm trong tay áo nhét vào tay của Lục Diên, y nhìn hắn: “Làm như vậy ta mới có thể an tâm hơn một chút, ít nhất ta biết mình làm được gì đó cho Yến Dĩ Tuần.”

“Ngươi hiểu không?”

Lục Diên mở tờ giấy ra xem, nhìn thấy tám chữ trên mặt giấy thì thở dài. Nếu Thế tử đã quyết định như vậy, hắn làm sao có thể khuyên nổi.

Sau khi từ Hoài Bắc trở về, tâm tư của Kỳ Văn trở nên nặng nề hơn trước rất nhiều, không biết là tốt hay xấu nữa. Lục Diên thu lại ý nghĩ khuyên nhủ Kỳ Văn, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng: “Thế tử, người trầm ổn hơn rất nhiều.”

“Có sao?” - Kỳ Văn ngoái nhìn.

Lục Diên chỉ nói: “Thế tử, dù người có quyết định gì, thuộc hạ đều sẽ đi theo người.”

Đáy lòng Kỳ Văn ấm áp, Lục Diên đã theo y nhiều năm như vậy, đối với y tình như thủ túc.

“Được.” - Kỳ Văn lại nhìn về phía trước: “Chúng ta đi thôi.”

Lục Diên ừm một tiếng, xoay người lấy bình nước treo ở thắt lưng. Sau đó hắn đi đến trước lư hương thắp ba nén hương rồi làm theo động tác của Kỳ Văn, đi một bước dập đầu một bước.

Kỳ Văn vui vẻ cười một tiếng, tiếp tục trèo lên.

Hơn ngàn bậc thang nếu đi luôn một lần còn tốn tận mấy canh giờ, huống chi hai người cứ đi một bước rồi dừng lại, sau đó còn quỳ xuống. Chỉ sợ phải tới đêm mới xong.

Trong khoảng thời gian này, thể lực của Kỳ Văn quả nhiên không chống đỡ nổi, xuýt nữa là ngất xỉu, cũng may có Lục Diên ở bên cạnh khẩn trương cho y uống nước rồi nghỉ ngơi trong chốc lát.

Lục Diên sức khỏe tốt, vài bậc thang này đối với hắn không tính là gì, lúc này tình trạng vẫn rất ổn định.

Sau khi tìm một bậc thang ngồi xuống, Lục Diên mở nắp bình nước đưa cho Kỳ Văn. Kỳ Văn ngửa đầu lên uống, vào thời điểm ngửa đầu, vài sợi tóc trên trán rũ xuống để lộ ra vết xanh tím lọt vào mắt Lục Diên. Vốn định vươn tay chạm vào, nhưng còn chưa chạm đến trán Kỳ Văn thì hắn chợt cảm thấy thất lễ. Cuối cùng do dự một lát, hắn hơi chỉ chỉ vào trán của y, nhắc nhở: “Thế tử, trán người bị bầm rồi.”

Trên làn da trắng trẻo hiện lên một vết bầm xanh xanh tím tím ngay chính giữa, vô cùng nổi bật.

Kỳ Văn đang uống một ngụm nước lớn, nghe thấy Lục Diên nhắc nhở mới sờ thử lên trán, vô tình đụng trúng chỗ máu bầm.

“Đau.”

Hơi ấn nhẹ một cái quả nhiên có cơn đau truyền đến. Kỳ Văn dập đầu rất nhẹ, không ngờ lại bị bầm đến mức này. Xem ra da của y quá dễ lưu lại vết thương.

Kỳ Văn không quan tâm lắm, đứng dậy vận động thân thể. Y ngẩng đầu lên nhìn vô số bậc thang, hai mắt sáng rực: “Gần đến nơi rồi.”

Sắc trời không còn sớm, thêm chút nữa là sẽ đến tối muộn, Kỳ Văn cất bước: “Đi thôi.”

Lục Diên định nói vài câu quan tâm, nhưng thấy Kỳ Văn nhất định sẽ không nghe nên đành nuốt xuống lời muốn nói, yên lặng đi theo. Chỉ cần có thể mãi mãi ở bên cạnh Thế tử là được rồi. Lục Diên nhìn bóng lưng của Kỳ Văn, ánh mắt sâu thẳm.

Khi hoàng hôn hoàn toàn buông xuống, Kỳ Văn rốt cuộc cũng lên được đến đỉnh.

Ba ngàn bậc thang, mỗi bước dập đầu một cái.

Mỗi bước đều là vì Yến Dĩ Tuần.

Nén hương đã cháy hết nửa đường, Kỳ Văn lại thắp thêm ba nén hương rồi quỳ xuống trước tượng Phật, thành kính bái ba bái. Y thành tâm nói tâm nguyện của mình cho Phật Tổ, khẩn cầu Phật Tổ có thể thực hiện, để cho Yến Dĩ Tuần sớm ngày tỉnh lại.

Sau khi cầu phúc, Kỳ Văn đứng dậy vỗ vạt áo: “Lục Diên, chúng ta về thôi.”

Kỳ Văn nói thật nhỏ không để cho ai nghe thấy: “Ta có hơi nhớ Yến Dĩ Tuần rồi.”

Giống như là đang lẩm bẩm.

Lục Diên ngược lại nghe rất rõ ràng. Ở cùng nhau nhiều năm như vậy, sao hắn có thể không nhìn ra thay đổi của Kỳ Văn. Sau khi kiềm chế nét mặt, Lục Diên đáp: “Vâng.”

Trở về Cảnh Dương Cung, đám người Yến Chiêu đều đã rời đi.

Kỳ Văn cho người hầu trong cung lui ra, còn mình thì ngồi bên giường Yến Dĩ Tuần.

Ngày thường y chỉ hơi bĩu môi một chút hắn liền sẽ dỗ dành y, lần này y khóc thương tâm như vậy mà hắn lại không chịu dậy gì cả.

Trước khi đi đã nhét tay hắn vào trong chăn nhưng vẫn không có ấm lên chút nào, Kỳ Văn hơi thở dài, tự hỏi: “Yến Dĩ Tuần, khi nào thì ngươi mới tỉnh lại?”

“Ngươi nhất định sẽ nhanh tỉnh lại, đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.