“Yến Dĩ Tuần!” – Đồng tử của Kỳ Văn siết lại.
Mũi dao đâm rất sâu vào ngực Yến Dĩ Tuần, khiến động tác của Yến Dĩ Tuần thoáng sựng lại. Hắn phản ứng nhanh chóng, chỉ sửng sốt một lúc ngay sau đó liền vung kiếm chém Từ Sa.
Từ Sa rút mũi dao ra rồi nhảy lùi về sau, lưỡi kiếm vung tới, gần như chém đứt cánh tay gã.
Máu từ lồng ngực không ngừng chảy ra, Yến Dĩ Tuần nhịn đau tiếp tục đâm kiếm tới, nhưng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng của Lục Diên lo lắng hỏi thăm: “Thế tử, người thế nào rồi?”
Từ Sa nghe thấy thì hơi ngừng lại, Yến Dĩ Tuần nắm lấy thời cơ đâm một kiếm vào ngực hắn.
Từ Sa đau đớn quỳ xuống đất, còn Lục Diên ở bên ngoài đang định đẩy cửa đi vào. Thấy Yến Dĩ Tuần lại muốn đâm mình thêm một nhát, Từ Sa che ngực, máu từ khe hở không ngừng chảy ra.
Nếu không chạy thì sẽ muộn mất.
Từ Sa chậc một tiếng, sau đó vọt ra cửa sổ chạy trốn.
Lục Diên đúng lúc đi vào phòng thì nhìn thấy trước mắt là một đống hỗn độn. Trên nền nhà vương vãi vết máu, đồ đạc trang trí trong phòng thì lộn xộn khắp nơi. Mùi máu tươi xen lẫn mùi huân hương thật khiến người ta thấy buồn nôn.
Yến Dĩ Tuần đang chống thanh kiếm quỳ một gối xuống đất, ngực rõ ràng bị trọng thương.
“Thế tử! Điện hạ!” – Thấy trong phòng hỗn loạn như vậy, Lục Diên sửng sốt, vội vàng chạy đến đỡ Yến Dĩ Tuần.
Môi Yến Dĩ Tuần trắng bệch, trên mặt không còn chút huyết sắc.
“Gọi thái y, mau đi gọi thái y.” – Sau khi bị kích thích, cảm giác khô nóng trên người Kỳ Văn đã giảm đi, nhưng lúc này giọng nói vẫn hơi khàn khàn: “Gọi Ôn Nghiễn, nhanh lên!”
Lục Diên nhận lệnh, lập tức chạy đi Thái y viện.
Kỳ Văn cắn răng dùng sức bò xuống giường, nhưng khi chân vừa chạm mặt đất liền khuỵu xuống, mềm nhũn quỳ trên đất. Kỳ Văn cũng không để ý, từng chút từng chút lết đến bên cạnh Yến Dĩ Tuần.
Kỳ Văn chống đỡ nền đất ngồi dậy, giọng nói run rẩy: “Yến Dĩ Tuần......Yến Dĩ Tuần......”
Ngay giây sau, Yến Dĩ Tuần mất hết sức lực, ngã vào lòng Kỳ Văn.
Kiếm trong tay không còn bị nắm chặt, leng keng một tiếng giòn tan rơi xuống đất, cuối cùng nằm im một chỗ.
Yến Dĩ Tuần nằm trong ngực Kỳ Văn đã hôn mê, sắc mặt trắng bệch.
Kỳ Văn biến sắc, tay run rẩy bắt mạch cho Yến Dĩ Tuần. Bắt mạch xong, y chật vật di chuyển hắn lên giường, sau đó đơn giản lau đi vết máu rồi băng bó, ngồi ở bên cạnh lo lắng chờ đợi.
Ước chừng qua thời gian một chén trà, ngoài cổng rốt cuộc cũng có động tĩnh của Lục Diên.
“Thế tử, Ôn thái y tới rồi.”
Kỳ Văn vội chạy ra ngoài nghênh đón, trong lòng y nóng như lửa đốt, ngay cả nói chuyện cũng không lưu loát nổi: “Ôn thái y, ngươi, ngươi mau nhìn hắn...”
Ôn Nghiễn bị đẩy vào phòng, phải chạy tới trước giường ngồi xuống.
Một lúc lâu sau, Ôn Nghiễn nặng nề thở dài.
Nghe thấy tiếng thở dài này, trong lòng Kỳ Văn nhói lên. Y biết Yến Dĩ Tuần bị thương rất nặng nhưng vẫn mong hắn sẽ gặp may mắn: “Sao rồi?”
“Vết thương quá sâu.” - Giọng nói của Ôn Nghiễn trầm thấp, sắc mặt nặng nề: “May là mũi dao lệch tim, nếu có thể chịu được thì sẽ sống, còn không chịu nổi...”
Ôn Nghiễn không nói tiếp.
Kỳ Văn cũng đoán được phần nào những lời hắn chưa nói. Trong phút chốc, mọi thứ dường như rơi xuống vực thẳm, Kỳ Văn ngồi bất động tại chỗ.
Yến Dĩ Tuần...... có khả năng sẽ chết.
Rõ ràng vừa rồi hắn vẫn sống sờ sờ, bây giờ lại nằm bất động trên giường.......
Rốt cuộc là tại sao?
Yến Thanh Việt đến cùng có thù oán gì mà nhất định phải dồn Yến Dĩ Tuần vào chỗ chết?! Hết này này đến lần khác phái người đến ám sát?!
Kỳ Văn siết chặt góc áo, không tự chủ được mà run lên. Là cảm giác bất lực khi đối mặt với cái chết, là cảm giác thất bại khi không thể cứu sống người.
Y không kìm được nữa, nước mắt không ngừng tuôn rơi, từng giọt từng giọt thấm ướt cả vạt áo. Đến khi vạt áo đã ướt sũng, tay Kỳ Văn nổi đầy gân xanh.
Nếu hôm nay y thuận theo Từ Sa, có phải Yến Dĩ Tuần sẽ không bị thương?
Không, Kỳ Văn ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ này. Cứ cho là hôm nay thoát được một kiếp. Yến Thanh Việt cũng sẽ không tha cho Yến Dĩ Tuần.
Kỳ Văn tự trách mình ngu ngốc, dễ tin tưởng kẻ xấu. Cũng trách Yến Thanh Việt ác độc, hết lần này đến lần khác tra tấn đệ đệ của mình. Nhưng giờ có trách ai thì cũng vô dụng, đến cùng vẫn không thể đổi mạng cho Yến Dĩ Tuần.
Hoàng tử bị ám sát chính là chuyện lớn, hiện tại sinh mệnh của Yến Dĩ Tuần mong manh, Kỳ Văn vội vàng phái người đi báo tin cho Nguyên Đức Đế. Ngay khi hạ triều. Nguyên Đức Đế vội vã chạy đến Cảnh Dương Cung, nhìn Yến Dĩ Tuần mặt không huyết sắc đang nằm trên giường.
Sau khi nghe Ôn Nghiễn nói qua tình trạng của Yến Dĩ Tuần, người luôn nghiêm nghị như Nguyên Đức Đế cũng tỏ ra mềm lòng. Ông cầm lấy tay Yến Dĩ Tuần xoa đi xoa lại, trên mặt hiện rõ vẻ lo lắng.
Kỳ Văn không nói gì, chỉ lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Nguyên Đức Đế: “Hoàng Thượng, đây là lệnh bài mà thích khách để lại.”
Nguyên Đức Đế cầm lấy lệnh bài, trên lệnh bài viết một chữ “Việt” thật lớn.
Chữ “Việt” này, chỉ có thể là Yến Thanh Việt.
Con của mình tàn sát lẫn nhau, Nguyên Đức Đế nhất thời không thể nào chấp nhận được. Nhưng sự thật bày ra trước mắt, Nguyên Đức Đế không thể không chấp nhận.
Sau khi đưa lệnh bài, Kỳ Văn cụp mắt.
Tấm lệnh bài kia không phải do Từ Sa để lại, mà là tấm lệnh bài Yến Dĩ Tuần tìm thấy trên người tên tử sĩ lần trước hắn theo dõi lúc xuất cung.
Dù sao cũng đâu thoát khỏi liên quan? Đều là người của Yến Thanh Việt.
Nguyên Đức Đế trầm ngâm không nói gì, cầm tấm lệnh bài lật qua lật lại.
Kỳ Văn biết loại chuyện này vô cùng tàn nhẫn với người làm cha, nhưng y vẫn muốn biết Nguyên Đức Đế sẽ có phản ứng gì. Bây giờ Yến Dĩ Tuần hôn mê bất tỉnh nằm ở trên giường, tính mạng của hắn như lượn lờ trước quỷ môn quan, liệu Nguyên đức Đế có tiếp tục bao che cho Yến Thanh Việt?
Kỳ Văn không dám suy đoán. Không phải là không dám đoán, mà sợ rằng những điều mình đoán sẽ khác xa những gì mong đợi nên y không dám đối mặt.
Rốt cuộc sau thời gian một nén nhang, Nguyên Đức Đế mới chậm rãi mở miệng: “Việt Nhi nó...”
Trái tim Kỳ Văn đập loạn.
Nguyên Đức Đế do dự nói: “Nó sẽ không làm ra loại chuyện này.”
Quả nhiên.
Kỳ Văn cũng không thấy bất ngờ trước câu trả lời này. Y hất vạt áo quỳ xuống, dập dầu một cái: “Xin Hoàng Thượng nhất định phải tra ra chân tướng. Nhị điện hạ đã nhiều lần bị ám sát, sợ là có người âm mưu hãm hại.”
Nguyên Đức Đế trợn mắt, tức giận: “Ngươi nói là nhiều lần bị ám sát?”
“Vâng.” - Kỳ Văn vẫn cúi đầu: “Trên đường đến Hoài Bắc đã từng gặp phải phục kích.”
Kỳ Văn suy nghĩ rồi nói thêm: “Những người mai phục bọn ta và người đâm Nhị điện hạ có thể là cùng một nhóm người.”
Nguyên Đức Đế phẫn nộ, cầm lệnh bài đập mạnh xuống bàn: “Sao ngươi không nói trẫm biết sớm hơn?”
Kỳ Văn hơi dừng lại, ra vẻ hoảng sợ: “Hoàng Thượng, thần không dám nói.”
“Có gì không dám nói?”
Kỳ Văn ấp úng: “Thần sợ Hoàng Thượng khó xử.”
Khó xử, nếu là người người khác, Nguyên Đức Đế sao có thể khó xử. Chỉ có một tình huống mà Nguyên Đức Đế mới phải khó xử, đó là khi kẻ chủ mưu là người ông ta không động vào được.
Hoặc là, người ông ta không muốn động.
Nguyên Đức Đế đương nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Kỳ Văn, ông ta mệt mỏi vuốt mi tâm, trong lòng có suy nghĩ.
“Ngươi đứng lên trước đi.”
Kỳ Văn đè xuống suy nghĩ trong lòng, từ dưới đất đứng dậy, nhẹ nhàng phủi bụi trên người: “Hoàng Thượng, vậy thần lui xuống trước.”
Nguyên Đức Đế khoát tay, nhắc nhở: “Chuyện này tạm thời không được nói ra ngoài, sau đại hôn của Yến Chiêu và Trì tướng quân, trẫm sẽ tra rõ.”
Kỳ Văn hé miệng, rốt cuộc cũng đè nén ngàn vạn lời muốn nói, đáp lại: “Vâng.”
Y im lặng rời khỏi phòng, để Nguyên Đức Đế lại một mình cho ông ta có thời gian suy nghĩ.
Rõ ràng đã vào cuối thu, nhưng hôm nay gió đêm lại có vẻ hơi khô nóng, tựa hồ có gì đó nặng nề bao phủ lòng người mang đến cảm giác bực bội. Kỳ Văn ngẩng đầu lên nhìn trời, mây dày tích tụ thành tầng tầng lớp lớp, mặt trăng chỉ có thể chật vật le lói được một tia sáng.
Quá nhiều đè nén.
Bóng đêm vô tận rốt cuộc còn muốn nuốt chửng thêm bao nhiêu người.
Kỳ Văn xoay người muốn đi gọi Ngưỡng Thu nấu thuốc, nhưng khi đi được hai bước liền trượt chân ở chỗ bậc thang. Kỳ Văn tức giận bò dậy, đá thật mạnh vào bậc thang hai cái, muốn trút hết giận dữ ra ngoài. Nhưng trút giận xong thì sao?
Bi thương sâu thẳm trong lòng ngược lại trào đến, trái tim Kỳ Văn đau nhói như thể thiếu đi cái gì đó, chóp mũi bắt đầu cay cay. Y ngồi trong góc ôm lấy đầu gối như một đứa trẻ, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Y không biết nên làm gì bây giờ.
Tâm lý và cả thân xác đều đau đớn, y thậm chí còn không để ý cơ thể mình dính đầy bụi bặm khi ngã xuống lúc nãy. Kỳ Văn cứ luống cuống lau đi nước nước mắt đang không ngừng tuôn rơi.
*
Ngày kế tiếp
Yến Chiêu và Trì Linh vội vàng chạy đến Cảnh Dương Cung. Khi nhìn thấy Yến Dĩ Tuần nằm ở trên giường thì nổi giận đùng đùng. Trì Linh cầm kiếm muốn xông tới Vinh Vương Phủ nhưng bị Yến Chiêu ngăn lại.
“Trì tướng quân, lúc này không nên hành động hấp tấp.” - Kỳ Văn cũng bước tới ngăn cản: “Hoàng Thượng nói chờ cô và Ngũ điện hạ đại hôn xong sẽ điều tra rõ chuyện này.”
“Chờ đại hôn xong? Để Yến Thanh Việt có thời gian tiêu hủy chứng cứ sao?” - Trì Linh ngoài miệng chế nhạo, nhưng vẫn nghe lời Kỳ Văn buông kiếm xuống.
Kỳ Văn đang muốn nói tiếp thì lúc này ngoài cửa có một người gấp gáp chạy đến, trực tiếp nhào tới bên giường quỳ xuống: “Tuần ca ca!”
Kỳ Văn ngừng nói, trong lòng kinh ngạc.
Sao Thượng Thanh lại tới đây? Bọn họ hai mặt nhìn nhau.
Thượng Thanh bật khóc, nước mắt tuôn ra như đê vỡ, nằm bên giường Yến Dĩ tuần khóc sướt mướt: “Ta biết là có chuyện mà! Chẳng trách thị vệ ở Cảnh Dương Cung không cho ta vào, là ai hại huynh thành ra như vậy?!”
Kỳ Văn biết Thượng Thanh nhất định sẽ có phản ứng này, thở dài rồi đỡ Thượng Thanh dậy: “Thượng Thanh công chúa, việc này còn chưa tra ra, xin công chúa đừng tiết lộ ra ngoài.”
Thượng Thanh thút tha thút thít ngồi dậy: “Chờ Tuần ca ca khỏe lại, ta liền xin Hoàng Thượng tứ hôn. Nếu...Tuần ca ca không khỏe được nữa, ta cũng phải treo danh phận Trắc phi ở cạnh huynh ấy.”
Kỳ Văn kinh hãi: “Công chúa, người có biết mình đang nói gì không?”
“Sao lại không biết?” - Thượng Thanh công chúa khóc đến lê hoa đái vũ: “Thế nào cũng được, để ta chịu loại đau khổ này cũng được, chỉ cần Tuần ca ca có thể khỏe lại.”
Kỳ Văn mấp máy môi dưới, đáy lòng không hiểu sao sinh ra một tia đố kỵ và ghen tỵ. Mà loại cảm xúc này xuất phát từ việc Thượng Thanh công chúa có thể thẳng thắn nói ra tình cảm của mình với Yến Dĩ Tuần. Bị suy nghĩ của chính mình dọa cho giật mình, Kỳ Văn nhất thời không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy.
Tại sao lại ghen ghét, tại sao lại đố kỵ?
Từng chuyện từng chuyện như tái hiện ở trước mắt, Kỳ Văn đột nhiên nhận ra.
Y thích Yến Dĩ Tuần?