Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 24: Chương 24: Đăng đồ TỬ




(*) Đăng đồ tử: từ lóng chỉ kẻ biến thái, háo sắc, xuất phát từ điển tích cố xích mích giữa một người tên Đăng Đồ Tử và Tống Ngọc (một trong tứ đại mỹ nam Trung Hoa).

Có người thừa dịp Hoàng Thượng ở đây mà phóng ám khí, đây chính là trọng tội hành thích. Mọi người đều không dám lên tiếng, ánh mắt lặng im tập trung tại một chỗ.

Thái y nhanh chóng tiến hành băng bó và cầm máu, cẩn thận từng li từng tí lấy ra vật sắc nhọn đang cắm vào bụng ngựa. Vật kia dần hiện ra trong tầm mắt của mọi người, thì ra là một con dao dài và nhỏ.

Trên lưỡi dao dính máu. Thái y sợ hãi nói: “Hoàng thượng, mũi dao có độc. Nếu dao này đâm trúng Thế tử, e là Thế tử lúc này đã...”

Nửa câu sau có thể đoán được.

Nhìn lại bạch mã, sinh mạng hấp hối, chỉ sợ không còn cách nào cứu nó.

Cả đám người đều biến sắc, thái y cầm con dao lên càng không dám thở mạnh.

Mạng của bạch mã như chỉ mành treo chuông, còn hung thủ thì vẫn chưa biết là ai. Nguyên Đức Đế sắc mặt bỗng chốc trầm xuống: “Kẻ đó chắc vẫn chưa trốn xa, mau lục soát, dù có lật hết chuồng ngựa cũng phải đem người đến cho trẫm.”

Đúng lúc đó, từ phía xa có thị vệ đang kéo một cỗ thi thể trở về. Thị vệ đem người này đến trước mặt mọi người, chỉ thấy thi thể sùi bọt mép, toàn thân mặc áo đen không hề có chút tổn hại, rõ ràng không có vết tích đánh nhau.

Nguyên Đức Đế giương mắt, ngầm tra hỏi thị vệ.

Thị vệ quỳ xuống đất bẩm báo: “Người này lén lút đi xung quanh chuồng ngựa, vốn định bắt sống, nhưng khi vừa bắt được thì hắn đã lập tức cắn túi độc giấu ở dưới lưỡi, hiện tại...đã chết.”

Hiển nhiên, người này là một tử sĩ.

Lông mày Nguyên Đức Đế nhíu thành hình chữ Xuyên (川): “Đi thăm dò, từng nơi từng nơi một, mau chóng tra rõ ràng rốt cuộc là kẻ nào muốn giết Thế tử.”

Người chết không thể đối chứng, đến cùng là ai muốn giết Kỳ Văn nhất thời không thể tìm ra trong thời gian ngắn.

Lớp học không thể tiếp tục, Hoàng thượng cho giải tán đám người, để thái y đưa Kỳ Văn về cung trước. Thái giám mang kiệu tới khiêng người về cung, còn thái y thì xem mạch giúp Kỳ Văn.

Yến Dĩ Tuần một bên lo lắng chờ đợi, khẩn trương hỏi: “Bây giờ ngươi thấy thế nào?”

Kỳ Văn nghiêng đầu nhìn: “Cảm thấy toàn thân đều đau.”

Yến Dĩ Tuần nghe y nói toàn thân đều đau, gấp đến mức lay thái y liên tục: “Thái y, ngươi nhanh nhìn cho y xem, y nói toàn thân đều đau, có phải là tổn thương chỗ nào nguy hiểm đến tính mạng không?”

Rồi lại vội vàng hỏi Kỳ Văn: “Ngươi có thể nói cụ thể đau chỗ nào không?”

Nội tâm Kỳ Văn vô cùng cảm động, thầm nghĩ lúc này hảo huynh đệ của mình vậy mà lại quan tâm mình như vậy. Y muốn xoa dịu bầu không khí căng thẳng một chút, hơi giơ tay lên. Giơ đến nửa chừng cố ý giả bộ như rất đau, xuýt xoa một hơi.

Nghe thấy tiếng rít phát ra, Yến Dĩ Tuần vội vàng ngồi xuống, nắm lấy cánh tay không thể nâng lên của Kỳ Văn: “Nếu đau quá không muốn nói chuyện cũng không sao.”

Kỳ Văn nhéo nhéo ngón tay Yến Dĩ Tuần: “Điện hạ, ta đau thắt lưng.”

“Đau thắt lưng?” - Yến Dĩ Tuần vội vàng nhưng vẫn cẩn thận xoa xoa phần eo của Kỳ Văn: “Ngoài thắt lưng ra còn đau chỗ nào?”

“Còn có đau lưng, đau mông. Chủ yếu vẫn là đau lòng, đau không chịu nổi.” – Kỳ Văn chỉ chỉ ngực, thêm mắm thêm muối: “Đau quá, ta thở không ra hơi.”

Yến Dĩ Tuần kinh hãi, tim đập loạn nhịp: “Lúc ngươi ngã lưng chạm đất, sao lại đau lòng được?! Không lẽ lúc ngã khiến chỗ nào gần tim bị thương tổn sao?”

Thái y cũng rất kinh ngạc: “Thế tử có thể miêu tả kỹ hơn không?”

Khám lâu như vậy tình hình của Kỳ Văn đã chuyển biến tốt hơn rồi, mặc dù âm thanh vẫn hữu khí vô lực. Y trêu ghẹo nói: “Bởi vì điện hạ lúc ở chuồng ngựa đã đồng ý sẽ ôm ta về, cuối cùng lại là người khác khiêng kiệu đưa ta về. Điện hạ nói không giữ lời khiến ta rất buồn, cho nên mới đau lòng đó.”

Nghe thấy vậy Yến Dĩ Tuần ngây người trong ba giây, miệng hơi hé không biết nên nói gì. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó không nặng không nhẹ nhéo eo Kỳ Văn qua lớp vải quần áo.

“Á” - Kỳ Văn hít một ngụm khí lạnh, che eo lại nghẹn ngào nói: “Điện hạ, sao tự dưng ngươi nhéo ta.”

Yến Dĩ Tuần đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống Kỳ Văn: “Kỳ tiểu thế tử còn nói đùa được, chắc là khỏe rồi.”

Kỳ Văn phủ nhận: “Không có, toàn thân vẫn rất đau.”

“À?” – Yến Dĩ Tuần nhíu mày lại: “Nếu bị thương nghiêm trọng như vậy, Thế tử ở Cảnh Dương Cung dưỡng thương cho tốt đi, không được phép ra ngoài nữa.”

Kỳ Văn:...

Đây là cấm túc trá hình đó, trời sinh Kỳ Văn tính tình hiếu động, bị nhốt trong Cảnh Dương Cung sao có thể chịu được. Kỳ Văn trong nháy mắt suy sụp: “Điện hạ, ở lại Cảnh Dương Cung thì không được, ta còn muốn đến học viện lên lớp.”

Yến Dĩ Tuần khoanh hai tay, không chút dao động nói: “Ta sẽ xin An thiếu sư nghỉ phép thay ngươi.”

“Nhưng ta mới học có mấy buổi, giờ lại xin nghỉ dài hạn, nếu không theo kịp thì phải làm sao?”

Yến Dĩ Tuần trên mặt không chút cảm xúc: “Thế tử không cần lo lắng, sau khi tan học trở về ta sẽ kèm ngươi một một.”

Hắn gằn thêm: “Là một, dạy, một.”

Thương lượng không thành, vẻ mặt Kỳ Văn lập tức trở nên đau khổ. Y chăm chú nhìn trần nhà một lúc lâu, bản thân như cá chết không còn đường trốn thoát.

Yến Dĩ Tuần hỏi thăm thái y: “Sao rồi?”

Có Kỳ Văn phối hợp nên thái y kiểm tra rất nhanh: “Hồi bẩm Nhị điện hạ, phần lớn vết thương của Thế tử đều ở ngoài da, bên trong không có tổn thương gì.”

Yến Dĩ Tuần thở phào nhẹ nhõm, thái y nói tiếp: “Sau này chỉ cần bôi thuốc đúng giờ kết hợp với đơn thuốc của vi thần là được. Tĩnh dưỡng một thời gian sẽ mau chóng khỏe lại.”

Kỳ Văn nằm trên giường không thể động đậy, nâng tay lên cũng tốn sức, nhiệm vụ bôi thuốc tất nhiên sẽ giao cho người khác làm. Vết thương phần lớn ở eo, lưng và mông nên nếu muốn bôi thuốc sẽ phải cởi bỏ y phục. Nhưng là nam tử, cởi trần trước mặt người khác, Kỳ Văn thấy hơi ngại.

Thế là Kỳ Văn chống đỡ cùi chỏ, thò đầu hỏi: “Lục Diên đâu? Để hắn bôi thuốc cho ta đi.”

Yến Dĩ Tuần đoán được Kỳ Văn sẽ thấy không tự nhiên nếu để người ngoài bôi thuốc, cho nên hắn rất tự giác nhận lấy cao dược từ trong tay thái y định bôi giúp Kỳ Văn, kết quả lại nghe thấy hai chữ Lục Diên.

Động tác của Yến Dĩ Tuần dừng lại: “Vì sao muốn Lục Diên giúp ngươi bôi, ta thì không được à?”

Kỳ Văn cảm thấy khó xử.

Dù trong lòng xem Yến Dĩ Tuần như huynh đệ tốt, nhưng y vẫn thấy hơi ngượng ngùng khi khỏa thân trước mặt Yến Dĩ Tuần.

Kỳ Văn suy nghĩ, tùy tiện bịa ra một cái cớ: “Điện hạ thân phận ngàn vàng, chuyện nhỏ nhặt như bôi thuốc sao có thể làm phiền điện hạ, giao cho hạ nhân là được.”

Yến Dĩ Tuần trầm mặc hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Lúc Kỳ Văn đang muốn gọi Lục Diên thêm lần nữa, Yến Dĩ Tuần đột nhiên mở miệng hỏi một câu rất kỳ quái.

“Ngươi đang muốn lạt mềm buộc chặt sao?”

Kỳ Văn:?

Kỳ Văn ngớ người, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Yến Dĩ Tuần tự mình phủ nhận trước: “Không không, có lẽ không phải. Ngươi là đang nói ngược lòng mình, đang trách ta không bảo vệ tốt cho ngươi?”

Kỳ Văn: “...A?”

Hắn đang nói gì vậy?

Kỳ Văn nhìn về phía thái y ở bên cạnh cầu cứu, muốn thái y giúp giải thích ý nghĩa của mấy câu kia. Thái y chỉ yếu ớt huýt sáo nhìn đi chỗ khác.

Kỳ Văn:...

Yến Dĩ Tuần thấy Kỳ Văn không nói gì, tiếp tục nói: “Lần sau nếu có suy nghĩ gì cứ trực tiếp nói với ta, không cần dối lòng mình. Nếu ngươi dối lòng ta sẽ coi là thật mất, suýt chút nữa đã thật sự đi ra ngoài rồi.”

Kỳ Văn:...Xin ngươi im lặng rồi ra ngoài luôn đi.

Kỳ Văn đang muốn mở miệng đặt nghi vấn thì lại bị Yến Dĩ Tuần ngắt lời tiếp: “Được rồi, đừng nói nữa, ta đều biết cả rồi.”

Sau đó lại nghe thấy Yến Dĩ Tuần nói: “Cởi quần áo ra, ta biết ngươi muốn ta giúp ngươi bôi thuốc, không cần thẹn thùng.”

Kỳ Văn:???

Vì sao từng chữ y nghe đều hiểu, nhưng gộp tất cả lại với nhau y lại chẳng hiểu gì hết?!

Bị một loạt câu chữ hạ gục, Kỳ Văn nghe đến choáng váng.

Đã nói đến nước này, Kỳ Văn cũng không nỡ từ chối: “Tay ta đau, điện hạ giúp ta cởi đi.”

Yến Dĩ Tuần nhẹ gật đầu, yêu cầu những người khác đợi ở ngoài cửa, còn mình thì ngồi xuống bên cạnh giường của Kỳ Văn. Hắn lấy tay cẩn thận từng chút một cởi xuống quần áo trên người y. Lúc ngựa điên cuồng lao về phía trước, quần áo vô tình bị nhánh cây cắt xé mấy nhát, còn xen lẫn vết máu.

“Đau.”

Máu ngưng tụ trên quần áo, dính vào da thịt, Kỳ Văn đau đớn hít vào một hơi.

Yến Dĩ Tuần mím chặt môi dưới, nín thở.

Cuối cùng áo ngoài và áo trong lần lượt được cởi ra, để lộ tấm lưng trắng mịn của Kỳ Văn. Rõ ràng là làn da mịn màng mềm mại, thế nhưng khi nhìn thấy vết thương chồng chất không khỏi khiến người ta giật mình.

Toàn thân đều là vết bầm tím lớn, ứ đầy máu, trên cánh tay và hông có vài vết thương là do cành cây cắt ngang.

Yến Dĩ Tuần nhìn chằm chằm vết thương, lông mi rủ xuống khẽ run rẩy, sắc mặt tối đi: “Ngươi yên tâm, lúc nhỏ ta hay bị thương trong lúc luyện võ, thường xuyên tự mình xử lý vết thương nên cũng quen tay.”

Kỳ Văn: “Nếu là điện hạ, ta tất nhiên yên tâm.”

“Bây giờ ta bôi thuốc và rửa sạch vết thương cho ngươi, nếu đau thì kêu lên.”

Kỳ Văn cắn chặt môi dưới: “Ừm.”

Yến Dĩ Tuần rũ mắt, nhúng khăn lau vào chút rượu trắng, sau đó cẩn thận lau đi vết máu đã đông lại. Đau đớn so với tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn, Kỳ Văn cắn chặt răng.

Để đánh lạc hướng sự chú ý của Kỳ Văn, Yến Dĩ Tuần hỏi: “Gần đây Thế tử có đắc tội với người nào không?”

Kỳ Văn mông lung suy nghĩ: “Không có.”

Yến Dĩ Tuần hỏi tiếp: “Vậy đã tiếp xúc với những ai?”

“Những người đã tiếp xúc...thì có nhiều lắm.” – Kỳ Văn trầm tư, thuộc như lòng bàn tay mà kể ra: “Có Trần công công ở Tân Dương Cung, Lý ma ma ở Hán Mục Cung, Ngô thị vệ ở Hàn Lâm Cung...”

Yến Dĩ Tuần:...

Đến hoàng cung chỉ vài tháng ngắn ngủi, Kỳ Văn đã quen biết hết cung nữ, thái giám trong cung rồi.

Đây đều là thừa dịp hắn không có trong cung mà chạy ra ngoài.

Yến Dĩ Tuần khó khăn lắm mới rặn được lời: “Ngươi đúng là...giao tiếp tốt.”

Kỳ Văn thấy Yến Dĩ Tuần tán dương mình thì tiếp tục nói: “Nếu là quan viên và hoàng tử thì ta chỉ mới tiếp xúc với Đại hoàng tử và Ngũ hoàng tử thôi.”

Yến Thanh Việt!

Nghĩ đến người này Yến Dĩ Tuần đột nhiên cảm thấy bất an, trong đầu hiện lên ký ức trong quá khứ.

Yến Thanh Việt cái gì cũng làm được.

Đang suy nghĩ miên man, Yến Dĩ Tuần bôi cao dược từ phần thắt lưng đi dọc xuống phần hông dưới, Kỳ Văn bị ngứa, vô thức thấp giọng phát ra tiếng rên rỉ.

Âm thanh rên rỉ kéo Yến Dĩ Tuần tỉnh táo trở lại, sau đó hắn mới ý thức được từ phần hông đi xuống chính là mông.

Để tiện cho Yến Dĩ Tuần bôi thuốc, Kỳ Văn ngồi quỳ chân, đưa lưng về phía hắn. Lúc này, dọc theo phần lưng chạy xuống chính là cặp mông căng tròn đang trong tư thế quỳ.

Hắn nhớ tới đêm đó tại Kỳ hầu phủ, Kỳ Văn ở trong phòng tắm, thủ dâm.

Hầu kết Yến Dĩ Tuần không ngừng nhấp nhô, nhìn chằm chằm bóng lưng của Kỳ Văn với ánh mắt thâm sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.