Ta Dựa Nói Ngọt Tung Hoành Hậu Cung

Chương 23: Chương 23: Tâm tư đế vương khó dò




Kỳ Văn vô thức quay đầu lại, nhìn Yến Dĩ Tuần xin ý kiến. Yến Dĩ Tuần bước lên một bước, chắn trước người Kỳ Văn, dò hỏi: “Phụ hoàng cho gọi Thế tử làm gì?”

Tiểu thái giám lắc đầu: “Không biết.”

Yến Dĩ Tuần trầm mặc: “Ngươi dẫn y đi đi.”

Kỳ Văn lúc này mới đi theo tiểu thái giám đến trước mặt Hoàng Thượng. Nguyên Đức Đế đang cẩn thận vuốt ve bạch mã của mình, thấy Kỳ Văn đến thì xoay người. Kỳ Văn không rõ có chuyện gì, đáy lòng không tránh khỏi cảm thấy bất an: “Hoàng thượng, thần đến rồi.”

Nguyên Đức Đế cũng không nhiều lời, vỗ vỗ vào thân ngựa, nói thẳng: “Ngựa của trẫm tính tình ngoan hiền nhất trong tất cả những con ngựa ở đây, đối với người chưa cưỡi ngựa lần nào vô cùng thích hợp. Hôm nay trẫm với Thế tử đổi ngựa, Thế tử cưỡi ngựa của trẫm đi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Thì ra Nguyên Đức Đế nhận ra Kỳ Văn không biết cưỡi ngựa nên mới sai thái giám đưa Kỳ Văn đến trước mặt, muốn đổi ngựa với Kỳ Văn. Ngựa này đã theo Nguyên Đức Đế nhiều năm, bảo vệ rất tốt, vậy mà lại nguyện ý đổi với Kỳ Văn.

Kỳ Văn dựa vào cái gì.

Tâm tư đế vương khó dò, gần vua như gần cọp. Nguyên Đức Đế rốt cuộc là vì sủng ái Kỳ quý phi nên mới lo lắng cho Kỳ Văn, hay còn có nguyên do nào khác, mọi người không thể xác định được.

Kỳ Văn đang muốn mở miệng từ chối thì Nguyên Đức Đế đã ném dây cương vào ngực Kỳ Văn, nhân tiện kéo An Phong Trúc đứng ở bên cạnh.

“An thiếu sư, ngươi dạy Thế tử đi.”

Biết không thể cự tuyệt, Kỳ Văn nói lời tạ ân.

Nguyên Đức Đế cười sang sảng hai tiếng, chắp tay sau lưng đi ra chỗ khác.

Đợi đến khi Hoàng Thượng đi xa, Kỳ Văn mới dám lại gần con ngựa.

Thật sự rất xinh đẹp.

Ngựa của Nguyên Đức Đế là bạch mã duy nhất ở đây, chủng loại quý hiếm, màu lông rực rỡ. Kỳ Văn sợ làm nó đau nên không dám dùng sức, chỉ cẩn thận từng li từng tí vuốt ve thân ngựa.

An Phong Trúc sắc mặt không đổi, đến gần nói: “Thế tử, hôm nay để ta dạy ngươi cưỡi ngựa.”

“Được, nhờ An thiếu sư.”

An Phong Trúc đang muốn đỡ Kỳ Văn lên ngựa thì đột nhiên thấy Yến Dĩ Tuần đi vòng đến bên cạnh Kỳ Văn.

“Nhìn ngươi có vẻ rất thích” – Yến Dĩ Tuần thấy Kỳ Văn đối với con ngựa này yêu thích không muốn rời tay, hắn khoanh tay nhìn sang.

“Đừng vì mấy món đồ nhỏ như vậy mà cảm động, ông ta chỉ là tùy hứng thôi.”

Kỳ Văn biết Yến Dĩ Tuần đang nhắc đến Hoàng Thượng, nhưng Kỳ Văn không muốn nói về vấn đề này. Dù quan hệ phụ tử giữa Yến Dĩ Tuần và Nguyên Đức Đế không tốt, nhưng hai người họ vẫn là huyết mạch tương liên. Cha con hai người châm chọc lẫn nhau, Kỳ Văn thò một chân vào làm gì.

Y nói sang chuyện khác: “Điện hạ, ta sẽ sớm học được cưỡi ngựa bắn tên. Đến lúc đó, ai cũng phải khen ta một câu Nhị hoàng tử phi tinh thông cưỡi ngựa, ngươi cũng được nở mày nở mặt nha.”

Rõ ràng là lời xã giao, nhưng từ trong miệng Kỳ Văn nói ra lại có chút khác biệt. Huống hồ Kỳ Văn còn tự xưng là Nhị hoàng tử phi, không hiểu sao giống như đang câu dẫn.

Lúc ở riêng thì cũng thôi đi, ở nơi đông người thế này còn làm nũng...!

An Phong Trúc còn đang đứng bên cạnh, Yến Dĩ Tuần ho một tiếng, muốn nhắc nhở Kỳ Văn không nên nói những lời này trước mặt người ngoài.

Kỳ Văn lại tưởng Yến Dĩ Tuần chỉ bị ngứa cổ họng, còn thúc giục hắn rời đi: “Điện hạ, ta và An thiếu sư muốn bắt đầu luyện cưỡi. Bên kia Hoàng Thượng cũng đang muốn kiểm tra thành tích của mọi người, ngươi mau chóng trở lại đi.”

An Phong Trúc muốn nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ, nhưng Yến Dĩ Tuần lại cứ một mực không đi, hắn không tiện mở miệng đuổi người. Vừa hay thấy Kỳ Văn lên tiếng, An Phong Trúc tiếp lời: “Nhị điện hạ, bên kia sắp tập hợp rồi.”

Yến Dĩ Tuần không nghe theo, cũng không hề có ý định rời khỏi: “Bọn họ tập hợp thì cứ để bọn họ tập hợp, giục ta qua đó làm gì, ta muốn ở đây dạy Thế tử cưỡi ngựa.”

An Phong Trúc tiến lên một bước nhắc nhở: “Nhị điện hạ, Hoàng Thượng đã sắp xếp thần dạy Thế tử.”

“Kỵ thuật của ta và An thiếu sư tương đương nhau, ta dạy cũng không khác gì mấy.” – Yến Dĩ Tuần vẫn khăng khăng muốn ở lại: “An thiếu sư hôm nay lên lớp mệt mỏi rồi, chi bằng đi nghỉ một lát đi, để ta dạy Thế tử cho.”

An Phong Trúc khó xử, Yến Dĩ Tuần rõ ràng là muốn đối nghịch với Hoàng Thượng. Chỉ sợ muốn dạy Kỳ Văn là giả, còn cố ý chọc giận Hoàng Thượng mới là thật. Yến Dĩ Tuần vô cùng ngang ngạnh lại quật cường, An Phong Trúc nhất thời không biết làm như thế nào mới phải.

Kỳ Văn ở giữa cười cười, tiến lên nắm lấy ống tay áo của Yến Dĩ Tuần: “Điện hạ, ngươi dạy ta thì không được.”

Yến Dĩ Tuần cho là Kỳ Văn đang nghi ngờ khả năng của hắn: “Sao ta dạy thì không được?”

“Bởi vì điện hạ dạy ta sẽ bị phân tâm, nếu phân tâm sao có thể học tốt? Đến lúc đó học ba năm hay năm năm cũng học không xong, chỉ sợ thành trò cười cho người khác.”

Y nói thêm: “Kỵ thuật của An thiếu sư điêu luyện, chắc chắn dạy tốt, ngươi không cần lo lắng.”

Yến Dĩ Tuần nhếch môi: “Vậy ngươi ngày mai phải học xong.”

Kỳ Văn dở khóc dở cười: “Điện hạ, ngươi có biết trên đời này có bốn loại 'được' không?”

Yến Dĩ Tuần không hiểu vì sao Kỳ Văn lại đổi chủ đề, vẫn là thuận theo y: “Bốn loại 'được' gì?”

“Là Nghĩ được, Nhìn được, Nghe được, còn một cái nữa là Ta làm không được.”

Yến Dĩ Tuần ngại ngùng sờ mũi, hắn cảm thấy yêu cầu của mình quả thật hơi vô lý, đáp lời: “Vậy ta đi lên kia tập hợp, hai người luyện tập đi.”

Nói xong liền xoay người rời khỏi.

Hai ba câu nói liền khiến Yến Dĩ Tuần ngoan ngoãn nghe theo, ngôn từ cũng hết sức dễ nghe.

An Phong Trúc nâng mắt nhìn kỹ thiếu niên trước mặt một lần nữa: “Vốn cho rằng mỹ mạo của Thế tử đã vô cùng xuất chúng, bây giờ xem ra, mỹ mạo mới là ưu điểm không đáng nhắc đến nhất.”

Kỳ Văn nhìn Yến Dĩ Tuần rời đi, sau đó quay đầu lại nhìn An Phong Trúc: “Lời này của An thiếu sư ta không đồng ý.”

“Không đồng ý?” – An Phong Trúc khó hiểu.

Kỳ Văn trả lời: “Ta sinh ra đẹp như vậy, sao có thể không đáng nhắc đến.”

An Phong Trúc nghẹn lời: “Đúng...là nên nhắc đến.”

Hắn lại tự lẩm bẩm: “Từ nhỏ ta đã biết Thế tử rất đẹp.”

Kỳ Văn không nghe thấy An Phong Trúc lẩm bẩm cái gì, ngại chưa đủ liền nói thêm: “Không chỉ nhắc đến, ta còn muốn khi tắm rửa không cần đóng cửa, để cho tất cả mọi người đều được chiêm ngưỡng dung mạo của ta.”

An Phong Trúc:...

Hắn nhớ tới việc Kỳ Văn nổi danh khắp Cảnh Thành là dựa vào dung mạo của mình.

“...Vậy ra danh tiếng mỹ mạo xuất chúng của Thế tử là truyền đi như thế, nhiều năm như vậy quả thực không dễ dàng.”

“Đương nhiên không dễ rồi. Ta vất vả duy trì danh tiếng lâu như vậy, An thiếu sư không thể không nhắc được.” – Kỳ Văn bĩu môi, nhớ tới chính sự: “An thiếu sư, mau dạy ta cưỡi ngựa.”

An Phong Trúc trả lời “được”, sau đó cẩn thận đỡ Kỳ Văn lên ngựa.

Lần đầu tiếp xúc với ngựa, Kỳ Văn cảm thấy rất mới lạ.

Y ngồi ổn định được trên lưng ngựa liền mừng rỡ cười không ngậm được miệng: “Có An thiếu sư bên cạnh đúng là thấy an toàn, ta rất kính trọng người nha.”

An Phong Trúc đem dây cương đưa cho Kỳ Văn: “Kính trọng ta thì lần sau không được trốn lớp của ta nữa.”

Cái đề tài này không vui chút nào, Kỳ Văn nghĩ thầm, muốn đánh trống lảng sang chuyện khác.

“Thế tử!” – An Phong Trúc đột nhiên hô lớn.

Từ xa chợt vút lên một tiếng, ánh sáng màu bạc lóe lên cách đó không xa, An Phong Trúc thân thủ nhanh nhẹn rút ra thanh kiếm bên thân, ngăn chặn ám khí.

Đường bay của ám khí bị chặn khiến nó bị lệch đi, rơi thẳng xuống đất. Ngay sau đó có tiếng như vật nhọn đâm vào da thịt, con ngựa ngoan ngoãn bất ngờ nổi cơn điên, lao thẳng về phía trước.

Bạch mã bị mất kiểm soát, tốc độ lao đi quá nhanh, Kỳ Văn ngoại trừ níu lấy dây cương thì không biết làm gì khác, cả người bị kéo theo.

“Thế tử!”

“Kỳ Văn!”

An Phong Trúc và Yến Dĩ Tuần cùng lúc hét lên từ trong đám đông.

An Phong Trúc chậc một tiếng, bắt lấy một con ngựa gần đó, leo lên rồi đuổi theo. Yến Dĩ Tuần sắc mặt đen lại, xông ra khỏi đám người rồi cưỡi lên ngựa.

Bạch mã bị kinh sợ lao nhanh bỏ xa một khoảng cách lớn, Yến Dĩ Tuần nghiến răng, hung hăng quất roi để ngựa tăng tốc.

Thấy khoảng cách tới chỗ Kỳ Văn ngày càng gần thì bạch mã lại lao thẳng vào gốc cây. Kỳ Văn theo quán tính văng xa mấy mét rồi nằm rạp trên nền đất không động đậy nữa.

An Phong Trúc đến trước, vội vàng từ trên ngựa nhảy xuống, đem Kỳ Văn từ trên nền đất ôm vào trong ngực: “Thế tử, thế tử.”

Kỳ Văn vô cùng đau đớn, y nhíu mày, hữu khí vô lực mà nói: “Ngựa, của Hoàng Thượng cũng bị đ...”

Y nói được hai ba tiếng thì Yến Dĩ Tuần vừa lúc đuổi tới, nhìn thấy sắc mặt Kỳ Văn trắng bệch, đầu hắn liền cảm thấy ong ong. Hắn ôm chầm lấy Kỳ Văn từ trong tay An Phong Trúc, sốt sắng nhìn xung quanh: “Thái y, thái y đâu.”

Thái y vẫn chưa tới, Yến Dĩ Tuần chờ không nổi. Toàn thân hắn run rẩy ôm ngang Kỳ Văn lên, miệng không ngừng trấn an y: “Đừng sợ, đừng sợ, ta dẫn ngươi đi tìm thái y.”

Đau đớn kịch liệt ập tới, Kỳ Văn hơi hé môi hít thở: “Điện hạ, ngựa, Hoàng Thượng...”

Yến Dĩ Tuần vẫn ôm lấy Kỳ Văn đi về phía trước, nghiêm nghị nói: “Ngươi như vậy rồi còn muốn lo cho ngựa.”

“Không phải...Ngươi nghe ta nói.”

Kỳ Văn rúc mình vào trong ngực của Yến Dĩ Tuần, điều chỉnh tư thế thoải mái một chút rồi thì thào nói: “Vừa rồi...có ám khí tập kích, nên ngựa, mới nổi điên, lao ra ngoài. Việc này...sợ là có người cố ý.”

Động cơ của người phóng ám khí khó lường.

Yến Dĩ Tuần cũng phát giác có gì đó không ổn, quay đầu nhìn lại, xung quanh bạch mã có nhiều người vây quanh. May mắn là trong lớp kỵ xạ, vì để phòng ngừa sự cố ngoài ý muốn nên luôn có thái y đi cùng, lúc này tiểu thái giám bên cạnh Hoàng thượng đang dẫn thái y vội vàng chạy về phía hai người bọn họ.

Thấy Yến Dĩ Tuần bị chấn động, Kỳ Văn yếu ớt nói: “Điện hạ...Ngươi không muốn biết kẻ nào muốn giết ta sao?”

Yến Dĩ Tuần nhìn chằm chằm đám người đang tụ tập cách đó không xa, cắn răng nói: “Nếu ngươi thấy không thoải mái, phải nói ngay cho ta biết.”

Kỳ Văn đáp ứng: “Ngươi mau quay lại.”

Yến Dĩ Tuần mang Kỳ Văn trở lại gốc cây lúc nãy ngựa tông vào, chỉ thấy con ngựa đang nằm trên mặt đất thoi thóp, nó đau đớn, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng rên rỉ. Xem xét bụng ngựa, có máu chảy xuống, vùng lông trắng xung quanh loang lỗ vết máu đỏ tươi.

Đúng như lời Kỳ Văn nói, nó bị vật gì đó vô cùng sắc nhọn đâm vào.

Kỳ Văn hơi ngóc dậy, tựa gần cổ Yến Dĩ Tuần, ghé sát nói: “Điện hạ, thả ta xuống đi.”

Lỗ tai Yến Dĩ Tuần ngưa ngứa, hắn vẫn không an tâm nói: “Ngươi có thể không?”

Kỳ Văn yếu ớt cười một tiếng: “Ừm, đợi lát nữa ngươi ôm ta trở về nhé.”

Nghe thấy lời này, Yến Dĩ Tuần đáp ứng.

Hắn nhẹ nhàng đặt Kỳ Văn xuống, tay vòng ra sau ôm phần eo của Kỳ Văn. Kỳ Văn vịn lấy bả vai Yến Dĩ Tuần, nghiến răng chống đỡ thắt lưng, miễn cưỡng đứng thẳng.

Khi Nguyên Đức Đế đến nhìn thấy Kỳ Văn, ánh mắt ân cần: “Thế tử, hiện tại ngươi cảm thấy thế nào?”

“Tạ Hoàng thượng quan tâm, thần không có gì đáng ngại.”

Kỳ Văn nhìn về phía bạch mã đã ngã xuống đất và thái y ngồi xổm xung cạnh.

Tất cả mọi người đều đang chờ thái y lấy thứ sắc bén kia ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.